Mây
2023-11-07 05:55
Tác giả:
blogradio.vn - Tất cả họ chắc chẳng biết nhau, chỉ là một sự trùng tên ngẫu nhiên thôi, nhưng tất cả họ đều mang đến cho đời nhưng vị ngọt rất riêng, những tình người rất riêng mà Lan biết cô có viết bao nhiêu đi nữa cũng vẫn không đủ vẫn không nói hết được.
***
Trên trời mây trắng như bông
Ở dưới cánh đồng bông trắng như mây
Những cô má đỏ hây hây
Đội bông như thể đội mây về làng
Đó là những câu thơ mà Lan được học từ nhỏ, cô tin rằng ai đã học đã biết qua rồi thì không thể quên. Những vần thơ dễ thương vẽ nên một hình ảnh đầy nên thơ sinh động về làng quê đất nước, và nhất là gợi cho người ta bao nhiêu tình cảm yêu thương dành cho đất nước mình.
Lan mở đầu phóng sự rất tình cờ này vì trong cô đang trào lên biết bao cảm xúc sau khi quay về từ ngôi trường ấy, mà Lan cũng đã qua cái tuổi sôi nổi của một thời sinh viên ngày nào. Sáng hôm nay được gặp gỡ nhiều bạn trẻ nơi sân trường đó, nơi ngôi trường đó, mà đây là lần thứ hai chứ không phải lần đầu, nên những cảm xúc cứ thi nhau ùa về.
Lan nhớ năm gương mặt bừng sáng với năm nụ cười rất tươi khi đứng trước cô. Họ còn rất trẻ, những sinh viên được phong danh hiệu nhiệt tình và năng nổ nhất trường dù sức học của họ chỉ vào loại khá, nhưng những gì họ đóng góp cho trường là rất nhiều. Lan nhớ buổi tối hôm ấy khi cô được ngồi ở hàng ghế dành cho khách mời, và cô đã thực sự bị cuốn theo họ khi họ xuất hiện trên sân khấu. Những giọng hát nồng nàn và đầy sôi động gần như muốn làm bùng nổ cả sân khấu, và những tràng vỗ tay dành cho họ đã kéo dài không ngớt trong đêm hôm đó.
Họ, là năm sinh viên nữ, năm cô gái trẻ trung xinh đẹp có nhiều tài năng và khát khao được cống hiến. Họ cùng gặp nhau và lập thành một nhóm nhạc lấy tên là Mây. Rồi rất nhanh sau đó vì họ quá nổi trong nhiều phong trào nhiều hoạt động của trường nên ai gặp họ cũng gọi họ là Mây, cả năm cô luôn. Chứ thực ra tên của họ là Quyên, Trang, Thanh, Loan và Hoa.
- Sao tụi em lại chọn cái tên đó, rất ngắn thôi, là Mây?
Lan đã hỏi khi cuối buổi biểu diễn của họ, mà cô thì chắc chắn không thể bỏ lỡ rồi, là được phỏng vấn họ vài câu.
- Nhiều người đều hỏi tụi em như vậy, chắc vì tụi em đều thích màu trắng và đen. Chị thấy không, trang phục của tụi em khi lên sân khấu đều có hai gam màu đó, là trắng và đen.
- Chị nghe nói ngoài ca hát ra tụi em còn tham gia quyên góp và tự sửa chữa áo quần cũ rồi mang đến tặng những người nghèo khó. Cái này là tự tụi em khởi xướng rồi làm hay sao?
- Dạ cái này là do cả nhóm cùng bàn bạc và cùng làm, vì tụi em cũng biết chút ít may vá nên ngoài giờ học và những lúc lên sân khấu như này tụi em chung tay lại để cùng làm. Nhóm trưởng là Thanh thì luôn là người năng động nhất, bạn ấy còn đi lo các khâu quyên góp và những nơi cần sử dụng, vậy là tụi em cứ vậy mà làm.
- Tụi em là sinh viên thì nguồn kinh phí lấy đâu ra?
- Dạ cũng không tốn quá nhiều kinh phí đâu chị, mà tiền chủ yếu là do tụi em để dành được từ những lúc đi diễn ở những nơi được mời. Dù không nhiều lắm nhưng tụi em rất vui. Còn một vài trường mà tụi em đến thì hoàn toàn mang tính chất phục vụ và miễn phí chị ạ, chỉ được cái tiếng tăm cũng được vang xa vang gần rồi công việc của tụi em cũng dễ dàng hơn.
Lan tạm biệt họ, năm cô gái vô cùng dễ thương dễ mến mà cô cứ thấy còn nhiều lưu luyến. Các bạn trẻ bây giờ thật sự giỏi và vượt xa những thế hệ như cô ngày trước, Lan thầm vui trong lòng. Rồi đây các bạn ấy sẽ còn tiến xa hơn nữa, và không hiểu sao cô rất thích cái tên của các bạn đã chọn. Mà ai cũng nói sau này họ sẽ làm nên khô nên khoai đó, vì Mây rất nổi tiếng trong trường và ai cũng dành nhiều tình cảm cho họ.
Lan nhớ về quán phở đó, một quán phở nhỏ thôi nằm ngay trên một con đường suốt ngày có khói bụi của bao nhiêu xe cộ lớn nhỏ, quán phở Mây. Cô thầm nghĩ sao ai cũng thích cái tên này, vì cô đã đến đó ăn mấy lần vì có công việc đi ngang qua đó. Mà cũng vì bắt nguồn từ lòng yêu thương nhóm Mây của ngôi trường nọ mà cô cứ thích ghé vào quán phở. Rồi vừa ăn cô vừa cố chú ý xem trong quán có ai tên là Mây không, mà lần nào cô tới thì quán cũng tấp nập khách chẳng tiện để hỏi, vì thấy ai cũng bận rộn chạy ngược chạy xuôi nên cô thôi. Mà cô nghe họ gọi nhau không phải bằng tên, chỉ gọi là cô là chị nên cuối cùng cô đành khất, trong lòng cứ thích cứ nghĩ một dịp nào đó lại ghé lại để biết xuất sứ cái tên Mây của họ.
Còn ở quán cơm từ thiện này, quán cơm cũng có tên Mây, thì chính Lan đã tới và tự tay xới cơm và gắp thức ăn vào các hộp. Cái quán cơm nhìn rất đơn sơ vậy mà mỗi ngày xuất ra đến hơn hai trăm suất cơm cho mọi người, đa số đều là người lao động nghèo khổ. Họ đã quá quen với quán cơm này, đến nỗi Lan nghe nhiều người nói cứ ai đói bụng hay ngày hôm đó hết tiền thì cứ đến quán cơm Mây. Lan đã đứng lại rất lâu ở đó để nhìn thấy nhiều người đến nhận cơm, có người còn xin thêm, vậy là chị chủ quán cũng chẳng ngần ngại đưa ngay. Họ nói họ thích ăn cơm ở đây, không phải chỉ vì không tốn đồng nào mà cơm rất ngon. Rồi họ nói riết rồi họ coi Mây giống như là nhà của họ vậy, cứ sắp đến bữa là họ lại chạy đến rồi được mang về một hộp cơm thật ấm lòng thật no bụng.
Lan đứng nhìn họ mà nhiều khi cô chảy nước mắt. Không phải vì thương họ hay cảm mến quán cơm, mà tên Mây của quán là tên của người con gái đầu của chị chủ quán. Chị nói con chị không may bị một tai nạn giao thông và ra đi vĩnh viễn, nên từ đó chị mang hết tâm huyết để dựng nên quán cơm này và lấy tên con đặt tên cho quán. Chị tin con chị ở một nơi xa sẽ rất vui và sẽ phù hộ chị trong công việc. Chị nói chị cũng có dư dả về kinh tế mà nhìn quanh chị thấy nhiều người còn đói khổ nhiều quá, nên chị muốn giúp họ một chút, dù chỉ là một bữa cơm thôi. Rồi chị kêu gọi nhiều bạn bè chị tham gia nữa, nên quán mới đứng vững được đến bây giờ. Rồi Lan hỏi nếu vậy khả năng quán tồn tại sẽ được bao lâu, vì nếu không thì rất nhiều người sẽ buồn. Vì họ đã quen nhận cơm ở đây, vì họ đã quen nhận ở đây một tấm lòng yêu thương rất lớn. Chị nói chắc sẽ được kéo dài hoài vì nguồn kinh phí chị chỉ chi cho khâu gạo, còn thực phẩm thì được bạn chị cung cấp miễn phí.
Lan quay về nhà, chị chủ quán dúi vào tay cô một hộp cơm. Chị nói cô mang về ăn thử xem cơm có ngon không. Lan cảm ơn nhưng cô lại âm thầm đặt nó vào giỏ xe của một chiếc xe đạp của một bác lớn tuổi đang chờ nhận cơm. Lan nghĩ dù không ăn nhưng cô biết cơm ngon lắm. Và cô cũng chỉ mong quán cơm đó, cũng lại tên là Mây, cái tên mà cô vẫn thích, được hoạt động và đỏ lửa suốt nhiều nhiều ngày tháng nữa.
Lan ngồi lặng một chút trước máy tính, cô thấy như tim mình đang vỡ ra từng nhịp. Cô thấy như những gì cô đang làm hàng ngày, là công việc của cô, là niềm vui của cô, là thu nhập của cô, thì cuộc sống ngoài kia còn biết bao những công việc những niềm vui lớn nhỏ khác vô cùng ý nghĩa. Mà nếu cô không bước đi thì làm sao cô biết được cuộc sống này còn vô vàn những ý nghĩa rất đáng được yêu thương rất đáng được Lan trọng. Mà những gì cô đang viết và đã viết sao lại quá nhỏ bé, cô muốn được nhiều nhiều hơn nữa để mang đến cho tất cả mọi người những gì thực tế nhất. Là cơm ăn, là những niềm vui dù chỉ rất nhỏ cho họ mỗi ngày, như các bạn sinh viên trẻ kia, như quán cơm Mây kia, và cả cái quán phở cũng tên Mây kia nữa. Tất cả họ chắc chẳng biết nhau, chỉ là một sự trùng tên ngẫu nhiên thôi, nhưng tất cả họ đều mang đến cho đời nhưng vị ngọt rất riêng, những tình người rất riêng mà Lan biết cô có viết bao nhiêu đi nữa cũng vẫn không đủ vẫn không nói hết được.
Còn giờ đây Lan đang nói nhỏ trong miệng, chỉ một từ thôi, cái tên mà cô thích:
Mây.
Đó là một tiệm cắt tóc giống như bao tiệm cắt tóc khác trong thành phố này, chỉ khác ở cái tên, tiệm cũng có tên là Mây. Một lần tình cờ Lan đã đi cùng một người bạn đến đó, rồi cô vừa ngồi chơi vừa chờ bạn cắt tóc nên cô cũng ngắm được tiệm. Cô chủ tiệm nói tên của tiệm là do chồng cô chọn chứ không theo ý thích của ai hết, mà chắc là hợp hay sao mà từ ngày mở tiệm thì cũng đắt khách lắm. Rồi cô mời Lan cắt tóc luôn nhưng Lan từ chối vì Lan chỉ quen làm ở tiệm quen của cô mà thôi.
Lan bước về phía cửa sổ, bầu trời rất cao và xanh ngắt không một gợn mây nào. Chắc chúng biết chúng đang ở trong phóng sự của cô, chắc chúng biết chúng đang trong cảm xúc của cô nên chúng chẳng xuất hiện vào lúc này nữa. Lan mỉm cười vì thầm nghĩ mây đang nằm hết trong bài phóng sự của cô rồi, mà không biết bài có được đăng hay không. Nhưng cho dù như nào, được duyệt đăng hay không thì Lan biết muôn đời cô vẫn vậy, vẫn rất yêu mây.
Cô biết vậy mà, cô vẫn rất rất yêu.
© HẢI ANH - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Sống Đẹp Hơn Mỗi Ngày | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?