Phát thanh xúc cảm của bạn !

Năm tháng ấy, chúng ta từng yêu nhau đến vậy

2023-02-03 01:30

Tác giả: K.


blogradio.vn - Đi ngang trên con phố nhỏ, tôi dừng chân lại khi giai điệu ấy vang lên, những tiếng nhạc như đưa tôi vào lại ký ức ngày xưa, anh vừa đàn vừa hát vừa nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, thì ra năm tháng ấy chúng ta đã từng yêu nhau đến như vậy.

***

Tôi và anh quen nhau khi tôi vào năm nhất Đại học, anh lớn hơn tôi sáu tuổi và đã có việc làm ổn định. Chúng tôi gặp gỡ và yêu nhau vào những ngày đầu thu Hà Nội. Anh khá bận rộn với công việc nhưng vẫn dành nhiều thời gian để ở bên tôi. Anh rất thích hát, thích đàn và tôi thích ngồi cạnh anh, nhìn ngắm anh đàn những bản tình ca dịu êm, thích lắng nghe anh hát những câu hát bay bổng, chúng như đưa tâm trí tôi vào một khoảng trời bình yên, rộng lớn. Chưa bao giờ tôi say mê những bài hát đến như vậy. Chưa bao giờ tôi yêu ai nhiều đến như vậy.

Tình yêu ấy cứ nhẹ nhàng và chúng tôi cũng dịu dàng nắm tay nhau đi qua từng năm tháng. Đến năm thứ năm yêu nhau, công việc của anh bận rộn đến mức chẳng còn thể ở cạnh tôi thường xuyên như trước kia. Tôi cũng áp lực học hành thi cử nên chúng tôi chẳng còn dành cho nhau khoảng thời gian mà hai đứa gọi là "bình yên" cho nhau nữa. 

Vài tháng tiếp theo, nhà tôi xảy ra chuyện, mẹ với ba tôi ly hôn vì mẹ phát hiện ba có người khác. Mẹ tôi suy sụp, bà đau đớn oán trách ba tại sao lại làm thế với bà. Ba tôi cũng quyết định dọn ra ngoài để chung sống với người phụ nữ mà ba gọi là "người đàn bà định mệnh" của cuộc đời ông. Áp lực gia đình, học tập khiến tôi rơi vào tình trạng suy sụp, gần như tất cả khiến bản thân tôi cảm thấy sụp đổ, lúc đó lại là lúc tôi mong muốn anh ở cạnh tôi mọi lúc. Nhưng công việc của anh ngày càng bận, khối lượng công việc ngày càng dày đặc, anh nói rằng: "Xin lỗi em, anh không thể bên em hôm nay được. Công việc của anh có chút chuyện. Anh phải giải quyết nó!". Chúng tôi đã không gặp nhau một tuần liền sau đó.

song-tren-doi-nen-hoc-hai-chu-tuy-duyen

Bản thân tôi biết anh bận rộn nhưng chẳng thể ngừng suy nghĩ, ngừng tiêu cực và ngừng sự đa nghi của bản thân lại. Tâm trí tôi tràn ngập tiêu cực. Nó cuốn lấy tôi, giày vò tôi, "giết chết" tôi từng ngày, tôi cố gắng vùng vẫy như nào cũng không thể thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực. Sự giằng xé trong tâm hồn còn đau gấp trăm ngàn lần nỗi đau về thể xác. Anh không còn hỏi han quan tâm tôi nữa, tin nhắn giờ đây chỉ toàn lời xin lỗi vì công việc bận bịu, xin lỗi vì anh không thể đến, xin lỗi vì anh không thể bên tôi.

Từng đêm dài trôi qua, tôi cứ như cái cây không được tưới, héo tàn trong góc phòng, những lần khóc đến khó thở, những lần dày vò bản thân đến mức đau đớn đã không còn xa lạ với tôi nữa. Tôi tự hỏi có phải bản thân đã quá yếu đuối không? Tôi chỉ cần một cái ôm từ anh mà khó đến vậy sao?

Tôi thường xuyên phải đến gặp bác sĩ tâm lý để điều trị chứng trầm cảm của bản thân, uống nhiều loại thuốc khiến bản thân tôi mệt mỏi, ngay thời điểm đó tôi muốn kết liễu cuộc đời mình lập tức. 

Một tháng sau, anh đến gặp tôi, anh nói rằng công việc của anh có nhiều tiến triển tốt, anh được thăng chức rồi, anh sẽ dành nhiều thời gian cho tôi hơn, lúc đó trong lòng tôi như ngàn đóa hoa nở rộ, tôi vui như vỡ òa vì cuối cùng chúng tôi cũng có thể bên nhau nhiều hơn. Anh lại đàn hát, lại dẫn tôi đi chơi, chuẩn bị những món quà bất ngờ, cùng nhau đi thật nhiều nơi. Anh lại ôm tôi vào lòng, dỗ dành, bao bọc, an ủi tôi như trước đây. 

co-nhung-nguoi-den-ben-doi-ta-chi-de-lam-ta-dau-long-758x550

Cứ ngỡ ngày hạnh phúc đó sẽ khiến bệnh của tôi giảm nhẹ đi, cứ ngỡ những ngày hạnh phúc đó sẽ lại kéo dài, nhưng chỉ cần một số ngày anh bỏ lơ tôi, tôi lại tự làm đau chính mình, tôi lại rơi nước mắt, lại héo tàn như những đóa hoa bị vứt ngoài lề đường. Dần dần những biểu hiện đó khiến anh nhận ra, anh đã nhận ra rằng người anh yêu bị trầm cảm.

Anh xin lỗi vì đã bỏ tôi lại một mình, anh ôm chầm lấy tôi bảo rằng anh sẽ ở bên cạnh tôi, chăm sóc, yêu thương tôi, bù đắp cho tôi. Nhưng những triệu chứng kia vẫn quay lại, nó dần già khiến tình trạng của tôi tệ hơn, chúng tôi cãi nhau nhiều hơn, anh trông mệt mỏi, chán nản đi rất nhiều. Một lần say xỉn anh đã đến trước mặt tôi, vừa nói vừa khóc "Anh phải làm sao đây? Anh không hiểu tại sao em cứ như vậy? Tất cả những gì anh có anh đều dành cho em hết rồi còn gì nữa? Sao em vẫn như vậy? Anh phải làm sao đây? Anh đã không còn yêu em nữa rồi....Anh phải làm sao đây?". Khoảnh khắc lúc ấy trái tim tôi như vỡ tan ra thành trăm mảnh, khoảnh khắc ấy tất cả như sụp đổ xuống đầu tôi, khoảnh khắc ấy tôi nhận ra anh đã thực sự không còn yêu tôi nữa rồi.

Sau đó chúng tôi chia tay, anh không ngoảnh lại nhìn tôi dù chỉ là trong một giây phút, chúng tôi không còn yêu nhau nữa rồi. Tôi vẫn đi điều trị thường xuyên, những triệu chứng đó vẫn còn giày vò tôi, đống thuốc thang vẫn ở đó, nhưng không còn cái ôm, bản tình ca, tiếng đàn, câu nói yêu như trước nữa.

Đi ngang trên con phố nhỏ, tôi dừng chân lại khi giai điệu ấy vang lên, những tiếng nhạc như đưa tôi vào lại ký ức ngày xưa, anh vừa đàn vừa hát vừa nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, thì ra năm tháng ấy chúng ta đã từng yêu nhau đến như vậy.

© Issyliko - blogradio.vn                 

Xem thêm: Nỗi buồn mang tên hạnh phúc l Radio Tâm Sự

K.

Dành cho tôi và dành cho bạn một điểm tựa

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

back to top