Tháng tám, nhớ mưa và nhớ anh
2016-08-22 01:30
Tác giả:
Chiều mưa! Con phố nhỏ yên tĩnh đến lạ. Tháng 8 lại về, mùa của nhũng yêu thương, những hồi ức và cả những rung động bất ngờ. Gió thổi se lạnh, vài chiếc lá theo làn mưa rơi xuống hiên thềm. Thật đẹp! Thật dịu êm. Rain! Bản nhạc không lời thật hợp. Khuấy nhẹ ly cà phê, tôi nhìn bầu trời qua khung cửa sổ. Tôi yêu những chiều mưa như thế đặc biệt là chiều mưa tháng 8. Nó làm cảm xúc trong tôi ùa về.
Tôi nhớ tháng 8 ngày đó, nhớ mưa và nhớ cả anh. Rồi thời gian sẽ xóa nhòa đi mọi thứ phải không? Hạt mưa kia sẽ cuốn trôi bao kỉ niệm à? Rồi khi mưa tan sẽ còn lại gì? Bâng khuâng, tiếc nuối, hay chấp nhận?

Nỗi nhớ cuốn vào tôi thít chặt, mặc cho tôi vũng vẫy, cũng không thể thoát ra khỏi nó. Cũng là chiều mưa tháng 8, tôi gặp anh - mối tình đầu của tôi. Anh là thầy dạy tôi, nhưng cũng là người tôi yêu. Có lẽ vì thế mà giữa chúng tôi như có bức tường vô hình dựng lên, đẩy chúng tôi ra xa nhau. Nếu có thể tôi muốn đập tan nó để đến gần anh. Và cũng đôi lần tôi nghĩ: Tôi yêu anh có gì là sai đâu!
Dẫu biết tình yêu không phân biệt tuổi tác, giai cấp, địa vị, nhưng cũng chỉ là lý thuyết, thực tế thì muôn trùng cách trở. Tôi nhớ giọng nói trầm ấm của anh, phong thái anh giảng bài, và cả ánh mắt anh nhìn tôi. Mỗi ngày mưa tôi lại nhớ.
Yêu nhau hai năm tình yêu không dài, nhưng đủ để khác sâu anh vào trái tim tôi. Tình yêu của chúng tôi ở "lưng chừng hạnh phúc". Anh với tôi như một bản tình ca buồn, không có những nốt vút cao, luyến láy, mà là những nốt trầm trĩu nặng. Làm sao có thể nồng nàn, mãnh liệt khi cả hai vẫn chưa bỏ xuống được thân phận thầy - trò. Là một người thầy nên anh muốn tôi dành nhiều thời gian vào học tập.

Lần thứ n tôi tự nói với mình rằng: Tình yêu này có két quả gì đâu, kết thúc đi để anh đi tìm hạnh phúc mới. Nhưng con người vốn rất ích kỉ, tôi vẫn muốn giữ anh cho riêng mình, và thấy buồn khi anh thân thiết với người con gái khác. Có lẽ, tôi vẫn hi vọng phép màu kì diệu phá vỡ sự tĩnh lặng giữa tôi và anh. Nhưng không có phép màu nào cả, vì đâu phải trong truyện cổ tích. Anh nói yêu tôi, nhưng tôi không có cảm giác an toàn, và thực sự cũng không tin tưởng, bởi sự khác biệt giữa chúng tôi quá lớn. Có lẽ vậy mà tôi muốn dừng lại, tôi muốn anh được hạnh phúc, tôi tin thời gian sẽ làm tôi quên được anh.
Bắt đầu tình yêu trong tháng 8 chiều mưa và cũng lại tháng 8 chiều mưa tôi quyết định dừng lại. Nhưng trong lòng lại gào thét không muốn xa anh. Nhiều khi tôi cũng không hiểu bản thân mình, hiểu những suy nghĩ của mình. Tôi muốn gì? Tôi nghĩ muốn được anh quan tâm, nhưng anh quá lạnh lùng, quá vô tâm. Tôi muốn anh nhớ những ngày hẹn mà anh thường hay quên. Tôi chọn gì đây? Tiếp tục hay dừng lại?
Mưa à! Mưa có hiểu lòng tôi? Những cái nắm tay bước vội trên phố ngoài kia, dù gió thét gào, dù mưa bão, nhưng ánh mắt họ vẫn ấm áp đến lạ. Nhìn lại mình tôi cười buồn: ngồi lặng thinh quán vắng một mình, ly cà phê nguội lạnh, mưa hắt qua cửa số ướt hết vạt áo, vài hạt mưa còn vương trên tóc. Lạnh! Cảm giác lạnh của sự cô đơn.
Chưa bao giờ tôi muốn rời xa nơi này đến vậy. Tôi mong chờ ngày nhập học. Bởi sự bận rộn sẽ làm tôi bớt nhớ về anh, bởi ở nơi khác không có kỉ niệm tôi và anh, hay vì bởi là sinh viên nên tôi phải trưởng thành hơn. Buôn nhẹ đôi tay tất cả trở lại như ban đầu.
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.






