Mình đã từng yêu nhau
2022-12-23 01:30
Tác giả: Lê Tuấn Bữu
blogradio.vn - Anh xin lỗi vì đã không thể thực hiện được lời hứa năm nào. Anh xin lỗi vì đã không thể cạnh em những lúc em cô đơn. Rời xa anh có lẽ là điều đúng đắn cho em. Hãy tìm một người con trai yêu em hơn anh yêu, cạnh em những lúc em cần. Tạm biệt em.Tạm biệt những kỷ niệm đẹp. Anh sẽ xếp nó vào ngăn trên cùng nhất, để khi nào nhớ lại, cũng bồi hồi, nôn nao, như ngày đầu gặp em vậy.
***
"Nụ cười chợt tắt, lệ tràn khoé mắt. Còn gì ngoài nỗi đau, ngày mình lìa bỏ nhau. Nồng nàn tình đến, rồi vội vàng tình chết, phải câu thề".
Anh đang làm việc, nhưng những giai điệu vang lên như cứa vào từng đoạn ruột. Bất giác anh thấy nhớ em đến lạ. Chỉ mới đây thôi là cô gái mà anh yêu đến ngây dại giờ lại lìa xa anh như cái cách mà một chiếc lá mùa đông lìa cành.
Anh vẫn còn nhớ khoảnh khắc những ngày đầu đông năm ấy, chúng ta gặp nhau. Em là một cô gái nhỏ nhắn lọt thỏm trong dòng người qua lại xung quanh hội đồng hương tỉnh mình tại Hà Nội. Em chọn cách đứng trong một góc, vươn đôi mắt nhỏ nhìn mọi người như chú mèo con sợ sệt, nhưng những điều ấy đều được anh chú ý đến lạ, có thể do anh nghĩ rằng một cô bé nào đó còn nhát gan. Rồi anh tiến lại gần, hỏi han, em vẫn nhìn bằng đôi mắt đầy hoài nghi, anh vỗ về, rồi anh động viên em ra cầm biển dẫn đầu đoàn cho đội thể thao. Em bước đi nhẹ nhàng nhưng phảng phất nụ cười ở lại.
Rồi khi vào tiệc, nhìn thấy em ngồi bên bàn người ta, có vẻ thân thiết, anh cũng không bận tâm, bởi khi ấy bản thân vừa trải qua mối tình 5 năm đã đổ vỡ, người ta chọn cách ra đi bỏ lại anh, để lại vết thương lòng mà lúc đấy anh nghĩ chẳng thể nào lành lại được. Một anh quê để ý đến em, nhờ anh sang xin số điện thoại và facebook.
Cầm ly rượu trên tay, đến mời cả bản và mời riêng em một ly, em nhiệt tình đáp lại mà em chẳng mảy may để ý. Mãi sau này anh mới biết, em đã từ chối người ta một cách nhanh chóng bởi lý do “em nghĩ chúng ta chỉ nên là anh em đồng hương”.
Quay về ngôi trường nơi anh đang theo học, lâu lâu anh tự cho phép mình hỏi han tình hình của em như lẽ một người bạn. Và lúc ấy trong anh vẫn chưa ẩn hiện hình bóng em. Rồi anh cũng bắt đầu tìm hiểu vài người con gái, nhưng hình như là chỉ để lấp đầy khoảng trống, tình yêu sao xa xỉ quá. Từng câu chuyện đến với anh và em không đầu không cuối, y hệt như cái cách chúng ta gặp nhau vậy. Em có vẻ đã mạnh dạn hơn trong lời nói, bắt đầu biết trêu chọc. Sự ngây thơ, hồn nhiên trong em khiến anh đôi lúc phì cười. Nhiều khi anh nghĩ “Cô bé này cũng đáo để phết”.
Từng người, từng mối tình chớp nhoáng vụt qua mà chẳng để lại chút dư vị cảm xúc nào khiến con tim đã nguội lạnh nay càng đóng băng hơn. Và rồi cái gì đến cũng đến. Cứ nghĩ rằng bản thân xem em là một người bạn đồng hương nhưng không, tình yêu trong anh đã dần chớm nở. Tết về, anh mạnh dạn ngỏ lời yêu và cũng thật bất ngờ - em đồng ý nhanh đến vậy. Đêm giao thừa hẹn em đi xem pháo hoa, ngỏ lời yêu dưới tiết trời se lạnh, nắm tay em nhẹ nhàng, cả hai cùng hướng về nơi pháo nổ đỏ rực một góc trời, hẹn thề mai sau.
Chuyện tình yêu cứ thế tiếp diễn, nhẹ nhàng mà sâu lắng. Và anh cũng nhận ra, càng bên em anh càng yêu em nhiều hơn. Nó không ồn ào, vồn vã mà nhẹ tênh khiến bản thân anh chìm đắm trong đê mê hạnh phúc. Từng lá thư tay, từng cuộc gọi thoại, anh dành cho em tất cả những thời gian rảnh, chỉ để được nghe tiếng em nói, nghe được giọng em cười, nụ cười xua tan bao mỏi mệt trong anh.
Với tính chất đặc thù của công việc, là một người quân nhân, thời gian rảnh của anh rất ít. Anh bắt đầu hình thành những nỗi sợ vô hình: sợ em bị ốm không ai chăm, sợ em đi chơi với một người con trai khác, sợ em ngóng đợi hồi âm từ anh… tất cả như vỡ òa khi nghe tin em lên thăm. Cả đêm ấy anh trằn trọc, hồi hộp, cũng bởi khá lâu rồi hai đứa mới gặp nhau. Sáng hôm sau tôi chỉnh chu, tươm tất, mặc bộ đồ còn vương mùi nước xả vải thơm phưng phức, chải chuốt gọn gàng, sẵn sàng đón nàng vào thăm.
“Ở đơn vị nhiều người có bạn gái
Ai ai cũng xinh, cũng đẹp, cũng dễ thương.
Riêng trong anh nhìn khắp bốn phương,
Em vẫn là cô gái lung linh nhất”.
Anh vẫn nhớ như in lần gặp đầu tiên đó tại đơn vị, anh suýt nữa thì trực ban lại, do cái tội quên bàn giao trước khi đi tiếp khách. Em mang lên cơ man nào là đồ ăn thức uống, dùng từ “tiếp tế lương thực, thực phẩm” chắc không nói quá: trái cây, bánh kẹo, trà, cà phê, đồ ăn vặt, sữa… Em bảo là để anh bồi bổ, vì nhìn anh ốm em thương. Rồi những lần gặp sau cứ tiếp diễn, xen lẫn vào đó là khoảng thời gian bản thân anh được nghỉ phép tết, hè.
Đôi lứa yêu nhau hai bên gia đình đều biết và đều ủng hộ nhiệt tình, em thăm nhà ba mẹ anh rất quý. Anh đến cô chú cũng xem như con. Bạn bè thì vun vén, hai đứa chỉ phì cười, tự nhủ với nhau rằng khi nào ổn định sẽ làm đám cưới.
Tình yêu trải qua biết bao nhiêu ngọt bùi, đến lúc đơm hoa kết trái. Anh hoàn thành xong chương trình học, cũng là lúc hai đứa sắp kỷ niệm 3 năm yêu nhau. Để chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp thật nhiều màu sắc, em đã không cất công ngại ngần lên với anh mặc dù đường xá xa xôi, dậy từ rất sớm, làm tóc, trang điểm… chỉ để đứng dưới cái nắng như thiêu như đốt ở Hòa Lạc, nhìn về phía hàng quân đang chỉnh tề làm lễ mà không biết người yêu mình đứng chỗ nào.
Cô bé anh yêu vẫn cứng đầu như vậy, mặc dù đã dặn trước là lấy ghế ra ngồi cho đỡ mỏi chân, thế nhưng khi làm lễ xong, chạy vội ra vẫn thấy em đứng đấy mồ hôi nhễ nhại. Em lấy lý do đứng để nhìn anh rõ hơn kèm một nụ cười thật tươi nở trên môi, anh không thể làm gì khác ngoài véo cái má, ba phần bất lực bảy phần nuông chiều mà.
Dự định tương lai vẫn còn dang dở, chưa ai nói trước được điều gì nhưng riêng bản thân anh đã đánh dấu cho mình bằng một cột mốc quan trọng – ra trường với hai sao. Điều bản thân hứa khi bắt đầu yêu em anh đã làm được, em sà vào lòng, anh đón lấy em như thể đã xa nhau cách đây ba vạn sáu nghìn ngày.
Rồi cũng đến lúc anh nhận công tác, về nơi đảo tiền tiêu của Tổ Quốc thân yêu mà trong lòng rạo rực hẳn lên. Sao không cơ chứ, vì ở đây là quê hương của chính anh, là nơi anh sẽ gắn bó, sẽ đón em về cùng chung tay xây mái ấm gia đình. Anh vẫn hay nói với em.
“Ôi Lý Sơn đảo ngọc giữa trùng dương
Quân dân đồng lòng, luôn đoàn kết, yêu thương.
Máu vẫn chảy, máu Lạc Hồng đất Việt,
Giữ yên biển trời Tổ Quốc mãi trong tim”
Nhưng cũng chính từ đây, hai đứa dần ít liên lạc với nhau hơn trước. Anh mải mê với công việc khi mới ra trường, em thi cử rồi làm thêm, cứ thế trôi đi những cuộc gọi dần vơi, chỉ còn mỗi buổi trưa và tối khoảng chừng mười lăm, hai mươi phút.
Anh sớm nhận ra điều đó chứ, bản thân cố gắng sắp xếp công việc để có thể được thường xuyên gọi điện tâm sự nói chuyện với em được nhiều hơn. Thế nhưng ông trời hay trêu ngươi, lúc anh bận thì em lại rảnh, lúc anh rảnh em lại bận. Rồi không biết tự khi nào, đôi ta vì những chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau, và dù anh đã cố xin lỗi, nhưng em cứ dần lìa xa.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, một ngày mưa tầm tã, cơn mưa như trút nước như khóc than cho chuyện tình của cả hai “Lá thu bay rồi đến đông gần tàn, giấc mộng sắp thành thì bỗng ai đổi thay”. Mấy ai đâu ngờ, sự cố gắng, nỗ lực trong 5 năm học viên của anh cũng được đền đáp bằng tấm bằng, bằng quân hàm trung úy, bằng nơi công tác tốt, ấy vậy mà em lại nỡ rời xa anh, trong khi tình yêu của anh dành cho em lớn lên theo năm tháng.
Không ồn ào, em chọn rời xa anh theo cái cách nhanh nhất mà anh nghĩ rằng em sẽ không bao giờ làm thế. Chặn số, chặn tất cả và xoá đi tất cả những gì liên quan đến anh và chúng ta mặc cho anh cố níu kéo, giải thích về tính chất công việc của mình cho em hiểu, nhưng không, là gió thì gió cứ bay về trời, em cũng vậy, biến mất không vết dấu. Chuyện tình yêu vốn dĩ nó không là màu hồng, dẫu biết vậy nhưng sao lòng vẫn đau.
Em ạ, có những kỷ niệm sẽ mãi không bao giờ có thể quên được. Và kỷ niệm về em, về đôi ta cũng như vậy. Lời hứa anh từng hứa với em "trong thập kỷ này anh sẽ thực hiện bằng được hai điều: 1 là ra trường trung úy, 2 là lấy được em làm vợ". Anh thực hiện được điều thứ nhất rồi, vậy mà em nỡ không cho anh cơ hội thực hiện điều thứ hai.
Ba năm yêu nhau là một khoảng thời gian không quá ngắn cũng không quá dài, nó đủ để cho anh hiểu yêu em là cảm giác như thế nào. Trải qua những biến cố thăng trầm, chúng ta đều cùng nhau vượt qua hết, vậy mà con thuyền lại đắm lúc tưởng chừng như sắp cập bến bờ hạnh phúc.
Anh xin lỗi vì đã không thể thực hiện được lời hứa năm nào. Anh xin lỗi vì đã không thể cạnh em những lúc em cô đơn. Rời xa anh có lẽ là điều đúng đắn cho em. Hãy tìm một người con trai yêu em hơn anh yêu, cạnh em những lúc em cần. Và trên cả là hiểu em và mang lại cho em những điều tốt đẹp. Còn lại ở đây là anh, người quân nhân mà ngày nào còn yêu em, bên em nồng say. Cất giữ vào kỷ niệm. Tạm biệt em.Tạm biệt những kỷ niệm đẹp. Anh sẽ xếp nó vào ngăn trên cùng nhất, để khi nào nhớ lại, cũng bồi hồi, nôn nao, như ngày đầu gặp em vậy.
Hôm nay đảo mưa to lắm em ạ. Cơn mưa như cuốn trôi đi nỗi buồn vô hình của anh. Bàn làm việc có một cốc cà phê rồi, nó sẽ làm anh thức nhưng không thể ngưng nghĩ về em.
Chúc em một đời an nhiên.
© Lê Tuấn Bữu - blogradio.vn
Xem thêm: Người đổi thay thì mình thay đổi
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu