Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mối tình đầu dang dở của tôi

2022-12-29 01:15

Tác giả: Vũ Hiền Thanh


blogradio.vn - Rất nhiều năm về sau tôi mới hiểu ngụ ý trong câu hỏi của Hiền. Cậu ấy muốn biết tôi muốn tự do thỏa thích làm những điều mình muốn như một cánh chim, hay chấp nhận một cuộc sống quẩn quanh, nhỏ hẹp bên cậu ấy như những chú ca giữa biển lớn. Mối tình đầu dang dở của tôi còn chưa bắt đầu đã kết thúc, người ta ngay bảo tình dang dở mới là tình yêu đẹp nhất, cả đời không quên, nhưng như vậy thì sao chứ, vẫn là những điều tiếc nuối nhất mà thôi.

***

"Nè, dậy đi." Cậu bạn cùng bàn của tôi đã ngủ được ba tiết rồi, theo yêu cầu thì tôi lại phải đánh thức cậu ấy.

"Ừ, biết rồi." Hiền uể oải đáp lại tôi. "Đánh trống chưa?”

"Còn hai phút nữa, mau thu dọn đồ đi”.

Chẳng biết từ khi nào tôi cứ như quản lý của cậu ấy vậy.

"Giữ giùm nha”.

Hiền để lại hai cuốn đề cương thật dày cho tôi. Nhiều khi chẳng biết cậu ta có đem cái gì đi học không nữa, cặp xách thì chỉ bằng một quyển vở, bút cũng lấy của tôi xài, khi viết thì cũng lấy vở của tôi. Tôi không trả lời Hiền, mà cậu ta cũng hiểu rõ tôi không bao giờ từ chối người khác. Balô của tôi đã nặng lắm rồi nhưng vẫn không nỡ từ chối cậu ấy.

Tôi và Hiền gặp nhau lần đầu tiên vào năm lớp 10, có thể nói tôi đã thích cậu ấy từ những ngày đầu tiên chập chững bước vào cấp ba. Ấn tượng đầu tiên của tôi đối với cậu ấy rất tốt, cậu ấy ít nói và trầm tĩnh hơn những cậu bạn cùng tuổi, cậu ấy đem lại cho tôi một cảm giác rất đáng tin cậy.

em_1

Cả năm lớp 10 hầu như tôi không tiếp xúc nhiều với Hiền, chỉ lẳng lặng quan sát cậu ấy chơi bóng chuyền vào những giờ ra chơi. Vóc dáng cao gầy của cậu ấy thật nổi bật, dù ngồi ở góc khuất trong lớp vẫn trông thấy rõ cậu ấy đang ở đâu.

Chúng tôi đều có liên lạc của nhau nhưng chưa ai nhắn tin cho ai cả. Còn nhớ khi Hiền xin số điện thoại của tôi, cậu ấy đã lưu tôi là Hạnh Homie, một cách xưng hô thật thân thiết, dù biết cả lớp cậu ấy đều lưu như thế nhưng tôi vẫn vui vẻ một cách kỳ lạ.

Lần đầu tiên Hiền nhắn tin cho tôi là khi tôi phải nghỉ học vì một trận cảm sốt, mở điện thoại lên nhìn thấy hai tin nhắn từ cậu ấy tôi đã rất vui, nhưng khi mở ra thì đều đã thu hồi cả rồi. Thắc mắc nên tôi đã nhắn lại hỏi cậu ấy muốn nói gì vậy. Rất lâu sau cậu ấy mới trả lời "Hôm nay bà nghỉ làm thằng Nguyên buồn quá trời."

Nguyên là cậu bạn cùng lớp với hai chúng tôi, các bạn trông lớp đều bảo cậu ấy thích tôi nhưng tôi không quan tâm cho lắm, ai chọc ghẹo đều mỉm cười từ chối. Không ngờ hôm nay Hiền cũng nói vậy, tôi cảm thấy rất khó xử, suy nghĩ mãi cũng không biết phải trả lời cậu ấy thế nào, cuối cùng tôi vẫn không trả lời. Tin nhắn của chúng tôi vào năm đầu tiên cũng kết thúc từ đó.

Năm lớp 11, Hiền bỗng dưng thay đổi, cậu ấy thường xuyên nghỉ học không phép và vi phạm nội quy. Khi hạnh kiểm bị hạ xuống cậu ấy mới đi học nghiêm túc một chút, nhưng thay vào đó cậu ấy lại tụ tập với các băng nhóm cá biệt trong trường, chỉ cần cậu ấy đi thoáng qua, tôi vẫn có thể ngửi được mùi thuốc lá nồng nặc trên người cậu ấy.

thanh_xuân_1

Hiền lúc ấy không còn giống như những gì tốt đẹp tôi đã từng nghĩ, cậu ấy thay đổi nhiều quá, lại trở thành kiểu người mà tôi ghét nhất. Tôi và Hiền vốn không thân thiết nay lại càng xa lạ hơn. Cả năm 11 chúng tôi không hề nói với nhau câu nào, mặc dù kiểm tra hay thi cử đều cùng một phòng với nhau. Cũng đâu trách cậu ấy được, trẻ con mới lớn đều muốn nổi loạn một chút, nhưng nhờ điều đó mà thành tích học tập của tôi cao hơn rất nhiều, không cần phải quan tâm và suy nghĩ đến ai, chỉ học và học mà thôi.

Cả ba năm tôi đều ngồi cùng một vị trí, chỗ ngồi của tôi là bàn cuối cùng của dãy giữa phòng học, cũng chỉ có một mình tôi ngồi mà thôi, dù hơi khó nhìn lên bảng nhưng tôi vẫn rất thích, nơi đó yên tĩnh, ít ai chú ý và phù hợp với tính cách cô độc của tôi.

Bắt đầu năm học 12 Hiền bỗng dưng quan tâm đến tôi nhiều hơn, một ngày năm tiết thì có đến bốn tiết cậu ấy đến ngồi cùng tôi. Lúc đầu tôi còn nghĩ cậu ấy thích tôi, muốn trò chuyện cùng tôi cơ đấy, nhưng lý do thật sự là do chỗ ngồi của tôi quá hoàn hảo, cậu ấy có thể tự do ngủ gật, lướt điện thoại hay ăn vụng đều được. Nhờ có cậu ấy hay lảm nhảm bên cạnh mà tâm trạng của tôi tốt hơn hẳn, không còn máy móc như mọi khi chỉ biết nghe giảng rồi làm bài.

Dần dần tôi từ e ngại nhìn sắc mặt giáo viên trước khi trả lời cậu ấy đến chủ động nói với cậu ấy nhiều hơn. Hiền mỗi khi lướt điện thoại thấy gì hay hay đều cho tôi xem, khi quen rồi thì chỉ cần cậu ấy mở điện thoại tôi đều quay sang cùng xem.

Đến những tiết xã hội Hiền đều gục xuống bàn mà ngủ, tôi hơi lo sẽ bị giáo viên bắt gặp nhưng dần dần để mặc cậu ấy, mỗi lần quay sang nhìn gương mặt cậu ấy tôi đều vô cùng rung động, cậu ấy ngủ ngon đến nỗi nhiều khi tôi không nỡ đánh thức.

Năm lớp 12 chúng tôi rất thân với nhau, tôi xem cậu ấy như tri kỷ vậy, có những lúc cậu ấy muốn nhờ vả điều gì, chưa nói ra tôi đã hiểu và làm giúp ngay. Hiền cũng rất hiểu tính nhút nhát và thụ động của tôi. Mùa dâu năm ấy, mỗi khi đến lớp Hiền đều xách theo rất nhiều dâu rừng cho cả lớp và các giáo viên cùng ăn, cậu ấy hiểu tôi sẽ không như các bạn khác chạy lại giành giật, trêu đùa nhau nên lần nào cậu ấy cũng để dành riêng lại cho tôi một nhành dâu.

"Giấu đi, vào học hả ăn, kẻo lại mất nữa đấy."

Mỗi khi cậu ấy nói câu đó tôi đều thấy rất cảm động, ít ra cũng có một người quan tâm tôi.

ngo_nghe

Xem nhau như tri kỷ nhưng khi bước ra cổng trường chúng tôi đều như người xa lạ. Hiền chưa từng rủ tôi đi chơi hay nhắn tin trò chuyện vào mỗi buổi tối. Tôi cảm thấy như vậy cũng tốt, bớt một cơ hội để các bạn cùng lớp chọc ghẹo chúng tôi.

Những ngày ôn thi tốt nghiệp cấp ba ai ai cũng đều rất mệt mỏi, mấy ngày đầu khi đi học lúc nào Hiền cũng than thở mãi, tôi bảo cậu ấy nếu mệt mỏi thì cứ nghỉ đi, đâu thể ép bản thân được, chỉ vì câu nói vu vơ ấy của tôi mà hai tháng ôn thi cậu ấy đã không hề đến lớp. Trong thời gian ấy tôi vừa ôn bài vừa suy nghĩ về cậu ấy rất nhiều. Tôi đối với Hiền như thế nào và tôi là gì trong suy nghĩ của Hiền. 

Cả ba năm phổ thông của tôi nếu dùng một từ để miêu tả thì chắc chắn đó là "Hiền". Năm lớp 10 tôi rất thích cậu ấy, năm lớp 11 tôi xem thường và tránh xa cậu ấy, năm lớp 12 lại xem cậu ấy như bạn thân. Có lẽ điều duy nhất tôi có thể khẳng định chính là cậu ấy rất quan trọng với tôi, nhưng đó không phải sự cảm nắng thuở ban sơ khi ấy mà là tình cảm bạn bè chân thành. 

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều nếu như bây giờ Hiền nói thích tôi thì sẽ ra sao? Có lẽ đã muộn lắm rồi, chúng tôi đều đã không giống ngày xưa nữa, chỉ là những tâm hồn cô đơn tìm gặp và trò chuyện cùng nhau mà thôi. Cũng có lẽ là do tôi thiếu dũng khí, tôi không đủ can đảm nghe những lời bàn tán sau lưng chúng tôi. Tôi sợ nhất những câu nói "Con Hạnh vậy mà đi quen thằng Hiền”. Điều ngăn cách giữa chúng tôi đã nhiều hơn xưa rồi.

Đêm cuối cùng trước khi thi tốt nghiệp, sau ba năm, cuối cùng tôi cũng đã chủ động nhắn tin cho cậu ấy.

"Có thể ổn không?" Vỏn vẹn bốn từ nhưng lấy đi hết của tôi biết bao dũng khí.

"Hạnh thi tốt nha. Tôi cũng sẽ như vậy."

hoi_uc

Đọc tin nhắn của Hiền bỗng dưng tôi lại rơi nước mắt, chớp mắt mà tôi đã không còn là học sinh nữa rồi, thời gian trôi nhanh quá, nghĩ về những điều đã qua tôi không thấy buồn, cũng không thấy vui mà chỉ thấy trống rỗng. Tôi sắp không còn được gặp Hiền nữa rồi, không được nghe giọng nói trầm thấp của cậu ấy mỗi khi nói "Hạnh ơi, cho ngồi với”.

Sau hai tháng gặp lại, có lẽ do không phải đi học nên nhìn cậu ấy rạng rỡ hơn lúc trước rất nhiều. Bao nhiêu điều chất chứa muốn nói nhưng lại không có dũng khí nói được câu nào với cậu ấy, ngay cả câu khích lệ trước khi thi tôi cũng không nói được. Ngậm ngùi, tiếc nuối bước ngang cậu ấy để vào phòng thi, bỗng dưng cậu ấy vỗ vai tôi, tôi ngoảnh lại nhìn lướt qua gương mặt cười tươi như nắng của cậu ấy "Cố lên nha homie!” Tôi chưa từng nhìn thấy được nào nụ cười đẹp như vậy cả, bỗng chốc có gì đó nghẹn lại cổ họng, tôi mỉm cười với cậu ấy và quay đi vào phòng thi.

Ba ngày thi tốt nghiệp cũng là những ngày cuối cùng tôi nhìn thấy Hiền, điều hạnh phúc nhất đối với tôi chính là mỗi ngày sau khi thi xong cậu ấy đều đi cạnh tôi và cười thật tươi hỏi tôi làm bài thế nào, có lẽ nụ cười của cậu ấy đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi đạt được kết quả tốt hơn năng lực của bản thân.

Những ngày sau đó cuộc sống của tôi dần dần đi vào quỹ đạo vốn có, tôi đậu vào một trường đại học ở thành phố xa nhà. Ngày liên hoan cuối cùng của lớp tôi đã không đi nên không biết cậu ấy có đi hay không. Điều tôi tiếc nuối nhất là những vấn vương, hoài nghi trong lòng vẫn chưa được giải đáp đã chìm vào quên lãng, nhưng nghĩ lại thì như vậy cũng tốt, ít ra sau này nghĩ về thời cấp ba tôi vẫn có những ký ức thật đẹp về một người bạn, không dang dở nên mới đáng hoài niệm đúng không? Tôi không hỏi những gì cậu ấy nghĩ về tôi và tôi cũng không tò mò. Dù như thế nào cũng không quan trọng nữa, chỉ cần đã từng hạnh phúc thế là đủ rồi.

thanh_xuan_1ad

"Hạnh thích làm một cánh chim được tự do bay lượn khắp bầu trời hay làm một bé cá được thỏa sức vùng vẫy giữa đại dương?"

"Hả! Gì vậy?"

"Thì trả lời thử xem nào."

"Ừm... Cả hai đều thích nhỉ, tôi vốn dĩ rất thích tự do mà. Bầu trời rộng lớn hay đại dương bao la đều tuyệt vời cả, nhưng tôi sợ độ cao lại còn không biết bơi nữa."

"Haha, đúng là đồ ngốc."

Rất nhiều năm về sau tôi mới hiểu ngụ ý trong câu hỏi của Hiền. Cậu ấy muốn biết tôi muốn tự do thỏa thích làm những điều mình muốn như một cánh chim, hay chấp nhận một cuộc sống quẩn quanh, nhỏ hẹp bên cậu ấy như những chú ca giữa biển lớn. Mối tình đầu dang dở của tôi còn chưa bắt đầu đã kết thúc, người ta ngay bảo tình dang dở mới là tình yêu đẹp nhất, cả đời không quên, nhưng như vậy thì sao chứ, vẫn là những điều tiếc nuối nhất mà thôi.

© Rainy Hain - blogradio.vn                 

Xem thêm: Nỗi buồn mang tên hạnh phúc l Radio Tâm Sự

Vũ Hiền Thanh

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ôm trọn một vòng tay

Ôm trọn một vòng tay

Chị cứ ngồi vậy mà ôm con trong lòng, chị nâng niu bàn tay đôi chân con, thăng bé đã mười mấy tuổi và con đã cao lớn hơn so với chị nghĩ. Vậy là cuối cùng ông trời cũng nghe được tiếng chị gọi ngày đêm, ông trời cũng thấu hiểu được nỗi lòng chị mòn mỏi chờ mong con.

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

Tiếng lòng anh

Tiếng lòng anh

Thơ hát nhỏ nhỏ trong miệng, cô nghe như những âm điệu thiết tha nhất từ chính trái tim anh đang truyền từng nhịp từng nốt qua tim cô.

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Những cuốn sách này ít nhiều làm thay đổi bản thân người nghệ sĩ, giúp họ xoa dịu nỗi đau và là niềm cảm hứng để họ tạo nên những kiệt tác.

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Để chờ đón những ngày nghỉ lễ thật tuyệt vời, hãy xem dự báo cuộc sống của 4 con giáp này có gì thay đổi bất ngờ.

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Bình tĩnh! Chậm lại thật sâu rồi bản thân sẽ tự phát hiện ra những giá trị cốt lõi, những tài năng và điểm mạnh của mình để vun trồng, bồi đắp và tu dưỡng. Chính những giá trị ấy sẽ đưa chúng ta vào một chu kỳ tuần hoàn mới của cuộc sống

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Về nhà cô đúng thực là một nàng công chúa, không nhà cao xe sang hay khoác lên người bộ váy lấp lánh. Nơi đây chỉ là một vùng quê với con đường nhỏ rợp hàng cây xanh, căn nhà cây được ba cô giữ gìn từ thời ông nội tới giờ. Nhưng nơi đây có những không khí yên bình và những người quý giá nhất đối với cô.

Tình ban đầu

Tình ban đầu

Nụ cười trong như ánh nắng ban mai Cho hồn em thơ thẩn buổi bình minh

back to top