Mình lại yêu nhau thêm một lần nữa anh nhé
2016-08-30 01:25
Tác giả:
Khoảng cách dường như là thứ gì đó đáng sợ và có chút đáng ghét, nhưng có khi là một giải pháp, một yếu tố của tình yêu đích thực.
New Zealand sáng nay trời mưa gió mà vẫn có chút nắng long lanh, óng ả. Những cơn gió thuộc về thiên thần thoáng qua mái tóc em, khuấy động li cà phê sữa thơm thơm trên tay... Đâu đó phía con sông Avon, có tiếng kèn Saxophone hòa theo giai điệu của gió mưa. Em biết chắc, bản nhạc ấy là "Forever", một bài hát em rất thích, tiếng kèn làm đôi mắt say sưa và tâm hồn cũng đong đưa theo từng âm điệu. Tháng năm đã cất anh vào trong tim em như là một giấc mơ bình yên. Bao buồn đau đã qua chỉ còn tình yêu ở lại.
Anh à, em nhớ về anh. Ngoài kia, hàng cây không tên nở hoa tím nhỏ từng chùm, rực rỡ cả khoảng trời mùa hạ. Màu tim tím ấy, em nhìn thấy những chùm xoan rung rinh ngày đầu hạ cuối xuân ở quê hương mình trong một buổi hoàng hôn tuyệt vời nào đó. Em thấy em của ngày xưa, nâng niu chùm hoa tím kẹp vào trang vở, đặt bút viết lên mấy câu thơ ngồ ngộ:
"Mùa hoa ấy, em đợi anh
Chùm xoan tím trắng rực trên cành
Nắng tháng ba sưởi ấm tâm hồn nhỏ
Theo anh về, tình yêu đó trao em..."
5 năm trước...
Em, một cô bé 15 tuổi, một tâm hồn ngây thơ và trong sáng, một trái tim mộng mơ đầy hoài bão. Còn anh chàng trai hiền lành và tốt bụng. Hai chúng ta trò chuyện hằng ngày như những người bạn thân thiết, chẳng ngượng ngùng để hiểu nhau. Ngày đầu tiên ấy, chưa bao giờ ẩn quá sâu trong tiềm thức.
Anh đã tỏ tình với em, khiên tâm tư bối rối của tuổi mới lớn làm em thơ mộng hơn, dễ vui cũng dễ buồn hơn. Thế rồi mình thương nhau. Em thương anh, lần đầu tiên em trao gửi yêu thương tha thiết như thế. Lần đầu trong đời em biết giận dỗi, hờn ghen, chịu đựng những cảm giác khó khăn, rồi khi hạnh phúc, vu vơ hát mấy câu thường ngày:
"Nhìn anh đứng đó
Mắt anh cười trong nắng gió
Mắt anh tìm em khẽ nói tiếng yêu mơ màng
Tình anh ấm áp
Ngón tay đùa trong mái tóc
Nỗi vui làm em muốn khóc khi biết yêu.."
2 năm trôi qua... Hai chúng ta ít được gặp nhau, chỉ liên lạc bằng điện thoại. Biết bao nhớ nhung chỉ đành gửi qua những dòng tin nhắn.
Đến một ngày anh trưởng thành hơn, đối mặt với nhiều khó khăn sóng gió, ngày đó anh lặng lẽ rời đi, buông buồn lên mắt em, nhẹ như nắng, để lại nỗi cô đơn mình em chịu đựng. Anh nhắc em phải cố gắng học tập, giữ gìn sức khỏe. Rồi câu "Đừng nghĩ về anh nữa, tình cảm cứ để duyên phận" lại làm em thẫn thờ, nhoi nhói nơi lồng ngực.
"Yêu đừng lí trí quá nhiều
duyên nhưng ta chẳng cố giữ
Nợ nhau tình yêu nhưng vẫn rời xa... "
Ngày đó anh rời đi, anh đã không hối hận vì yêu em. Thời gian trôi đi, anh tốt nghiệp đại học, tìm cho mình công việc yêu thích và kiếm tiền. Còn em, rời quê hương du học ở đất nước New Zealand xa xôi, rẽ hướng, cho bản thân cơ hội khám phá năng lực chính mình.
Anh có biết, em đã cố gắng như thế nào để kìm nén được nỗi đau, sự tổn thương trong con tim bé nhỏ của mình? Anh có hiểu được cảm giác khi ấy của em, khi mà em phải cố dặn lòng tự nhủ mình nhất định sẽ tha thứ và thông cảm cho anh?
Thấm thoát lại 2 năm trôi. Miên man mỗi ngày, dậy sớm chìm đắm với li cà phê sữa và nhớ anh.
Ba hôm trước, em đã đọc được dòng tâm trạng của anh trên mạng xã hội: "Lá nhuộm vàng và trái tim có nắng, ngày ấy em có muốn về bên anh nữa không?"
Một bức tranh cô gái tóc xoăn, mặc váy trắng, đeo túi chéo vai, tung tăng mỉm cười trên cánh đồng hoa vàng tươi tắn. Bỗng nhớ một hồi nào anh từng thì thầm vào tai em rằng ước một ngày dẫn em đến ngắm cánh đồng hoa cải vàng ở Lai Châu.
Anh có hay em đã hạnh phúc và sung sướng. Cảm giác được chờ đợi, được nhớ thương. Cô gái ấy là em, bức tranh ngày xưa anh vẽ tặng em bây giờ trông hoàn hảo hơn. Anh vẫn yêu em, tình yêu ấy đã bao giờ phai nhạt?
2 năm nữa là em tốt nghiệp và trở về, anh có đủ kiên nhẫn để đợi chờ em không. Anh có còn muốn nhìn em cười dưới ánh trăng vàng đêm thanh tịnh, có còn muốn hôn lên mái tóc xoăn nhẹ thơm hương hoa sầu đâu?
Ta sẽ nắm tay nhau dù giông tố, gian nan được không anh? Ta sẽ quên đi hết những sầu đau hay hờn giận để quay về với nhau.
Và mình lại yêu nhau thêm một lần nữa nhé. Anh nhé!
Cho mùa sau hoa tím màu tha thiết
Anh còn yêu, em hãy còn yêu!
© Tuyệt An Nhiên – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Chờ đợi một yêu thương
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?