Nắm tay ai giữa hàng vạn người
2015-07-29 01:00
Tác giả:
Cơn mưa chiều lướt qua cuốn trôi đi lớp bụi bặm in hằn trên tàu lá già cội, mang đến một cơn gió dịu lạnh lang thang trên những con phố đông người. Đâu đó một tia nắng chiều len lỏi xuyên qua những thước mây đang cuộn mình xa dần về cuối chân trời. Trên phố, dòng người vội vã lướt qua nhau, nhanh đến mức họ chẳng kịp để lại một vết hằn trong trí nhớ về sự tồn tại của mình cho một ai đó.
Ta đứng đó bơ vơ giữa chốn đô thị phồn hoa, ngột ngạt giống như một chú chim lạc đàn cố gắng vẫy vùng thoát ra khỏi mây đen vần vũ.
Ta xiết chặt hai bàn tay vào nhau để tạm quên đi cái lạnh cơn mưa chiều vừa để lại.
Ta bước thật chậm, sống thật chậm, cảm nhận thật chậm giữa khoảng không đang xoay vần hối hả.
Nhưng cái ta nhận được tất cả chỉ là sự lạc lõng, cô đơn đến tịch mịch.

Người bước đến bên cạnh ta chỉ vỏn vẹn một khoảnh khắc ngắn ngủi. Nó ngắn đến mức ta chưa kịp cảm nhận được chút hơi ấm tản mạn tỏa ra từ cái nắm tay thật nhẹ, người đã vội quay đi.
Nhìn theo bóng lưng cao gầy lọt thỏm giữa dòng người xa lạ và bơ vơ, đơn độc. Ta ngây ngô nhìn theo, đơn giản là muốn đợi họ quay lại, mỉm cười và nắm tay ta cùng đi đến cuối con đường. Ta bước thật chậm, thậm chí chẳng dám rời đi. Bởi vì ta sợ nếu bước quá nhanh sẽ chẳng kịp chờ đợi người nữa. Nhưng rồi chờ đợi vẫn chỉ là chờ đợi mà thôi. Bởi cuộc hành trình ấy vẫn chỉ có mình ta đơn độc.
Chiều nay ta một mình buông lơi giữa phố đông người, ta cần lắm một đôi bàn tay ấm áp, cần lắm một người đồng hành trên chặng đường phía trước. Nhưng đôi tay ấy vẫn trống rỗng. Bất lực, thu vội đôi bàn tay vào túi áo, chẳng dám đưa tay ra chờ đón.
Ta thả hồn mình theo tiếng gió, để được bay đến những vùng đất mới, nơi có một người đang đứng đợi ta ở đó.
Ta muốn hóa thành mây để được gió cuốn đi xa, để được hòa mình vào trời đất, để được ôm vào lòng những hương hoa của cuộc đời này.
Một ngày mưa như thế đấy, tâm hồn ta chông chênh thấy lạ. Đôi chân vô thức bước đi khiến ta lạc bước hòa mình vào đám đông hối hả. Bất giác ta đưa mắt nhìn về phương hướng quen thuộc, trên môi vẽ vội một nụ cười rồi rơi vào tĩnh lặng. Nơi đông người tấp nập này, ta thấy mình chợt cô đơn. Ai kia cũng như cơn gió vội vã này, lướt qua đủ mát tâm hồn ta, rồi buông nhanh để tìm một hành trình mới lạ.
Người ta nói trái đất thật nhỏ bé, nhưng tại sao đi tìm hoài vẫn không thấy được nhau, chỉ một cái buông tay thôi đã mất nhau mãi mãi? Trái đất này lớn đến bao nhiêu mà tại sao hai người đứng cạnh nhau mà chẳng thể nào cảm nhận được sự tồn tại của nhau? Giữa hàng vạn người, nắm tay ai để thấy mình ấm áp?
© Tử Dạ - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.


