Mẹ ơi, con mong được mẹ ôm vào lòng như thơ ấu
2022-05-07 01:25
Tác giả: Hoàng hôn màu tím
blogradio.vn - Đêm khuya, con ngồi viết những dòng này sao nước mắt cứ chực trào, nhớ mẹ vô cùng. Con cầu mong nơi xa ấy, mẹ được bình an, luôn dõi mắt theo cuộc sống của ba và các con mẹ nhé. Con ngủ đây, con mong sẽ được gặp mẹ, được mẹ ôm vào lòng và vuốt tóc như thời còn thơ ấu dù chỉ là trong giấc mơ.
***
Mẹ yêu quý,
Chắc có lẽ đây là lá thư đầu tiên con viết gửi mẹ. Đứa con gái bốn năm trời học Đại học xa nhà mà mãi đến giờ, khi đã lập gia đình mới viết cho Mẹ mình được một lá thư thì xấu hổ quá mẹ nhỉ? Chắc do thời đại công nghệ nên mẹ con mình toàn trò chuyện qua điện thoại phải không mẹ? Nhưng giờ ngồi đây, lục lại tất cả hồi ức thì hình như những cuộc gọi con gọi về cho mẹ lại không bao nhiêu. Con vô tâm lắm đúng không mẹ?
Con đọc ở đâu đó nói rằng “Thứ gì mất đi rồi người ta mới biết quý trọng”. Hình như hiện giờ con đang ở hoàn cảnh đó mẹ ạ. Khoảng thời gian con có mẹ, được mẹ chăm lo từng li từng tí, dường như con xem đó là một lẽ tất nhiên mà người cha, người mẹ nào đều phải làm. Con nhớ rất rõ có lần con về nhà bạn chơi, nhà bạn chỉ cách nhà mình hai mươi cây số nhưng con lại không về nhà thăm ba, thăm mẹ. Nghĩ tới đây thôi tự dưng cảm giác có lỗi với mẹ lại trỗi dậy trong con.
“Có nuôi con mới hiểu lòng cha mẹ”, ông bà ta nói rất đúng mẹ ạ. Giờ đây, con đã có một gia đình nhỏ của mình với hai đứa con trai kháu khỉnh, con mới thấm thía tình mẫu tử - thứ mà con từng cho là trọng trách của bất cứ người cha, người mẹ nào.
Mẹ ơi, mẹ có biết nay gia đình mình thay đổi rất nhiều không? Sáu chị em tụi con đã có ba đứa lập gia đình và sinh cho mẹ năm thằng cháu ngoại rồi đấy, chúng nó quậy lắm nhưng thêm vui nhà vui cửa mẹ ạ. À, chị ba cũng sắp lập gia đình rồi đó mẹ. Con mừng lắm, mừng vì chị gặp được một người đàn ông chín chắn, hiền từ. Nhìn cử chỉ của anh, con biết anh yêu chị con rất nhiều, con hi vọng anh sẽ luôn yêu chị như thế.
Còn chị hai, mẹ có biết không, chị gặp phải người chồng không lo làm ăn lại cờ bạc. Con thương chị hai lắm mà không có cách nào giúp được, bởi hoàn cảnh của con cũng không khá gì mấy. Con nợ hai chị nhiều quá mà không có cách nào trả được mẹ ạ.
Con nhớ ngày chị hai quyết định nghỉ học đi kiếm việc làm để phụ ba mẹ nuôi các em ăn học, trong khi ước mơ của chị đang dở dang ở phía trước. Rồi chị ba chỉ một năm sau đó cũng nghỉ học theo chị hai vào Sài Gòn làm công nhân để hàng tháng gửi tiền về cho các em đóng học phí, mua quần áo, sách vở trong năm học mới, lại thêm gánh nặng phụ ba mẹ lo miếng ăn hằng ngày. Còn đứa được đi học tới nơi tới chốn là con lại là đứa vô tâm nhất, học ra trường con vội vàng yêu đương rồi đám cưới theo tiếng gọi con tim mình, bỏ lại đằng sau mọi sự lo toan, vất vả, mọi hi vọng của ba mẹ và hai chị.
Con đáng trách lắm phải không mẹ. Nhiều khi con nghĩ, những khó khăn tưởng chừng như ngõ cụt mà con đã trải qua là sự trả giá cho sự vô tâm đó mẹ ạ.
Mẹ ơi, mẹ có biết dạo này ba thường đau lưng lắm không? Chắc tuổi già đã làm ba con như thế. Hàng ngày, ba lo chăm sóc cây trái trên mảnh đất của gia đình mình cũng đủ mệt rồi mẹ nhỉ? Nhưng ba lại thích như vậy mẹ ạ, hôm nào tụi con thấy ba mệt kêu ba nghỉ ngơi là con thấy ba cứ đi ra đi vô một cách khó chịu như thế nào ấy. Còn em trai con giờ cũng xin việc làm khác rồi, nó xin vô công ty giao hàng, người ta còn gọi là shipper đó mẹ à. Em cũng được cái chịu khó nên làm gì, ở đâu ai cũng thương mẹ ạ. Nhà mình tới sáu đứa con mà giờ đứa theo chồng, đứa đi làm, ban ngày còn mỗi mình ba ở nhà chăm sóc vườn tược, nhìn cảnh hiu quạnh lắm.
Mẹ yêu quý của con,
Giờ đây, con ngồi viết những dòng thư này nhưng chẳng biết gửi cho mẹ bằng cách nào? Địa chỉ tên gì? Hòm thư ở đâu? Gần tám năm rồi mẹ nhỉ? Ngày mà tụi con bắt đầu trở thành những đứa trẻ mồ côi mẹ không thể nào xóa khỏi trong ký ức của con. Giá như có thể, con ước lúc đó ông trời lấy đi vài năm tuổi của con để đổi lấy chúng con vẫn còn mẹ thì tốt biết bao.
Phận đời nhiều cảnh hẩm hiu nhưng không thể nào sánh bằng phận mồ côi mẹ. Con nghĩ như thế, bởi đến bây giờ khi tụi con tất cả đều phải tự lực cánh sinh, tự biến mình trở thành gai góc giữa cuộc sống đầy toan tính, lọc lừa thì lại ước chỉ một lần được về bên mẹ, được mẹ ôm vào lòng để mọi thứ đều tan biến. Điều đó bây giờ chị em con không bao giờ có được nữa mẹ ạ.
Mẹ ơi, ở thế giới bên kia mẹ đang như thế nào? Có khỏe không? Bệnh của mẹ có giảm được chút nào không? Cuộc sống nơi đó như thế nào, có giống nơi gia đình ta sinh sống không vậy? Con nhớ mẹ nhiều lắm. Nhớ nhất nụ cười của mẹ, hiền từ và ấm áp làm sao. Giá như cuộc đời có cỗ máy thời gian, con sẽ bấm vào nút quay lại thời thơ ấu, có mẹ, có ba, có sáu chị em chúng con quây quần bên mâm cơm mà thức ăn chỉ có cá khô và nước mắm nhưng lại hạnh phúc vô cùng.
Ước mơ này có lẽ xa xỉ nhất đối với con lúc này và con biết chẳng bao giờ có lại được. Để trưởng thành, tụi con phải trả giá nhiều thứ nhưng luôn dạy bảo nhau dù thế nào cũng không được đánh mất chính mình. Mẹ yên tâm, các con của mẹ vẫn sống tốt, vẫn là những con người lương thiện dù cho cuộc sống có quật lên quật xuống không biết bao nhiêu lần. Điều mà con tự hào nhất bây giờ là chị em con luôn yêu thương, đùm bọc lẫn nhau dù cũng có một đôi lần chị em không hiểu ý trở nên hờn dỗi. Chắc điều này cũng khiến mẹ vui lắm phải không?
Đêm khuya, con ngồi viết những dòng này sao nước mắt cứ chực trào, nhớ mẹ vô cùng. Con cầu mong nơi xa ấy, mẹ được bình an, luôn dõi mắt theo cuộc sống của ba và các con mẹ nhé. Con ngủ đây, con mong sẽ được gặp mẹ, được mẹ ôm vào lòng và vuốt tóc như thời còn thơ ấu dù chỉ là trong giấc mơ.
Yêu mẹ
Con gái của mẹ.
© Hoàng hôn màu tím - blogradio.vn
Xem thêm: Khi mẹ nhớ con – mẹ gọi, khi con nhớ mẹ - mẹ ở đâu?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu