Mối tình đầu dang dở của tôi
2022-12-29 01:15
Tác giả:
Vũ Hiền Thanh
blogradio.vn - Rất nhiều năm về sau tôi mới hiểu ngụ ý trong câu hỏi của Hiền. Cậu ấy muốn biết tôi muốn tự do thỏa thích làm những điều mình muốn như một cánh chim, hay chấp nhận một cuộc sống quẩn quanh, nhỏ hẹp bên cậu ấy như những chú ca giữa biển lớn. Mối tình đầu dang dở của tôi còn chưa bắt đầu đã kết thúc, người ta ngay bảo tình dang dở mới là tình yêu đẹp nhất, cả đời không quên, nhưng như vậy thì sao chứ, vẫn là những điều tiếc nuối nhất mà thôi.
***
"Nè, dậy đi." Cậu bạn cùng bàn của tôi đã ngủ được ba tiết rồi, theo yêu cầu thì tôi lại phải đánh thức cậu ấy.
"Ừ, biết rồi." Hiền uể oải đáp lại tôi. "Đánh trống chưa?”
"Còn hai phút nữa, mau thu dọn đồ đi”.
Chẳng biết từ khi nào tôi cứ như quản lý của cậu ấy vậy.
"Giữ giùm nha”.
Hiền để lại hai cuốn đề cương thật dày cho tôi. Nhiều khi chẳng biết cậu ta có đem cái gì đi học không nữa, cặp xách thì chỉ bằng một quyển vở, bút cũng lấy của tôi xài, khi viết thì cũng lấy vở của tôi. Tôi không trả lời Hiền, mà cậu ta cũng hiểu rõ tôi không bao giờ từ chối người khác. Balô của tôi đã nặng lắm rồi nhưng vẫn không nỡ từ chối cậu ấy.
Tôi và Hiền gặp nhau lần đầu tiên vào năm lớp 10, có thể nói tôi đã thích cậu ấy từ những ngày đầu tiên chập chững bước vào cấp ba. Ấn tượng đầu tiên của tôi đối với cậu ấy rất tốt, cậu ấy ít nói và trầm tĩnh hơn những cậu bạn cùng tuổi, cậu ấy đem lại cho tôi một cảm giác rất đáng tin cậy.
Cả năm lớp 10 hầu như tôi không tiếp xúc nhiều với Hiền, chỉ lẳng lặng quan sát cậu ấy chơi bóng chuyền vào những giờ ra chơi. Vóc dáng cao gầy của cậu ấy thật nổi bật, dù ngồi ở góc khuất trong lớp vẫn trông thấy rõ cậu ấy đang ở đâu.
Chúng tôi đều có liên lạc của nhau nhưng chưa ai nhắn tin cho ai cả. Còn nhớ khi Hiền xin số điện thoại của tôi, cậu ấy đã lưu tôi là Hạnh Homie, một cách xưng hô thật thân thiết, dù biết cả lớp cậu ấy đều lưu như thế nhưng tôi vẫn vui vẻ một cách kỳ lạ.
Lần đầu tiên Hiền nhắn tin cho tôi là khi tôi phải nghỉ học vì một trận cảm sốt, mở điện thoại lên nhìn thấy hai tin nhắn từ cậu ấy tôi đã rất vui, nhưng khi mở ra thì đều đã thu hồi cả rồi. Thắc mắc nên tôi đã nhắn lại hỏi cậu ấy muốn nói gì vậy. Rất lâu sau cậu ấy mới trả lời "Hôm nay bà nghỉ làm thằng Nguyên buồn quá trời."
Nguyên là cậu bạn cùng lớp với hai chúng tôi, các bạn trông lớp đều bảo cậu ấy thích tôi nhưng tôi không quan tâm cho lắm, ai chọc ghẹo đều mỉm cười từ chối. Không ngờ hôm nay Hiền cũng nói vậy, tôi cảm thấy rất khó xử, suy nghĩ mãi cũng không biết phải trả lời cậu ấy thế nào, cuối cùng tôi vẫn không trả lời. Tin nhắn của chúng tôi vào năm đầu tiên cũng kết thúc từ đó.
Năm lớp 11, Hiền bỗng dưng thay đổi, cậu ấy thường xuyên nghỉ học không phép và vi phạm nội quy. Khi hạnh kiểm bị hạ xuống cậu ấy mới đi học nghiêm túc một chút, nhưng thay vào đó cậu ấy lại tụ tập với các băng nhóm cá biệt trong trường, chỉ cần cậu ấy đi thoáng qua, tôi vẫn có thể ngửi được mùi thuốc lá nồng nặc trên người cậu ấy.
Hiền lúc ấy không còn giống như những gì tốt đẹp tôi đã từng nghĩ, cậu ấy thay đổi nhiều quá, lại trở thành kiểu người mà tôi ghét nhất. Tôi và Hiền vốn không thân thiết nay lại càng xa lạ hơn. Cả năm 11 chúng tôi không hề nói với nhau câu nào, mặc dù kiểm tra hay thi cử đều cùng một phòng với nhau. Cũng đâu trách cậu ấy được, trẻ con mới lớn đều muốn nổi loạn một chút, nhưng nhờ điều đó mà thành tích học tập của tôi cao hơn rất nhiều, không cần phải quan tâm và suy nghĩ đến ai, chỉ học và học mà thôi.
Cả ba năm tôi đều ngồi cùng một vị trí, chỗ ngồi của tôi là bàn cuối cùng của dãy giữa phòng học, cũng chỉ có một mình tôi ngồi mà thôi, dù hơi khó nhìn lên bảng nhưng tôi vẫn rất thích, nơi đó yên tĩnh, ít ai chú ý và phù hợp với tính cách cô độc của tôi.
Bắt đầu năm học 12 Hiền bỗng dưng quan tâm đến tôi nhiều hơn, một ngày năm tiết thì có đến bốn tiết cậu ấy đến ngồi cùng tôi. Lúc đầu tôi còn nghĩ cậu ấy thích tôi, muốn trò chuyện cùng tôi cơ đấy, nhưng lý do thật sự là do chỗ ngồi của tôi quá hoàn hảo, cậu ấy có thể tự do ngủ gật, lướt điện thoại hay ăn vụng đều được. Nhờ có cậu ấy hay lảm nhảm bên cạnh mà tâm trạng của tôi tốt hơn hẳn, không còn máy móc như mọi khi chỉ biết nghe giảng rồi làm bài.
Dần dần tôi từ e ngại nhìn sắc mặt giáo viên trước khi trả lời cậu ấy đến chủ động nói với cậu ấy nhiều hơn. Hiền mỗi khi lướt điện thoại thấy gì hay hay đều cho tôi xem, khi quen rồi thì chỉ cần cậu ấy mở điện thoại tôi đều quay sang cùng xem.
Đến những tiết xã hội Hiền đều gục xuống bàn mà ngủ, tôi hơi lo sẽ bị giáo viên bắt gặp nhưng dần dần để mặc cậu ấy, mỗi lần quay sang nhìn gương mặt cậu ấy tôi đều vô cùng rung động, cậu ấy ngủ ngon đến nỗi nhiều khi tôi không nỡ đánh thức.
Năm lớp 12 chúng tôi rất thân với nhau, tôi xem cậu ấy như tri kỷ vậy, có những lúc cậu ấy muốn nhờ vả điều gì, chưa nói ra tôi đã hiểu và làm giúp ngay. Hiền cũng rất hiểu tính nhút nhát và thụ động của tôi. Mùa dâu năm ấy, mỗi khi đến lớp Hiền đều xách theo rất nhiều dâu rừng cho cả lớp và các giáo viên cùng ăn, cậu ấy hiểu tôi sẽ không như các bạn khác chạy lại giành giật, trêu đùa nhau nên lần nào cậu ấy cũng để dành riêng lại cho tôi một nhành dâu.
"Giấu đi, vào học hả ăn, kẻo lại mất nữa đấy."
Mỗi khi cậu ấy nói câu đó tôi đều thấy rất cảm động, ít ra cũng có một người quan tâm tôi.
Xem nhau như tri kỷ nhưng khi bước ra cổng trường chúng tôi đều như người xa lạ. Hiền chưa từng rủ tôi đi chơi hay nhắn tin trò chuyện vào mỗi buổi tối. Tôi cảm thấy như vậy cũng tốt, bớt một cơ hội để các bạn cùng lớp chọc ghẹo chúng tôi.
Những ngày ôn thi tốt nghiệp cấp ba ai ai cũng đều rất mệt mỏi, mấy ngày đầu khi đi học lúc nào Hiền cũng than thở mãi, tôi bảo cậu ấy nếu mệt mỏi thì cứ nghỉ đi, đâu thể ép bản thân được, chỉ vì câu nói vu vơ ấy của tôi mà hai tháng ôn thi cậu ấy đã không hề đến lớp. Trong thời gian ấy tôi vừa ôn bài vừa suy nghĩ về cậu ấy rất nhiều. Tôi đối với Hiền như thế nào và tôi là gì trong suy nghĩ của Hiền.
Cả ba năm phổ thông của tôi nếu dùng một từ để miêu tả thì chắc chắn đó là "Hiền". Năm lớp 10 tôi rất thích cậu ấy, năm lớp 11 tôi xem thường và tránh xa cậu ấy, năm lớp 12 lại xem cậu ấy như bạn thân. Có lẽ điều duy nhất tôi có thể khẳng định chính là cậu ấy rất quan trọng với tôi, nhưng đó không phải sự cảm nắng thuở ban sơ khi ấy mà là tình cảm bạn bè chân thành.
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều nếu như bây giờ Hiền nói thích tôi thì sẽ ra sao? Có lẽ đã muộn lắm rồi, chúng tôi đều đã không giống ngày xưa nữa, chỉ là những tâm hồn cô đơn tìm gặp và trò chuyện cùng nhau mà thôi. Cũng có lẽ là do tôi thiếu dũng khí, tôi không đủ can đảm nghe những lời bàn tán sau lưng chúng tôi. Tôi sợ nhất những câu nói "Con Hạnh vậy mà đi quen thằng Hiền”. Điều ngăn cách giữa chúng tôi đã nhiều hơn xưa rồi.
Đêm cuối cùng trước khi thi tốt nghiệp, sau ba năm, cuối cùng tôi cũng đã chủ động nhắn tin cho cậu ấy.
"Có thể ổn không?" Vỏn vẹn bốn từ nhưng lấy đi hết của tôi biết bao dũng khí.
"Hạnh thi tốt nha. Tôi cũng sẽ như vậy."
Đọc tin nhắn của Hiền bỗng dưng tôi lại rơi nước mắt, chớp mắt mà tôi đã không còn là học sinh nữa rồi, thời gian trôi nhanh quá, nghĩ về những điều đã qua tôi không thấy buồn, cũng không thấy vui mà chỉ thấy trống rỗng. Tôi sắp không còn được gặp Hiền nữa rồi, không được nghe giọng nói trầm thấp của cậu ấy mỗi khi nói "Hạnh ơi, cho ngồi với”.
Sau hai tháng gặp lại, có lẽ do không phải đi học nên nhìn cậu ấy rạng rỡ hơn lúc trước rất nhiều. Bao nhiêu điều chất chứa muốn nói nhưng lại không có dũng khí nói được câu nào với cậu ấy, ngay cả câu khích lệ trước khi thi tôi cũng không nói được. Ngậm ngùi, tiếc nuối bước ngang cậu ấy để vào phòng thi, bỗng dưng cậu ấy vỗ vai tôi, tôi ngoảnh lại nhìn lướt qua gương mặt cười tươi như nắng của cậu ấy "Cố lên nha homie!” Tôi chưa từng nhìn thấy được nào nụ cười đẹp như vậy cả, bỗng chốc có gì đó nghẹn lại cổ họng, tôi mỉm cười với cậu ấy và quay đi vào phòng thi.
Ba ngày thi tốt nghiệp cũng là những ngày cuối cùng tôi nhìn thấy Hiền, điều hạnh phúc nhất đối với tôi chính là mỗi ngày sau khi thi xong cậu ấy đều đi cạnh tôi và cười thật tươi hỏi tôi làm bài thế nào, có lẽ nụ cười của cậu ấy đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi đạt được kết quả tốt hơn năng lực của bản thân.
Những ngày sau đó cuộc sống của tôi dần dần đi vào quỹ đạo vốn có, tôi đậu vào một trường đại học ở thành phố xa nhà. Ngày liên hoan cuối cùng của lớp tôi đã không đi nên không biết cậu ấy có đi hay không. Điều tôi tiếc nuối nhất là những vấn vương, hoài nghi trong lòng vẫn chưa được giải đáp đã chìm vào quên lãng, nhưng nghĩ lại thì như vậy cũng tốt, ít ra sau này nghĩ về thời cấp ba tôi vẫn có những ký ức thật đẹp về một người bạn, không dang dở nên mới đáng hoài niệm đúng không? Tôi không hỏi những gì cậu ấy nghĩ về tôi và tôi cũng không tò mò. Dù như thế nào cũng không quan trọng nữa, chỉ cần đã từng hạnh phúc thế là đủ rồi.
"Hạnh thích làm một cánh chim được tự do bay lượn khắp bầu trời hay làm một bé cá được thỏa sức vùng vẫy giữa đại dương?"
"Hả! Gì vậy?"
"Thì trả lời thử xem nào."
"Ừm... Cả hai đều thích nhỉ, tôi vốn dĩ rất thích tự do mà. Bầu trời rộng lớn hay đại dương bao la đều tuyệt vời cả, nhưng tôi sợ độ cao lại còn không biết bơi nữa."
"Haha, đúng là đồ ngốc."
Rất nhiều năm về sau tôi mới hiểu ngụ ý trong câu hỏi của Hiền. Cậu ấy muốn biết tôi muốn tự do thỏa thích làm những điều mình muốn như một cánh chim, hay chấp nhận một cuộc sống quẩn quanh, nhỏ hẹp bên cậu ấy như những chú ca giữa biển lớn. Mối tình đầu dang dở của tôi còn chưa bắt đầu đã kết thúc, người ta ngay bảo tình dang dở mới là tình yêu đẹp nhất, cả đời không quên, nhưng như vậy thì sao chứ, vẫn là những điều tiếc nuối nhất mà thôi.
© Rainy Hain - blogradio.vn
Xem thêm: Nỗi buồn mang tên hạnh phúc l Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.






