Mẹ à, con sẽ về cùng mẹ ăn những chiếc bánh chưng Tết thơm tho
2022-01-26 01:20
Tác giả:
Thiên Mạn
blogradio.vn - Mẹ kể về con gà, cành hoa, mẹ kể chuyện con bà Năm, dâu cô Tư, mẹ hỏi con đủ điều, mẹ dặn cả trăm thứ. Lời của mẹ làm căn phòng của con trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Chiếc bánh chưng bị hư kia, con vẫn để vào lò hâm nóng, hương của gạo quê mình lan khắp căn phòng. Ngoài kia, tuyết vẫn rơi trắng xóa. Mẹ à, con cố gắng đủ rồi, con sẽ về cùng mẹ ăn những chiếc bánh chưng Tết thơm tho, ngon lành.
***
Vội vàng nhập liệu nốt phần còn lại, làm cả ngày chỉ vơi đi một phần công việc tồn đọng. Những ngày chạy miệt mài với chỉ tiêu, doanh số, báo cáo, quanh quẩn mãi vẫn không dứt ra được. Màn hình bỗng sáng lên, là tin nhắn từ chủ nhà, nhắc tôi lấy bưu phẩm. Ngoài trời đã tối tự lúc nào, cả công ty đã về hết, không gian chỉ còn lại văng vẳng tiếng còi xe ngoài đường. Dưới chân cửa sổ sát đất kia, là ánh đèn xe, đèn đường giăng thành lưới. Nhìn hoa lệ biết bao.
Tôi gọi một tiếng, con bé Aiko - con của chủ nhà ôm một chiếc hộp khá to so với thân hình 8 tuổi của nó đi ra. Tôi vội đỡ lấy chiếc hộp , bẹo má nó một cái rồi lớn tiếng cảm ơn với nhà họ, xốc lại chiếc giỏ xách trên tay rồi men theo ánh đèn cầu thang bước về phía căn phòng của mình. Là mẹ gửi đồ cho tôi, 3 cặp bánh chưng, 2 túi mứt trái cây và 1 ít trái cây sấy.
À, bánh chưng. Tết 2 năm nay mẹ đều gửi đồ sang cho tôi từ đầu tháng Chạp. Chủ yếu là bánh mứt, hoa quả khô. Vì vận chuyển quốc tế không thể gửi đồ nước được nên đồ gửi đi được hạn chế lắm. Năm ngoái mẹ mang ra một túi lớn ra bưu điện, cuối cùng người ta trả lại đến hơn quá nửa, đành ngậm ngùi chấp nhận. Năm nay thế nào lại gửi sang cả bánh chưng. Mà mấy chiếc bánh chưng đều bị hư, do thời gian vận chuyển lâu quá. Tôi thẫn thờ một lúc lâu, mặc kệ đống lộn xộn trên bàn ăn. Với lấy chiếc điện thoại, gọi về cho mẹ. Mẹ bắt máy ngay, cứ như đang chờ tôi vậy. Mẹ kể ở quê giờ rộn ràng lắm, bà con ngày ngày đi đám đình, sắm sửa, dọn dẹp nhà cửa.
Xa mẹ tròn 2 cái Tết rồi, con muốn bay tới phương trời xa, tìm kiếm cho mình cơ hội, con đường ngắn hơn. Con nghĩ rằng chỉ mình con chịu khổ, nào biết nỗi lòng mong ngóng của mẹ. Vất vả nuôi con ăn học hết đoạn đường sinh viên, nếp nhăn trên khóe mắt mẹ ngày một nhiều, mái tóc của ba ngày một trắng. Thế rồi, con ra trường, bay đến nơi xa hơn.
Con tham vọng về tương lai, về những thứ con mong muốn, tìm đến cơ hội ra nước ngoài hy vọng con đường bớt chông gai. Con cố gắng, chịu đựng mọi thứ khác biệt nơi đất khách quê người, nhưng khi nhìn thấy gương mặt chờ mong của ba mẹ qua màn hình điện thoại, con lại muốn buông bỏ tất cả để về quê, có gì ăn nấy, ngày ngày ở bên ba mẹ, nuôi gà nuôi heo, trồng rau trồng hoa. Nhưng mẹ ơi, con còn trẻ con muốn phấn đấu.
Con thương mẹ, thương mẹ vất vả hy sinh cho gia đình, thương mẹ một mình chống đỡ những ngày ba ra đi khi không có con bên cạnh, thương mẹ sớm hôm chỉ còn một mình. Ba ra đi vì tai nạn giao thông, ngay những ngày dịch bệnh bành trướng, con khóc cạn nước mắt, cũng chẳng thể về nhìn ba lần cuối. Một tài xế lúc lái xe ngủ gật gây tai nạn, khiến thân thể ba cũng không lành lạnh. Mẹ nghe tin, như chết đứng, người bạn đời ra đi mãi mãi trong một phút giây không ai ngờ. Đứa con thì ở xa, mẹ không đành lòng nhờ dì báo tin cho con rồi an ủi con. Mẹ nuốt nước mắt vào trong, hiến nội tạng ba cho bệnh viện, để ba được ra đi trong nghĩa cử đẹp nhất. Mẹ là người kiên cường nhất thế gian.
Mẹ kể về con gà, cành hoa, mẹ kể chuyện con bà Năm, dâu cô Tư, mẹ hỏi con đủ điều, mẹ dặn cả trăm thứ. Lời của mẹ làm căn phòng của con trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Chiếc bánh chưng bị hư kia, con vẫn để vào lò hâm nóng, hương của gạo quê mình lan khắp căn phòng. Ngoài kia, tuyết vẫn rơi trắng xóa. Mẹ à, con cố gắng đủ rồi, con sẽ về cùng mẹ ăn những chiếc bánh chưng Tết thơm tho, ngon lành.
© Thiên Mạn - blogradio.vn
Xem thêm: Cho tôi tấm vé tìm về Tết đoàn viên
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.