Phát thanh xúc cảm của bạn !

Màu hoa dại

2022-02-25 01:20

Tác giả: Lâm Nguyên


blogradio.vn - Chúng tôi sinh ra trông một gia đình tầm trung, một cuộc đời bình thường kéo theo sự xoa dịu của thời gian, chỉ có điều trong chính sự bình thường ấy lại làm nên những bất thường. Dù chẳng ai nói, chẳng ai muốn đề ý hoặc là tôi vô tình lờ đi hoặc là tháng ngày đó đã xa mờ.

***

Chẳng hiểu sao Hạ lại ưa chúng đến vậy? Là vì sức sôi cuồng nhiệt hay cái đặc trưng riêng nào của nó?

Ánh nắng chói chang của mùa hè đổ xuống xao động. Cây! Cây! Cây! Cả một rừng đầy cây, đầy tiếng ve tiếng, tiếng côn trùng: Ồn ào văng vẳng cứ thế dộ lên không người khởi xướng, không nhịp điệu. Vòm lá xanh dát màu nắng đung đưa theo chiều gió. Những vòng ánh sáng lọt qua cành lá không ngừng nhảy múa, chuyển động trên mặt đất như những chiếc đèn nhấp nháy đến hoa mắt. Nhưng ở đây nó sống động hơn nhiều; mùi cây cỏ, nắng sớm… tất cả như xông vào khoang mũi át đi những bước chân. Bầu trời cao lồng lộng, những bông hoa dại ướt hơi sương khép mình trong tán lá.

Hai bên vệ đường đất còn ẩm - là cơn mưa rào đêm qua: Mùa hè nào cũng vậy nắng gay gắt mưa bất ngờ ào ạt và hôm nay bầu trời trong xanh lại chói nắng, những tia nắng ấm áp và dịu nhẹ soi trên màu hoa mỏng manh. Một loài hoa đơn thuần, không chăm sóc tắm tưới, không sặc sỡ tươi thắm như hoa hồng, uyển chuyển như hoa lan - không biểu tượng đặc trưng; cũng chẳng nuôi trồng mọc lên từ những mẫu đất tơi xốp hay những chậu cây đắt đỏ - Hoa dại! Nhưng hoa dại ở đây đặc trưng hơn nhiều: Toàn một màu trắng tinh khôi, tím nhạt, vàng đất... nhỏ nhắn, xinh xắn. Hạ luôn hoài tưởng về một vùng đất giữa đồi, xanh màu cỏ, mọc lên đấy những cánh hoa vàng ngập nắng - một thứ ánh sáng căng đầy, hi vọng. Đó là hoa cỏ của sự sinh sôi cuồng nhiệt, bức phá - là loài hoa chỉ riêng cho vùng đất này

- Dạ!

- Chúng cháu chào bác.

- Nhớ cẩn thận đấy - Chất giọng trầm nhẹ khè khè quen thuộc vẫn y nguyên của 10 năm trước đây vọng lại, theo chân những đứa trẻ - Nếu không thấy phải quay về nghe chưa?

- Dạ! - Ngoái đầu nhìn lại tôi vẫy tay về phía bác.

Một bước, hai bước... con đường còn rất dài. Những dãy núi to cao ngất ngưởng kéo mãi tận chân trời. Chúng tôi - hai đứa trẻ - hai túi đồ cùng tất cả vật dụng: Là của nội tôi. Nơi đô thị ồn ào đông đúc. Nơi rừng rậm yên lành. Tôi nhớ những ngày tháng trước đây, nhớ tuổi thơ non nớt, khờ dại dãi dầm mưa nắng. Điều đó khiến nơi này trở nên thân thuộc như chưa bao giờ xa cách.

- Mộc Hạ? - Tôi khẽ gọi

- Hả? - Nhỏ ngạt đi như chẳng có gì.

- Phải rồi! - Bỗng nhỏ thốt lên. Rồi cứ thế nhỏ tuôn ra một đống chuyện, nào là hồi trước khi lần đầu tiên được nội dẫn đến đây, chuyện tôi lần đầu thấy rắn đã hoảng như thế nào, chuyện nhỏ chạy đi chơi cùng đám bạn ở khu này và tìm thấy một chỗ thấy thú vị,... vân vân và mây mây. Tất cả những kỷ niệm đó đều thuộc về nơi này, đều có hình bóng của nội tôi.

Tôi lặng đi một hồi rồi thế nào mà ngượng ngạo tôi cũng không rõ.

- Ừm - tôi cười

- Chính là như thế đấy? - Nó quát lên, sắc mặt cũng theo đó mà thay đổi đôi mắt lơ đãng phân vân nhìn tận đâu đó - xa!

Tôi cũng vì thế mà cảm thấy xa lạ. Chúng tôi sinh ra trông một gia đình tầm trung, một cuộc đời bình thường kéo theo sự xoa dịu của thời gian, chỉ có điều trong chính sự bình thường ấy lại làm nên những bất thường. Dù chẳng ai nói, chẳng ai muốn đề ý hoặc là tôi vô tình lờ đi hoặc là tháng ngày đó đã xa mờ. Chiếc túi với đủ thứ đồ: Cồng kềnh, to nhỏ, có giá trị, thậm chí không hay chưa cả dùng tới. Bầu trời vẫn chói đầy nắng, con đường vẫn dài dăng dẳng nhạt theo, màu cỏ úa.

Chúng tôi men theo con đường cũ, băng qua sa hà là cây đến lưng chừng:

- Có nghe gì chưa? - Hạ hớn hở kéo tôi chạy xuống những bậc thang dài phủ đầy lá khô xào xạc.

Những lũy tre đung đưa trong gió hè bao bọc như một vòng tay lớn ôm ấp những năm tháng. Nơi này thật yên bình mà trước giờ vẫn luôn là như thế. Có cái gì đó khuấy động, náo nức lạ thường. Còn với Hạ nơi này chẳng khác nào thiên đường êm dịu, chẳng khác nào chốn lí tưởng mặc cho tâm hồn bay bổng la hét cười đùa. Năm tôi 3 tuổi, lúc đó Hạ 5 tuổi khi ấy gia đình tôi còn nhiều khó khăn cuộc sống chật vật kéo theo mối quan hệ không bình đẳng. Dù đã cố gắng nhưng rồi chúng tôi cũng chuyển đến sống cùng nội tận cho đến khi Hạ vào lớp ba. Tuổi thơ Hạ non nớt, trong trẻo, vô tư dường như chẳng có gì có thể ngăn nổi trí tưởng tượng cùng tâm hồn con trẻ của nhỏ. Hình ảnh nội trong tâm trí nhỏ cũng thật vĩ đại hoặc là tôi không đủ cao thượng như thế - hẳn là ích kỉ?

- Có muốn đến xem không?

- Gì chứ?

Nói rồi, nhỏ kéo tôi chạy băng qua nền đất trắng, chui qua bụi cây, trước mắt tôi một khoảng trời thực mới. Ánh nắng rọi lên cả một vùng trời soi lên những đóa hoa dại vàng rực rỡ.

- Hoa vàng đấy!

"Chúng quả là đơn giản quá mức, thậm chí thành đơn điệu. Nhưng sức sống của chúng thực sự rất tuyệt vời!"

© Lâm Nguyên - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Họa mi nở rồi, anh có trở về không? | Radio Tình Yêu

Lâm Nguyên

chưa từng trải qua làm sao thấu hiểu xa như vậy gần như thế

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Chuyện của ta

Chuyện của ta

Giữa đêm ta nâng chén rượu xưa Thương thay một kiếp, của kẻ đa tình Tình suy chả có, kẻ đồn người xa Đào hoa vạn kiếp, tình duyên mỏng mờ

Những âm thanh bị lãng quên

Những âm thanh bị lãng quên

Giữa nhịp sống hối hả hôm nay, có những âm thanh quen thuộc dần biến mất trong ký ức. Tiếng ve râm ran mùa hè, tiếng rao đêm vang vọng trong ngõ nhỏ, hay tiếng lá xào xạc trước hiên nhà mỗi khi gió về... Tất cả như những “âm thanh bị lãng quên”, chỉ khi bất chợt bắt gặp lại, ta mới thấy lòng mình chùng xuống, nhớ về một thời bình yên đã xa.

Giữa cơn say và vết thương cũ

Giữa cơn say và vết thương cũ

Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

back to top