Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mưa mang lòng ta trở về những ngày có bão

2018-08-01 01:26

Tác giả:


blogradio.vn - Phải chăng mưa khiến người ta thấy cô đơn hơn nên đành lục lại trong ngăn kéo ký ức kia những ấm áp để tự an ủi lòng mình? Những điều đẹp đẽ đã đi qua không cách nào níu giữ nổi nhưng ta luôn có thể cất giữ nó ở nơi bên trái lồng ngực mình. Không ồn ào, xao động nhưng nó vẫn luôn ở đấy, sẵn sàng là một cái ôm dịu dàng cho ta đi qua những ngày lòng như có bão.

***

blog radio, Mưa mang lòng ta trở về những ngày có bão

Mấy ngày này, Hà Nội đón những trận mưa dầm dề đến khó chịu. Những cơn mưa rào giữa mùa hạ lại thêm tác động từ cơn bão ngoài biển khơi ập vào, lòng thành phố như hóa người con gái trong những đêm thất tình, nức nở ụp mặt vào gối mà khóc rưng rức một mình. Mưa cuốn trôi mọi khói bụi thường ngày. Mưa cuốn phăng cái nắng hè oi bức mệt nhọc và dường như cuốn cả con người ta về những ngày cũ kỹ xưa thật xưa. Những ngày thời gian như đã đủ sức phủ lên cho nó một lớp bụi mờ. Bâng quơ, tôi nhớ đến hai câu thơ của anh H. nào đó ở page Hà Nội tôi vừa đọc được mấy hôm trước:

“Ai ủ thành phố sáng nay

Lên men nỗi nhớ, những ngày không em...”


Co mình trong lớp chăn mỏng, tôi lười biếng lắng nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà. Giữa mùa hạ mà nhiệt độ rơi xuống chỉ còn ngưỡng 26. Nhắm mắt lại, trước mắt tôi bỗng hiện ra khung cảnh năm nào, bố tôi trên chiếc xe máy cũ treo đầy những thịt, những rau, đi giữa màn mưa trắng xóa đến đón tôi tại cổng trường cấp I. Tôi leo lên xe, chui vào chiếc áo mưa bộ đội cùng bố. Cái mùi áo mưa ấy thực sự đã trở thành một ám ảnh không thể dứt ra trong những năm tháng tuổi thơ tôi. Khép nép nấp sau tấm lưng ướt đẫm không biết vì mưa hay mồ hôi của ông khiến tôi cảm thấy không còn sợ hãi sấm chớp như đang gào thét trên các rặng cây ven đường ngoài kia.

Trong những năm tháng đầu đời ấy, chúng tôi sống trong một gian nhà cấp bốn nhỏ hẹp và có phần ọp ẹp. Chỉ cần một trận mưa hơi lớn là mái nhà bị dột tứ tung. Mẹ tôi hối hả mang tất cả những xô, chậu, xoong nồi sẵn có ra hứng nước, và lúc ấy gian nhà hiện lên vs một cảnh tượng vô cùng lộn xộn. Hồi ấy thậm chí bốn người chúng tôi phải ngủ chung trên một chiếc giường, chật chội nhưng tôi biết mình được cả bố và mẹ bao bọc lấy, ôm vào lòng, gối đầu lên tay họ tôi có thể ngủ ngon lành. Có đêm mưa to quá, trong giấc mơ tôi gặp ác mộng khóc thét lên, nhưng lại là bố, ôm lấy tôi, xoa xoa lưng tôi dịu dàng và tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào đâu hay.

Vài năm sau gia đình tôi chuyển lên một nhà mới, vững chắc hơn, đầy đủ hơn nhưng bố tôi thì không còn. Ông mất năm tôi vào lớp 1. Đó là cú sốc đầu đời của tôi và là vết thương lớn trong suốt cuộc đời này. Tôi còn nhớ chính xác đó là vào một ngày đầu đông có mưa phùn gió bấc... Đó thực sự là một câu chuyện đau lòng. Căn nhà mới hồi ấy lạnh lẽo và trống trải. Và một đứa trẻ như tôi, thì lại mơ về căn nhà dột nát năm nào kia, ọp ẹp nhưng ấm áp. Căn nhà cũ ấy sống trong tâm trí tôi, khiến tôi hơn trăm ngàn lần ước ao được quay trở lại dù chỉ là một lần.

Sau này khi đã lớn hơn, tôi có thể tự đạp chiếc xe đạp mini Nhật đi học. Mỗi lần trời đổ mưa, không còn được chui vào chiếc áo mưa bộ đội của bố, không còn được nép vào sau tấm lưng to và rộng ấy nhưng tôi cũng can đảm hơn rất nhiều, không còn sợ hãi, không còn ngần ngại mà nhấn từng vòng xe dưới mưa. Và có khi là chẳng thèm áo mũ lao ra giữa cơn mưa như một đứa dở hơi. Rồi đến những năm cấp III, tôi được chuyển sang một chiếc xe đạp điện mới, không còn phải gò lưng ra đạp như những ngày trước, nhưng mỗi lần mưa xuống thì thực sự tôi cũng chả nhớ nổi nó đã chết máy giữa đường bao nhiêu lần! Tôi ngã xe nhiều chứ. Ngã miết. Mẹ xót con cũng mắng suốt ngày. Nhưng điều đó cũng chẳng cản được việc tôi cứ thích hòa mình vào cùng cơn mưa như thế.

Tôi lại nhớ vào những ngày mưa lạnh, mẹ tôi còn hay nấu canh cá. Một nồi canh cá diếc với dưa chua ấm sực, tỏa mùi hương đầy quyến rũ khắp cả gian nhà. Ba người chúng tôi, mẹ tôi, tôi và chị gái quây quần quanh chiếc mâm tròn đặt giữa là bát canh cá còn nóng hổi, thưởng thức một hương vị ngon tuyệt vời. Bây giờ mẹ tôi vẫn nấu canh cá, vị vẫn ngon như vậy, cái hương vị chua thanh ấy dễ đánh thức phần kỉ niệm thơ ấu trong lòng người, đưa người ta về một vùng trời ký ưc bình yên đã trôi xa.

blog radio, Mưa mang lòng ta trở về những ngày có bão

Cũng dưới những cơn mưa đầu hạ ấy, có chúng tôi, những cô cậu học trò nhỏ, trốn học chạy dưới mưa đến hàng quà vặt gần trường rồi ướt như chuột lột cả lũ mà vẫn nhoẻn miệng cười. Có thầy thể dục đầy nghiêm khắc bắt cả lớp chống đẩy ngoài sân trường dù mưa vẫn đang rơi. Lại có một tôi hờn dỗi sau trận cãi vã với đứa bạn thân mà lao ra giữa dòng người trên phố tấp nập òa khóc nức nở. Dưới cơn mưa ấy, cũng là lần đầu có cậu bạn hỏi tôi muốn đi nhờ ô không. Chiếc ô xanh dương che hai mái đầu nhỏ đầy thẹn thùng.

Sáng nay một ngày giữa tâm bão cũng khiến lòng người như có bão mà hoài niệm về những chuyện ngày xưa ấy. Phải chăng mưa khiến người ta thấy cô đơn hơn nên đành lục lại trong ngăn kéo ký ức kia những ấm áp để tự an ủi lòng mình? Những điều đẹp đẽ đã đi qua không cách nào níu giữ nổi nhưng ta luôn có thể cất giữ nó ở nơi bên trái lồng ngực mình. Không ồn ào, xao động nhưng nó vẫn luôn ở đấy, sẵn sàng là một cái ôm dịu dàng cho ta đi qua những ngày lòng như có bão. Tôi cảm thấy thích thú khi nghĩ về điều đấy. Một chút xíu nữa thôi, tôi sẽ tung chăn mà tỉnh dậy sau giấc ngủ nướng lười biếng kia, bắt đầu một này mới với những hi vọng, những dự định còn đang dang dở, đang đợi chờ.

Sẽ chẳng thể nào tránh được những ngày lòng bạn cảm thấy chênh vênh với những nỗi buồn tự nhiên không mời mà ập đến, nhưng chả sao cả! Sau cơn mưa trời sẽ lại sáng. Sau những chơi vơi yếu lòng sẽ lại là những ngày nắng đẹp đợi bạn mở khung cửa sổ ra và đón lấy. Và lòng mình, rồi sẽ ổn thôi!

© Cloudy – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top