Năm tháng ấy, chúng ta từng yêu nhau đến vậy
2023-02-03 01:30
Tác giả: K.
blogradio.vn - Đi ngang trên con phố nhỏ, tôi dừng chân lại khi giai điệu ấy vang lên, những tiếng nhạc như đưa tôi vào lại ký ức ngày xưa, anh vừa đàn vừa hát vừa nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, thì ra năm tháng ấy chúng ta đã từng yêu nhau đến như vậy.
***
Tôi và anh quen nhau khi tôi vào năm nhất Đại học, anh lớn hơn tôi sáu tuổi và đã có việc làm ổn định. Chúng tôi gặp gỡ và yêu nhau vào những ngày đầu thu Hà Nội. Anh khá bận rộn với công việc nhưng vẫn dành nhiều thời gian để ở bên tôi. Anh rất thích hát, thích đàn và tôi thích ngồi cạnh anh, nhìn ngắm anh đàn những bản tình ca dịu êm, thích lắng nghe anh hát những câu hát bay bổng, chúng như đưa tâm trí tôi vào một khoảng trời bình yên, rộng lớn. Chưa bao giờ tôi say mê những bài hát đến như vậy. Chưa bao giờ tôi yêu ai nhiều đến như vậy.
Tình yêu ấy cứ nhẹ nhàng và chúng tôi cũng dịu dàng nắm tay nhau đi qua từng năm tháng. Đến năm thứ năm yêu nhau, công việc của anh bận rộn đến mức chẳng còn thể ở cạnh tôi thường xuyên như trước kia. Tôi cũng áp lực học hành thi cử nên chúng tôi chẳng còn dành cho nhau khoảng thời gian mà hai đứa gọi là "bình yên" cho nhau nữa.
Vài tháng tiếp theo, nhà tôi xảy ra chuyện, mẹ với ba tôi ly hôn vì mẹ phát hiện ba có người khác. Mẹ tôi suy sụp, bà đau đớn oán trách ba tại sao lại làm thế với bà. Ba tôi cũng quyết định dọn ra ngoài để chung sống với người phụ nữ mà ba gọi là "người đàn bà định mệnh" của cuộc đời ông. Áp lực gia đình, học tập khiến tôi rơi vào tình trạng suy sụp, gần như tất cả khiến bản thân tôi cảm thấy sụp đổ, lúc đó lại là lúc tôi mong muốn anh ở cạnh tôi mọi lúc. Nhưng công việc của anh ngày càng bận, khối lượng công việc ngày càng dày đặc, anh nói rằng: "Xin lỗi em, anh không thể bên em hôm nay được. Công việc của anh có chút chuyện. Anh phải giải quyết nó!". Chúng tôi đã không gặp nhau một tuần liền sau đó.
Bản thân tôi biết anh bận rộn nhưng chẳng thể ngừng suy nghĩ, ngừng tiêu cực và ngừng sự đa nghi của bản thân lại. Tâm trí tôi tràn ngập tiêu cực. Nó cuốn lấy tôi, giày vò tôi, "giết chết" tôi từng ngày, tôi cố gắng vùng vẫy như nào cũng không thể thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực. Sự giằng xé trong tâm hồn còn đau gấp trăm ngàn lần nỗi đau về thể xác. Anh không còn hỏi han quan tâm tôi nữa, tin nhắn giờ đây chỉ toàn lời xin lỗi vì công việc bận bịu, xin lỗi vì anh không thể đến, xin lỗi vì anh không thể bên tôi.
Từng đêm dài trôi qua, tôi cứ như cái cây không được tưới, héo tàn trong góc phòng, những lần khóc đến khó thở, những lần dày vò bản thân đến mức đau đớn đã không còn xa lạ với tôi nữa. Tôi tự hỏi có phải bản thân đã quá yếu đuối không? Tôi chỉ cần một cái ôm từ anh mà khó đến vậy sao?
Tôi thường xuyên phải đến gặp bác sĩ tâm lý để điều trị chứng trầm cảm của bản thân, uống nhiều loại thuốc khiến bản thân tôi mệt mỏi, ngay thời điểm đó tôi muốn kết liễu cuộc đời mình lập tức.
Một tháng sau, anh đến gặp tôi, anh nói rằng công việc của anh có nhiều tiến triển tốt, anh được thăng chức rồi, anh sẽ dành nhiều thời gian cho tôi hơn, lúc đó trong lòng tôi như ngàn đóa hoa nở rộ, tôi vui như vỡ òa vì cuối cùng chúng tôi cũng có thể bên nhau nhiều hơn. Anh lại đàn hát, lại dẫn tôi đi chơi, chuẩn bị những món quà bất ngờ, cùng nhau đi thật nhiều nơi. Anh lại ôm tôi vào lòng, dỗ dành, bao bọc, an ủi tôi như trước đây.
Cứ ngỡ ngày hạnh phúc đó sẽ khiến bệnh của tôi giảm nhẹ đi, cứ ngỡ những ngày hạnh phúc đó sẽ lại kéo dài, nhưng chỉ cần một số ngày anh bỏ lơ tôi, tôi lại tự làm đau chính mình, tôi lại rơi nước mắt, lại héo tàn như những đóa hoa bị vứt ngoài lề đường. Dần dần những biểu hiện đó khiến anh nhận ra, anh đã nhận ra rằng người anh yêu bị trầm cảm.
Anh xin lỗi vì đã bỏ tôi lại một mình, anh ôm chầm lấy tôi bảo rằng anh sẽ ở bên cạnh tôi, chăm sóc, yêu thương tôi, bù đắp cho tôi. Nhưng những triệu chứng kia vẫn quay lại, nó dần già khiến tình trạng của tôi tệ hơn, chúng tôi cãi nhau nhiều hơn, anh trông mệt mỏi, chán nản đi rất nhiều. Một lần say xỉn anh đã đến trước mặt tôi, vừa nói vừa khóc "Anh phải làm sao đây? Anh không hiểu tại sao em cứ như vậy? Tất cả những gì anh có anh đều dành cho em hết rồi còn gì nữa? Sao em vẫn như vậy? Anh phải làm sao đây? Anh đã không còn yêu em nữa rồi....Anh phải làm sao đây?". Khoảnh khắc lúc ấy trái tim tôi như vỡ tan ra thành trăm mảnh, khoảnh khắc ấy tất cả như sụp đổ xuống đầu tôi, khoảnh khắc ấy tôi nhận ra anh đã thực sự không còn yêu tôi nữa rồi.
Sau đó chúng tôi chia tay, anh không ngoảnh lại nhìn tôi dù chỉ là trong một giây phút, chúng tôi không còn yêu nhau nữa rồi. Tôi vẫn đi điều trị thường xuyên, những triệu chứng đó vẫn còn giày vò tôi, đống thuốc thang vẫn ở đó, nhưng không còn cái ôm, bản tình ca, tiếng đàn, câu nói yêu như trước nữa.
Đi ngang trên con phố nhỏ, tôi dừng chân lại khi giai điệu ấy vang lên, những tiếng nhạc như đưa tôi vào lại ký ức ngày xưa, anh vừa đàn vừa hát vừa nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, thì ra năm tháng ấy chúng ta đã từng yêu nhau đến như vậy.
© Issyliko - blogradio.vn
Xem thêm: Nỗi buồn mang tên hạnh phúc l Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hạnh phúc là không... nghĩ nhiều
"Overthinking" là một hội chứng tâm lý suy nghĩ quá mức và có thể dẫn đến trầm cảm. Đôi khi, hạnh phúc của một cuộc hôn nhân cũng sẽ bị ảnh hưởng khi ta cưới một người… overthinking, nhìn đâu cũng ra lo lắng!
Khi em học cách được yêu thương (Phần 2)
Cô đã từng nghĩ rằng mình không thể tin tưởng vào ai, rằng mình không thể dễ dàng mở lòng. Nhưng ánh mắt của Hoàng, với sự kiên định và chân thành, khiến tất cả những nỗi sợ hãi trong cô dường như tan biến.
Khi em học cách được yêu thương (Phần 1)
Thư nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng, cảm giác ấm áp từ tay anh truyền vào tim cô, và trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng mối quan hệ của họ không còn đơn thuần là những mối quan tâm vặt vãnh. Nó là điều gì đó sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn, đủ để cả hai cùng bước tiếp trong cuộc đời này.
Sống chậm tí để thấy đời an yên
"Treat people with kindness" (đối xử với mọi người bằng sự tử tế) và " hãy đối xử với người khác theo cái cách mà bạn muốn được đối xử" là 2 châm ngôn sống mà mình luôn theo đuổi.
Đi đến nơi mình thích, làm những điều mình vui
“Nỗi buồn và sự khổ đau không giết chết được ta. Nhưng bản thân ta sẽ chết dần chết mòn, thậm chí tìm đến điều dại dột vì tự đẩy mình chết chìm trong đau khổ”, chị Hà Thị Hương * (54 tuổi, kinh doanh ngành làm đẹp) chia sẻ.
Kẹo ngọt vị gừng
Anh biết không, nhờ người cũ em đã rút ra được hai điều: Điều thứ nhất đó là anh có thể dùng lời nói, cử chỉ, hành động đối tốt với tất cả mọi người và thế gian này sẽ dịu dàng với anh. Nhưng anh tuyệt đối không được "sử dụng" đến trái tim mình để làm điều đó!
Biết nhiều hay là cần biết?
Mỗi con người chỉ có một trí óc và trí óc đó chỉ có một dung lượng giới hạn nhất định, không một người hiểu biết xuất chúng nào lại khẳng định rằng mình đã làm chủ được một nửa kho kiến thức khổng lồ của nhân loại.
Mãi nhớ về cha
Trọn cuộc đời này con mãi nhớ về cha Nhưng ít viết ra vì sợ thành sáo rỗng Hình ảnh cha theo con từ bé bỏng Đến bây giờ ký ức vẫn vẹn nguyên.
Lạc đường
Trong vô vàn những khoảnh khắc lướt ngang trong đời, gặp anh chính là điều may mắn nhất mà ông trời ban tặng tôi, chàng trai với đôi mắt cười ấy là người tôi thương anh đã mang ánh sáng đến bên tôi những ngày tăm tối nhất. Có lẽ tình yêu qua những con chữ này không đủ để nói lên tình yêu mà anh dành cho tôi, bởi những điều đẹp đẽ nhất khó mà có thể diễn tả được dưới bất kì hình thức gì.
Một người, hai cuộc sống
Chỉ ở nơi người người đều đeo mặt nạ họ mới dám thỏa sức vùng vẫy và nhiệt thành tung hô nhau, chỉ có cuộc sống “ảo” mới cho học cảm giác được an toàn, được công nhận và được tồn tại.