Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mối tình đầu dang dở của tôi

2022-12-29 01:15

Tác giả: Vũ Hiền Thanh


blogradio.vn - Rất nhiều năm về sau tôi mới hiểu ngụ ý trong câu hỏi của Hiền. Cậu ấy muốn biết tôi muốn tự do thỏa thích làm những điều mình muốn như một cánh chim, hay chấp nhận một cuộc sống quẩn quanh, nhỏ hẹp bên cậu ấy như những chú ca giữa biển lớn. Mối tình đầu dang dở của tôi còn chưa bắt đầu đã kết thúc, người ta ngay bảo tình dang dở mới là tình yêu đẹp nhất, cả đời không quên, nhưng như vậy thì sao chứ, vẫn là những điều tiếc nuối nhất mà thôi.

***

"Nè, dậy đi." Cậu bạn cùng bàn của tôi đã ngủ được ba tiết rồi, theo yêu cầu thì tôi lại phải đánh thức cậu ấy.

"Ừ, biết rồi." Hiền uể oải đáp lại tôi. "Đánh trống chưa?”

"Còn hai phút nữa, mau thu dọn đồ đi”.

Chẳng biết từ khi nào tôi cứ như quản lý của cậu ấy vậy.

"Giữ giùm nha”.

Hiền để lại hai cuốn đề cương thật dày cho tôi. Nhiều khi chẳng biết cậu ta có đem cái gì đi học không nữa, cặp xách thì chỉ bằng một quyển vở, bút cũng lấy của tôi xài, khi viết thì cũng lấy vở của tôi. Tôi không trả lời Hiền, mà cậu ta cũng hiểu rõ tôi không bao giờ từ chối người khác. Balô của tôi đã nặng lắm rồi nhưng vẫn không nỡ từ chối cậu ấy.

Tôi và Hiền gặp nhau lần đầu tiên vào năm lớp 10, có thể nói tôi đã thích cậu ấy từ những ngày đầu tiên chập chững bước vào cấp ba. Ấn tượng đầu tiên của tôi đối với cậu ấy rất tốt, cậu ấy ít nói và trầm tĩnh hơn những cậu bạn cùng tuổi, cậu ấy đem lại cho tôi một cảm giác rất đáng tin cậy.

em_1

Cả năm lớp 10 hầu như tôi không tiếp xúc nhiều với Hiền, chỉ lẳng lặng quan sát cậu ấy chơi bóng chuyền vào những giờ ra chơi. Vóc dáng cao gầy của cậu ấy thật nổi bật, dù ngồi ở góc khuất trong lớp vẫn trông thấy rõ cậu ấy đang ở đâu.

Chúng tôi đều có liên lạc của nhau nhưng chưa ai nhắn tin cho ai cả. Còn nhớ khi Hiền xin số điện thoại của tôi, cậu ấy đã lưu tôi là Hạnh Homie, một cách xưng hô thật thân thiết, dù biết cả lớp cậu ấy đều lưu như thế nhưng tôi vẫn vui vẻ một cách kỳ lạ.

Lần đầu tiên Hiền nhắn tin cho tôi là khi tôi phải nghỉ học vì một trận cảm sốt, mở điện thoại lên nhìn thấy hai tin nhắn từ cậu ấy tôi đã rất vui, nhưng khi mở ra thì đều đã thu hồi cả rồi. Thắc mắc nên tôi đã nhắn lại hỏi cậu ấy muốn nói gì vậy. Rất lâu sau cậu ấy mới trả lời "Hôm nay bà nghỉ làm thằng Nguyên buồn quá trời."

Nguyên là cậu bạn cùng lớp với hai chúng tôi, các bạn trông lớp đều bảo cậu ấy thích tôi nhưng tôi không quan tâm cho lắm, ai chọc ghẹo đều mỉm cười từ chối. Không ngờ hôm nay Hiền cũng nói vậy, tôi cảm thấy rất khó xử, suy nghĩ mãi cũng không biết phải trả lời cậu ấy thế nào, cuối cùng tôi vẫn không trả lời. Tin nhắn của chúng tôi vào năm đầu tiên cũng kết thúc từ đó.

Năm lớp 11, Hiền bỗng dưng thay đổi, cậu ấy thường xuyên nghỉ học không phép và vi phạm nội quy. Khi hạnh kiểm bị hạ xuống cậu ấy mới đi học nghiêm túc một chút, nhưng thay vào đó cậu ấy lại tụ tập với các băng nhóm cá biệt trong trường, chỉ cần cậu ấy đi thoáng qua, tôi vẫn có thể ngửi được mùi thuốc lá nồng nặc trên người cậu ấy.

thanh_xuân_1

Hiền lúc ấy không còn giống như những gì tốt đẹp tôi đã từng nghĩ, cậu ấy thay đổi nhiều quá, lại trở thành kiểu người mà tôi ghét nhất. Tôi và Hiền vốn không thân thiết nay lại càng xa lạ hơn. Cả năm 11 chúng tôi không hề nói với nhau câu nào, mặc dù kiểm tra hay thi cử đều cùng một phòng với nhau. Cũng đâu trách cậu ấy được, trẻ con mới lớn đều muốn nổi loạn một chút, nhưng nhờ điều đó mà thành tích học tập của tôi cao hơn rất nhiều, không cần phải quan tâm và suy nghĩ đến ai, chỉ học và học mà thôi.

Cả ba năm tôi đều ngồi cùng một vị trí, chỗ ngồi của tôi là bàn cuối cùng của dãy giữa phòng học, cũng chỉ có một mình tôi ngồi mà thôi, dù hơi khó nhìn lên bảng nhưng tôi vẫn rất thích, nơi đó yên tĩnh, ít ai chú ý và phù hợp với tính cách cô độc của tôi.

Bắt đầu năm học 12 Hiền bỗng dưng quan tâm đến tôi nhiều hơn, một ngày năm tiết thì có đến bốn tiết cậu ấy đến ngồi cùng tôi. Lúc đầu tôi còn nghĩ cậu ấy thích tôi, muốn trò chuyện cùng tôi cơ đấy, nhưng lý do thật sự là do chỗ ngồi của tôi quá hoàn hảo, cậu ấy có thể tự do ngủ gật, lướt điện thoại hay ăn vụng đều được. Nhờ có cậu ấy hay lảm nhảm bên cạnh mà tâm trạng của tôi tốt hơn hẳn, không còn máy móc như mọi khi chỉ biết nghe giảng rồi làm bài.

Dần dần tôi từ e ngại nhìn sắc mặt giáo viên trước khi trả lời cậu ấy đến chủ động nói với cậu ấy nhiều hơn. Hiền mỗi khi lướt điện thoại thấy gì hay hay đều cho tôi xem, khi quen rồi thì chỉ cần cậu ấy mở điện thoại tôi đều quay sang cùng xem.

Đến những tiết xã hội Hiền đều gục xuống bàn mà ngủ, tôi hơi lo sẽ bị giáo viên bắt gặp nhưng dần dần để mặc cậu ấy, mỗi lần quay sang nhìn gương mặt cậu ấy tôi đều vô cùng rung động, cậu ấy ngủ ngon đến nỗi nhiều khi tôi không nỡ đánh thức.

Năm lớp 12 chúng tôi rất thân với nhau, tôi xem cậu ấy như tri kỷ vậy, có những lúc cậu ấy muốn nhờ vả điều gì, chưa nói ra tôi đã hiểu và làm giúp ngay. Hiền cũng rất hiểu tính nhút nhát và thụ động của tôi. Mùa dâu năm ấy, mỗi khi đến lớp Hiền đều xách theo rất nhiều dâu rừng cho cả lớp và các giáo viên cùng ăn, cậu ấy hiểu tôi sẽ không như các bạn khác chạy lại giành giật, trêu đùa nhau nên lần nào cậu ấy cũng để dành riêng lại cho tôi một nhành dâu.

"Giấu đi, vào học hả ăn, kẻo lại mất nữa đấy."

Mỗi khi cậu ấy nói câu đó tôi đều thấy rất cảm động, ít ra cũng có một người quan tâm tôi.

ngo_nghe

Xem nhau như tri kỷ nhưng khi bước ra cổng trường chúng tôi đều như người xa lạ. Hiền chưa từng rủ tôi đi chơi hay nhắn tin trò chuyện vào mỗi buổi tối. Tôi cảm thấy như vậy cũng tốt, bớt một cơ hội để các bạn cùng lớp chọc ghẹo chúng tôi.

Những ngày ôn thi tốt nghiệp cấp ba ai ai cũng đều rất mệt mỏi, mấy ngày đầu khi đi học lúc nào Hiền cũng than thở mãi, tôi bảo cậu ấy nếu mệt mỏi thì cứ nghỉ đi, đâu thể ép bản thân được, chỉ vì câu nói vu vơ ấy của tôi mà hai tháng ôn thi cậu ấy đã không hề đến lớp. Trong thời gian ấy tôi vừa ôn bài vừa suy nghĩ về cậu ấy rất nhiều. Tôi đối với Hiền như thế nào và tôi là gì trong suy nghĩ của Hiền. 

Cả ba năm phổ thông của tôi nếu dùng một từ để miêu tả thì chắc chắn đó là "Hiền". Năm lớp 10 tôi rất thích cậu ấy, năm lớp 11 tôi xem thường và tránh xa cậu ấy, năm lớp 12 lại xem cậu ấy như bạn thân. Có lẽ điều duy nhất tôi có thể khẳng định chính là cậu ấy rất quan trọng với tôi, nhưng đó không phải sự cảm nắng thuở ban sơ khi ấy mà là tình cảm bạn bè chân thành. 

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều nếu như bây giờ Hiền nói thích tôi thì sẽ ra sao? Có lẽ đã muộn lắm rồi, chúng tôi đều đã không giống ngày xưa nữa, chỉ là những tâm hồn cô đơn tìm gặp và trò chuyện cùng nhau mà thôi. Cũng có lẽ là do tôi thiếu dũng khí, tôi không đủ can đảm nghe những lời bàn tán sau lưng chúng tôi. Tôi sợ nhất những câu nói "Con Hạnh vậy mà đi quen thằng Hiền”. Điều ngăn cách giữa chúng tôi đã nhiều hơn xưa rồi.

Đêm cuối cùng trước khi thi tốt nghiệp, sau ba năm, cuối cùng tôi cũng đã chủ động nhắn tin cho cậu ấy.

"Có thể ổn không?" Vỏn vẹn bốn từ nhưng lấy đi hết của tôi biết bao dũng khí.

"Hạnh thi tốt nha. Tôi cũng sẽ như vậy."

hoi_uc

Đọc tin nhắn của Hiền bỗng dưng tôi lại rơi nước mắt, chớp mắt mà tôi đã không còn là học sinh nữa rồi, thời gian trôi nhanh quá, nghĩ về những điều đã qua tôi không thấy buồn, cũng không thấy vui mà chỉ thấy trống rỗng. Tôi sắp không còn được gặp Hiền nữa rồi, không được nghe giọng nói trầm thấp của cậu ấy mỗi khi nói "Hạnh ơi, cho ngồi với”.

Sau hai tháng gặp lại, có lẽ do không phải đi học nên nhìn cậu ấy rạng rỡ hơn lúc trước rất nhiều. Bao nhiêu điều chất chứa muốn nói nhưng lại không có dũng khí nói được câu nào với cậu ấy, ngay cả câu khích lệ trước khi thi tôi cũng không nói được. Ngậm ngùi, tiếc nuối bước ngang cậu ấy để vào phòng thi, bỗng dưng cậu ấy vỗ vai tôi, tôi ngoảnh lại nhìn lướt qua gương mặt cười tươi như nắng của cậu ấy "Cố lên nha homie!” Tôi chưa từng nhìn thấy được nào nụ cười đẹp như vậy cả, bỗng chốc có gì đó nghẹn lại cổ họng, tôi mỉm cười với cậu ấy và quay đi vào phòng thi.

Ba ngày thi tốt nghiệp cũng là những ngày cuối cùng tôi nhìn thấy Hiền, điều hạnh phúc nhất đối với tôi chính là mỗi ngày sau khi thi xong cậu ấy đều đi cạnh tôi và cười thật tươi hỏi tôi làm bài thế nào, có lẽ nụ cười của cậu ấy đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi đạt được kết quả tốt hơn năng lực của bản thân.

Những ngày sau đó cuộc sống của tôi dần dần đi vào quỹ đạo vốn có, tôi đậu vào một trường đại học ở thành phố xa nhà. Ngày liên hoan cuối cùng của lớp tôi đã không đi nên không biết cậu ấy có đi hay không. Điều tôi tiếc nuối nhất là những vấn vương, hoài nghi trong lòng vẫn chưa được giải đáp đã chìm vào quên lãng, nhưng nghĩ lại thì như vậy cũng tốt, ít ra sau này nghĩ về thời cấp ba tôi vẫn có những ký ức thật đẹp về một người bạn, không dang dở nên mới đáng hoài niệm đúng không? Tôi không hỏi những gì cậu ấy nghĩ về tôi và tôi cũng không tò mò. Dù như thế nào cũng không quan trọng nữa, chỉ cần đã từng hạnh phúc thế là đủ rồi.

thanh_xuan_1ad

"Hạnh thích làm một cánh chim được tự do bay lượn khắp bầu trời hay làm một bé cá được thỏa sức vùng vẫy giữa đại dương?"

"Hả! Gì vậy?"

"Thì trả lời thử xem nào."

"Ừm... Cả hai đều thích nhỉ, tôi vốn dĩ rất thích tự do mà. Bầu trời rộng lớn hay đại dương bao la đều tuyệt vời cả, nhưng tôi sợ độ cao lại còn không biết bơi nữa."

"Haha, đúng là đồ ngốc."

Rất nhiều năm về sau tôi mới hiểu ngụ ý trong câu hỏi của Hiền. Cậu ấy muốn biết tôi muốn tự do thỏa thích làm những điều mình muốn như một cánh chim, hay chấp nhận một cuộc sống quẩn quanh, nhỏ hẹp bên cậu ấy như những chú ca giữa biển lớn. Mối tình đầu dang dở của tôi còn chưa bắt đầu đã kết thúc, người ta ngay bảo tình dang dở mới là tình yêu đẹp nhất, cả đời không quên, nhưng như vậy thì sao chứ, vẫn là những điều tiếc nuối nhất mà thôi.

© Rainy Hain - blogradio.vn                 

Xem thêm: Nỗi buồn mang tên hạnh phúc l Radio Tâm Sự

Vũ Hiền Thanh

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top