Mong ước về nơi có một mái nhà
2017-02-10 01:22
Tác giả:
Có những nỗi đau đến rồi vô tình ra đi một cách nhẹ nhàng, có những nỗi đau cứ mãi khắc khoải trong lòng dù đã cố quên, dù đã cố che đậy như thế nào đi nữa cũng không bao giờ nhạt mờ theo năm tháng.
Đừng ai nhắc đến ba của tôi
Mỗi lần ai nhắc đến ba tôi, tôi chỉ im lặng không nói gì, hoặc lãng qua chuyện khác. Tôi không trách ba nhưng cũng không muốn ai nhắc đến người đàn ông đó, có lẽ vì tôi yếu đuối, tôi không đủ can đảm để tiếp tục đối mặt với những nỗi đau ấy, nỗi đau mà ba đã dửng dưng bỏ rơi 4 mẹ con tôi.
Ngày tôi bước vào năm nhất đại học, cũng là những ngày đằng đẵng ba mẹ tôi thường xuyên cãi nhau, mỗi lần như vậy mẹ lại gọi điện thoại cho tôi rồi khóc nức nở. Chuyện ba tôi có người đàn bà khác, chuyện ba tôi la mắng cấm mẹ giữ tiền… Nghĩ lại những ngày tháng ấy nó như một nỗi ám ảnh cứ giày vò lấy tâm hồn tôi.
Từ nhỏ tới lớn, tôi chưa bao giờ cảm nhận được hạnh phúc gia đình, ba mẹ tôi ngày ngày chửi mắng nhau, ngay cả bữa cơm ngon ấm cúng cũng không có, vì ba tôi suốt ngày than phiền, “đá thúng đụng nia”.
Kết thúc những giờ học ở trường tôi lại đi lang thang chỗ này chỗ kia, hoặc tham gia hết hoạt động này, phong trào khác ở trường, đơn giản chỉ vì tôi không muốn quay trở về nhà, nơi mà tôi lúc nào cũng thấy những giọt nước mắt lăn dài của mẹ, nơi không khí gia đình lúc nào cũng nặng nề, u ám.

Lúc còn nhỏ tôi cũng đã nghĩ được rằng ba mẹ tôi sống với nhau chỉ vì trách nhiệm và nghĩa vụ, cả hai không còn tình cảm với nhau nữa, nhưng tôi không nghĩ có một ngày ba mẹ tôi sẽ li hôn. Đến khi tôi biết tin, tôi vẫn chẳng nào tin được, vì nghĩ rằng cũng như bao lần khác, ba mẹ sẽ lại làm hòa nhau.
Làng xóm “tụm ba tụm bảy” đồn chuyện ba tôi cặp bồ với một người con gái trẻ, , còn mẹ tôi bị họ hàng bên nội chửi bới nặng nề, dè bỉu vì cái tội không biết vun vén chăm lo cho gia đình. Mẹ sốc đến nỗi bị sơ nhược thần kinh phải đi viện uống thuốc điều trị.
Rồi ngày đó cũng đến ba mẹ tôi ra tòa li hôn, vì bận học tôi chẳng về dự phiên tòa được, nhưng 4 chị em chúng tôi đều mong muốn được ở với mẹ. Cũng vì có mẹ mà chúng tôi được đi học đến nơi đến chốn, tôi biết rằng để nuôi được 4 đứa con ăn học không phải là chuyện dễ dàng, có lẽ vì túng thiếu, vì cái nghèo nên ba mẹ tôi thường xuyên cãi nhau. Khi ba mẹ tôi ra tòa, không một ai họ hàng bên nội bênh vực cho mẹ, không một ai níu kéo để ba và mẹ tôi tiếp tục sống với nhau. Mẹ tôi cứ hốc hác, rồi cứ gầy trơ xương, đau khổ trước những cay đắng, miệng lưỡi của người đời.
Tôi không biết mẹ tôi chịu sức ép thỏa thuận chia tài sản ra sao, nhưng cuối cùng căn nhà đã gắn bó với tôi suốt gần 20 năm qua giờ ba đang ở với người phụ nữ mới. Còn 4 mẹ con chúng tôi phải đi ở tạm tại bưu điện xã - nơi mẹ tôi làm việc. Vì thương tình hoàn cảnh 4 mẹ con, nên chú giám đốc bưu điện huyện cho mẹ con chúng tôi xây tạm một căn nhà ván nhỏ, lợp tôn ở phía sau bưu điện xã để ở. Bao nhiêu tài sản trước kia của gia đình cũng đã “chia năm xẻ bảy” tiêu tán khắp nơi.
Những ngày tháng ấy, tôi không thể làm gì được cũng chỉ biết khóc rồi động viên mẹ mỗi ngày, lúc đó trong ánh mắt của ba và họ hàng tôi cũng chỉ là đứa con nít. Không ai hiểu được cuộc sống của gia đình tôi, không ai hiểu được mẹ ngoài 4 chị em. Chúng tôi biết, mẹ là người đã cam chịu và hi sinh rất nhiều vì gia đình thế nào. Mẹ đã yêu thương 4 chị em tôi, nuôi chúng tôi được học hành tử tế, nên người ra sao.
Bây giờ đã 3 năm rồi, suốt 3 năm trôi qua, 4 mẹ con đã vững vàng trước biết bao sóng gió của cuộc đời, 4 mẹ con đã quây quần bên mâm cơm ngày tết dưới mái nhà tôn nóng hầm hập. Dù nghèo khổ, vất vả nhưng chưa một lần bốn mẹ con chúng tôi giận hờn nhau, than thở với nhau, mà vẫn luôn tươi cười hạnh phúc.

Còn niềm tin sẽ còn tất cả
Suốt 3 năm qua, một mình mẹ nuôi 4 chị em tôi, một mình mẹ vất vả chạy ngược chạy xuôi kiếm tiền, lấy chỗ này đắp chỗ kia để nuôi 4 chị em được đến trường. Mẹ làm đủ nghề, công việc nào có tiền mẹ đều kinh qua chỉ mong có được khoản tiền đủ nuôi 4 mẹ con.
Để có tiền giúp mẹ, ở giữa chốn Sài Gòn này tôi cũng phải lang thang khắp nơi để xin việc làm thêm, hết làm gia sư đến bán bánh rồi đi bưng bê nhà hàng.
Tôi sợ cái cảm giác bất lực khi không thể nào giúp mẹ được nhiều hơn. Gia đình tôi nghèo, mẹ lại vất vả nhưng tôi biết mẹ chẳng bao giờ để 4 chị em tôi phải chịu thiệt thòi, thiếu thốn gì cả, mẹ luôn chắt chiu dành dụm để gửi lên cho tôi và đứa em. Không có tiền thì mẹ đi vay mượn. Có những tháng tôi không xin tiền trợ cấp từ mẹ, nhưng mẹ vẫn cứ gửi lên vì sợ tôi ăn không đủ no, mặc không đủ ấm như bạn bè.
Tôi không muốn ai nhắc tới đến ba tôi, tôi không muốn nỗi đau ấy cứ về dằn xéo trong trái tim tôi một lần nào nữa. Mỗi lần 4 chị em tôi về nhà, không một ai dám nhắc đến tên ba dù chỉ một lần, nếu lỡ mẹ nghe được mẹ lại hét lên như một người đàn bà lên “cơn điên”.
Cứ tưởng, mọi đau khổ mà 4 mẹ con tôi chịu đựng như vậy đã là quá nhiều, 4 mẹ con cứ thế tiếp tục cố gắng trên chặng đường dài khó khăn để mưu sinh, để có được mái nhà, thế nhưng rồi nỗi đau chồng chất nỗi đau. Mẹ tôi bị bệnh nhưng vì không có tiền, lại không có điều kiện chữa trị cho đến mãi sau này vì đau quá nên mẹ mới chịu lên Sài Gòn để tôi dẫn mẹ đi khám ở bệnh viện. Nhưng cũng may vì bệnh của mẹ đang trong giai đoạn đầu, bác sĩ dặn mẹ chịu khó uống thuốc đều đặn, tinh thần tốt thì bệnh tình sẽ thuyên giảm.
Tết năm nay 4 chị em tôi được đoàn tụ với mẹ, mấy mẹ con lại hạnh phúc, ấm áp bên bữa cơm gia đình. Tôi biết để có được mâm cơm ngày Tết đầy đủ mẹ đã phải đi vay tiền để lo. Tôi biết sau những ngày tết mẹ lại cong lưng làm việc quần quật để kiếm tiền trả từng khoản nợ.
Ngày lên Sài Gòn, tôi dặn lòng sẽ đi làm thêm và tự lập. Tôi hào hứng nói với mẹ, con đã trưởng thành và tự lập được, sẽ ráng làm kiếm tiền để gửi về đỡ đần cho mẹ. Tôi nói vậy cho mẹ an tâm, nhưng trong lòng là ngàn mối lo về cuộc sống mưu sinh giữa chốn đô thị, tôi chẳng có một mối họ hàng thân thuộc nào cả. Tự dặn mình phải thật bản lĩnh, mạnh mẽ trong cuộc sống.

Tôi ôm chiếc áo trùm lên mặt, để che dòng nước mắt nóng hừng hực tràn dài trên hai má, người ta sẽ cười tôi mất vì tôi chẳng còn bé bỏng gì nữa. Tôi buồn vì nhà tôi bây giờ cũng không có tiền, tôi sợ mẹ tôi chẳng lên Sài Gòn tái khám nữa vì mãi dành dụm tiền lo cho mấy đứa con.
...Cuối cùng thì tôi cũng đã lớn thật rồi, tôi đã trưởng thành và phải tự lo cho cuộc sống của mình, có trách nhiệm với gia đình của mình. Tôi sẽ làm được, dù biết rằng sẽ đối mặt với nhiều khó khăn phía trước, tôi luôn nghĩ vẫn còn niềm tin là vẫn còn tất cả.
Chừng ấy năm qua, bao nhiêu đắng, cay, ngọt, bùi đã kham, biết bao lần rơi nước mắt, bất lực, biết bao lần gục ngã rồi lại đứng lên, tất cả rồi cũng sẽ qua đi, chỉ còn lại một tâm hồn và trái tim cứng rắn, chai lỳ hơn. Rồi biết bao sóng gió của cuộc đời cũng trở thành cát bụi, cũng trở nên vô thường, nhưng con người ta vẫn luôn tìm được một điểm tựa, một chốn yên bình để tìm về.
Không trách ai, vì đó là lẽ sống, cuộc đời chẳng còn nghĩa lý gì nếu chúng ta không để lại cho đời một ký ức. Nó không theo ta mãi nhưng đó sẽ là động lực để chúng ta quay đầu nhìn lại, mỉm cười rồi vững vàng bước tiếp trên hành trình của mình.
© Thương Hoàng – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giữa cơn say và vết thương cũ
Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."






