Người buồn vì cơn mưa tháng bảy
2018-07-27 01:28
Tác giả:

Tháng bảy – người nhớ những ngày thành phố vương nắng! Dù thời gian có cướp đi của người tuổi trẻ và tình yêu thì hồi ức mãi mãi là điều ở lại.
Tháng bảy – người nhớ người. Khi ấy cơn gió tình yêu chớm đến với bên người, khi những con phố không còn dài nữa thì mưa là một món quà mà thượng đế ban tặng.
Người nhớ những quãng thời gian dù bận rộn nhưng vẫn luôn dành cho nhau một ngày dài để cùng nhau nhìn ra thành phố mưa dầm dề và lắng nghe bản nhạc cũ. Thi thoảng người này nhìn sâu vào mắt người kia rồi bật cười. Nụ cười giòn tan, hạnh phúc. Họ đã từng là cả thế giới của nhau...

Thế mà bây giờ, vẫn tiếng mưa hòa vào âm thanh radio ấy, lại có những đoạn bị ngắt như nhịp đập trái tim của người bỗng lỗi đi một khắc khi cảm xúc về một bóng hình lại ùa về. Những ngày mưa trở nên miên man, ướt đẫm giữa mơ và thực. Mọi thứ đã vỡ bung và mang người ấy đi xa, xa mãi không ở lại bên người.
Người nhận ra, quãng đường còn lại của tuổi trẻ không thể nào cùng nắm lấy tay nhau bởi bàn tay người ấy đã thuộc về kẻ khác. Năm tháng đi qua, người cứ ngỡ lòng mình đã thôi chùng lại khi nghĩ về họ, cứ ngỡ rằng cuối cùng người đã vượt qua được. Ấy thế mà những cơn mưa tháng bảy lại rơi cả vào trái tim người những giọt tí tách, ám ảnh và ngân vang. Người nhìn xuống góc nhỏ ngực trái của mình, vẫn thấy ở đó một bóng hình in sâu. Họ vẫn ở ngay đây, bên ngực trái người này.
Có lẽ ai đã từng đi qua thương nhớ làm sao quên được nhau.
© Mai Băng – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bước tiếp hành trình mới
Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình
Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc
Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!
Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ
Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về
Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư
Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề
Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.

Tình yêu, ánh sáng và "hữu danh vô thực"
Có khi nào đó, chúng ta không cảm nhận được tình yêu đang hiện hữu quanh mình, là khi đó, chúng ta biết rằng chúng ta đang bị kiểm soát bởi lòng thù hận, sự đố kỵ, sự tham lam, sự giận dữ, sự lo lắng, sự buồn bực,.... và trên tất cả, chúng ta đang không biết ơn.

Đừng để yêu thương chỉ còn là ký ức
Họ đợi, họ mong, họ thất vọng, rồi lại tự an ủi mình: "Con bận mà, thương nó quá." Có lần mẹ tôi gọi điện, giọng hồ hởi: "Cuối tuần này con về nha, mẹ nấu món con thích." Tôi cười: "Để tuần sau nha mẹ, tuần này con nhiều việc quá." Tôi không nghe thấy tiếng thở dài ở đầu dây bên kia, chỉ nghe mẹ nhỏ nhẹ: "Ừ, mẹ chờ."