Mùa hoa anh đào nở rộ
2016-12-22 01:20
Tác giả:
Giấy báo được cấp visa đi Nhật của cô vừa mới hoàn thành. Hai hôm sau cô sẽ đi, đi tới nơi mà cô mong ước từ bé, đi tới nơi có thể làm cho cô vơi bớt nỗi buồn về “người ta”, đi tới nơi có “người đẹp” mang tên Sakura. Cô thích ngắm nhìn sakura – những cánh hoa anh đào mỏng manh, mền mại đến không tả. Chuyến đi này cũng chính là chuyến đi tu nghiệp của cô về ngành Nhiếp ảnh. Cô muốn thực hiện một tập truyện ngắn bằng những bước ảnh mà cô chụp được. Nó giống như thể loại Manga của Nhật vậy nhưng cô lại tận dụng những bức ảnh có một không hai của mình để viết truyện. Ấy cũng chính là một trải nghiệm mới của cô.
“Milan, con chuẩn bị đồ xong chưa?” Giọng mẹ cô vọng lên rối rít.
“Dạ sắp xong rồi mẹ!” Miệng cô trả lời còn tay thì thoăn thoắt gói ghém đồ đạc vào vali.
“Chào mẹ con đi ạ!” Cô ôm mẹ kèm theo giọng nói nghẹn ngào. Lúc ấy mẹ cô cũng rưng rưng lệ không kém.
“Uhm! Bố con đang đợi ở ngoài xe đó đi nhanh ra sân bay đi kẻo trễ!”

“Milan, Milan ơi! Ở đằng này nè!” Cô nghe có giọng nói quen thuộc của ai đó gọi tên mình, cô quay sang và thấy cô bạn thân Chương Nghi của mình đang ở đằng đó. Hai đứa gặp nhau vui mừng khôn xiết, cười cười nói nói trên suốt đoạn đường về nhà. Chương Nghi nói cô rất may mắn khi qua Nhật vào mùa nay. Ở Tokyo vào đầu tháng 4 có hoa anh đào nở rất đẹp và đó cũng là mơ ước của cô khi qua đây.
“Woa…! Một cảnh tượng đẹp như mơ, một vườn hoa… à không mà là một thế giới hoa anh đào mới đúng chứ!” Milan thốt lên như một đứa con nít khi nhìn thấy thần tượng của mình đẹp khôn xiết. Cô mải mê đi lang thang ngắm rồi chụp, chụp rồi ngắm. Cô không để bất kỳ khoảnh khắc nào đi qua. Cô đang đuổi theo để chụp cánh hoa anh đào rơi nhưng bỗng cô khựng lại, nhìn thằng vào ống kính máy ảnh cô thấy một vóc dáng quen thuộc đến lạ đang trong tầm ngắm của cô. “Người ta” cũng nhìn thẳng vào ống kính ấy và tặng thêm cho cô nụ cười tỏa nắng. Tại sao nụ cười ấy lại làm cô thấy nhói ở tim quá vậy? Tại sao thế giới này lại nhỏ bằng bàn tay vậy chứ? Cô đứng mãi thẫn thờ không bấm máy để chụp cho đến khi “người ta” đến bên và nói:
“Chào Milan, anh rất vui khi gặp em ở đây!”
“Hi…. Kay. Anh đến đây làm gì thế?” Cô lúng túng hỏi.
“Anh đến đây để ngắm “người đẹp” mà!”
Cô luôn như thế, luôn bối rối mỗi khi Kay cười. Trước đây ở trường các bạn hay gọi anh và cô là một cặp bài trùng. Nhưng họ chưa bao giờ nghe tiếng yêu thương từ ai cả, đám bạn cô thường trêu rằng “Tình trong như đã mà mặt ngoài con e”. Vậy là cô quyết định tỏ tình với Kay.

Con người này đã đốn tim cô bằng nụ cười ấm áp, lòng nhiệt thành, sự quan tâm đối với cô và vì thế nên cô cứ mộng tưởng chắc Kay cũng thích cô. Thế nhưng chỉ có cô ôm nỗi ảo tưởng ấy mà thôi. Kay đã thích một người con gái khác – người con gái mà Kay gọi với biệt danh là bí ẩn. Khi ấy cô định bày tỏ tình cảm của mình, những gì mà con tim cô muốn nói. Thế nhưng cổ họng cô lại nghẹn đắng bởi những giọt nước mắt chảy ngược vào tim. Cô thấy Kay đang tay trong tay với một người con gái khác...
Ở đây cô có thể quên nhiều hơn là nhớ. Nhưng sao ông trời cứ bạc đãi cô vậy, đã từ bỏ và chạy trốn rồi cơ mà sao vẫn không thoát khỏi nụ cười ấy chứ! Ký ức lộn xộn đang ở trong đầu của cô, cô bỗng giật nảy người lên vì giọng nói:
“Uây uây! Milan… Milan à! Em đang nghĩ gì mà đờ người ra thế hả?”
“Hả? À… không nghĩ gì cả!” Cô gượng cười và đáp.
“Thôi trời cũng đã xế chiều rồi em về đây ạ!”
Cô cất máy ảnh và nằm uể oải trên giường mặt cho tiếng kêu réo xuống ăn cơm của cô bạn thân.
“Cậu có chuyện gì hả?”
“À…uhm… Hôm nay cậu biết tớ gặp ai không”
“Ai?”
“Anh Kay” Cô trả lời với giọng man mác buồn
“Uhm! Rồi sao?” Chương Nghi bình thản trả lời khiến cho Milan không khỏi ngạc nhiên.
“Ơ, sao cậu thản nhiên thế, bộ cậu không ngạc nhiên vì sao anh ấy ở đây à?”
“Tớ nói cậu nghe điều này nhé! Từ trước tới giờ cậu không nghe một lời giải thích nào về việc xảy ra ở sinh nhật của Kay mấy năm trước. Tớ biết vì cậu cố từ bỏ nên có ai nói gì thì cậu cũng sẽ không nghe và không tin. Cho tới bây giờ cậu gặp lại Kay ở nơi đây và trùng hợp hơn hết là cùng trên con đường trải dài Sakura như thế, đó là do tớ nói với anh Kay đó. Tớ nghe bạn bè ở Việt Nam nói mất liên lạc với cậu và Kay cũng muốn tìm cậu để nói rõ “người bí ẩn” của anh ấy là ai nhưng không liên lạc được với cậu vì thế Kay đã liên lạc với tớ và kể hết câu chuyện cho tớ nghe….”

“Cậu chính là người bí ẩn của anh Kay đó và người con gái kia là em gái mới đi du học Mỹ về của anh ta mà thôi”.
Giờ đây cô đã biết Kay cũng có tình cảm với cô nhưng cô sẽ không chạy đến bên anh ấy một cách bồng bột như trước nữa mà cô muốn mình phải có cái nhìn đúng đắng hơn về tình yêu. Vì khi yêu thường trải qua bốn giai đoạn HỢP – YÊU – HIỂU - CẦN tới giai đoạn thứ ba là giai đoạn khiến nhiều mối tình dễ chấm dứt nhất. Sự hiểu nhau, thông cảm cho nhau là điều quan trọng nhất để rồi trở thành tri kỷ của nhau.
Cô ngồi dưới gốc hoa anh đào trong vườn Shinjuku Gyoen ngắm cánh hoa sakura rơi và nhâm nhi tách trà đạo, cơn gió thoảng nhẹ làm cách hoa rơi vào tách của cô, cô cười nhạt và nói với giọng nhẹ nhàng:
“Tôi đâu phải Samurai đâu mà cô cho tôi may mắn chứ?” (Đối với Samurai khi có cánh hoa anh đào rơi vào tách trà thì cho thấy họ sẽ gặp may mắn).
“Nếu có thì đối với em may mắn là gì?” Giọng Kay ấm áp đến lạ và anh không bao giờ quên tặng cô nụ cười ấy.
“Anh… anh đến khi nào thế Kay?” Cô giật bắn người nhìn sang Kay.
“Anh đến đây từ rất lâu rồi, anh đang đợi một người ở đây, nhờ em mà anh đã đánh tan cơn buồn ngủ trong khi chờ đợi của anh rồi đấy!”
“Gì cơ chứ! Anh trêu em à?”
“Mà Kay à, người anh đợi đến chưa?” Cô hỏi với giọng ngây ngô.

“Uhm..., chắc là cô ấy không đến rồi! Anh có thứ quan trọng phải đưa cho cô ấy mà giờ anh phải đi rồi, em có thể gửi cho cô ấy dùm anh được chứ?” Kay vừa nói vừa coi đồng hồ tỏ vẻ anh ấy rất vội nhưng chưa biết cô có đồng ý hay không Kay đã đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng và ấm áp. Kay thì thầm bên tai cô:
“Hãy chuyển tới cô ấy nhé, nói với cô ấy rằng anh xin lỗi vì đã không thể mở lời trước, anh xin lỗi vì để em hiểu nhầm, anh xin lỗi vì không nói với em điều này sớm hơn rằng Anh yêu em Milan à!”
Cô ngồi lặng im ngắm sakura trong đầu cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn. Cô chỉ đáp trả lại Kay bằng câu thơ trong bài thơ Tanka nổi tiếng của Nhật:
“một tiếng sét thoáng mơ hồ,
dẫu mưa hay nắng,
vẫn ở đây mãi đợi chờ...!”
Giờ đây cả anh và cô cùng nhau ngắm hoa anh đào một loài hoa mà cô chắc chắn rằng câu chuyện cô viết ra sẽ có hình ảnh của sakura.
© Linh Tồ - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…






