Lòng cao ngạo của em, nhất định phải giữ cho riêng mình
2022-03-22 01:25
Tác giả:
Di Linh
blogradio.vn - Mong ngày nắng đẹp nhất, em không vương lòng thế nhân vội vã, hãy để lòng đạm mạc thản nhiên, em nhu mì lương thiện là tốt, nhưng cũng phải kiêu ngạo lạnh lùng, tựa như hàn mai trong tuyết lạnh. Em tuyệt nhiên không thể phó mặc cho bất kì điều gì thương tổn đến em. Sự tự tôn cùng lòng cao ngạo của em, nhất định phải giữ cho riêng mình.
***
Hình như tháng năm lãng quên em mất rồi, tôi vừa hay lại chẳng tìm gặp được em. Tôi chẳng biết em là ai, thế nhưng tôi vẫn đợi, đợi ngày sương gió giăng lối bước chân tôi tản mạt, đợi ngày nắng ấm trải trên tường ngói cổ phong, đợi ngày trời trong xanh, gió đưa mùi hương của em đến.
Đợi đến khi ấy, tôi sẽ thật dịu dàng nắm đôi tay bé nhỏ là em, trong mắt tôi ngàn vạn sơn cước non xanh, vạn cảnh dù phong tình đến đâu cũng chẳng bằng em. Cho nên, những tháng năm dù em ở đâu, dẫu ai bầu bạn với em, cho dù em cô độc tịch mịch, có những ngày tơ lòng giăng lối, em nhất định phải dịu dàng với chính mình.
Mong em thay tôi đối đãi với bản thân mềm mỏng một chút, ngày tháng sau này, đợi trời đất tác thành, tôi thay thế giới vỗ về em, bất chấp gió mưa gào thét bên ngoài, tôi tình nguyện xây lên thành cổ che chắn cho em.
Em của tôi, có những khi cuộc sống chẳng nhẹ nhàng với em chút nào, đối đãi với em tựa như giày vò con rối. Thế nhưng em đừng coi nhẹ bản thân, đừng đẩy chính mình vào xô bồ vồ vập, em sẽ đau đớn mà chẳng có ai thay em chịu đựng. Tôi lại không ở cạnh em, đến một ngày nào đó, tôi được gặp em rồi, lại phát hiện em đã đi qua những lối khuất đầy gai, chẳng nương tình khiến nước mắt em rơi. Đường đi đều là bóng râm, em ngẩng đầu sẽ thấy ánh sáng.
Em thấy không, vẫn còn gió mát tản mát hương hoa, vẫn có nắng trong trẻo đong đầy trong mắt em, là thế giới luôn dịu dàng đấy thôi. Dẫu sao, em chỉ là một đứa nhỏ, trẻ nhỏ nào cũng đều được yêu thương.
Tôi chưa từng ghé đến Giang Nam, lại nghe nói Giang Nam 4 mùa mưa bụi. Những hôm đất trời Giang Nam gió cuốn mù bay, hẳn đã đem tịch liêu nhuốm đậm lòng người. Những ngày lung lay, tôi khổ sở vùng vằng bước ra khỏi đớn đau, lại nhận ra những vết thương tưởng chừng đã ngủ yên, nay lại động đậy nứt ra, giằng xé lòng tôi một mảnh ảm đạm tựa ngày Giang Nam mờ đục trong màn mưa.
Ngày tôi đem lòng khép lại, những tưởng tháng năm vần vũ được niêm phong, trả lại cho tôi một khoảng trời yên biển lặng. Lại chẳng ngờ, tôi lạc lối trong ngõ cụt, chẳng cách nào chữa lành. Tôi rõ hơn ai hết những kẻ yếu lòng, tự mình xây một cái kén bao bọc bản thân, kỳ thực, tôi không muốn em như thế, càng không mong người khác sẽ như em.
Em biết không, bất kì ai cũng có nỗi đau, từng trải tư vị cuộc sống, khổ sở của em người khác không hiểu được, em càng không hiểu được nỗi đau của người khác. Vậy nên, tôi mong em đừng oán thán, đừng trách cứ bản thân, càng không nên trách cứ kẻ khác.
Tôi mong em như cánh hoa đào, lặng lẽ rơi, lặng lẽ neo đậu, lặng lẽ đi theo dòng nước mặc cho chúng vùi dập em thế nào. Mong em dùng sự thanh nhã đối đãi với thế gian, một ngày đẹp trời, tôi thay thế giới dịu dàng với em.
Em là sinh mệnh trời đất gửi gắm cho tôi, cho nên tôi càng trân trọng em, cũng mong em đối với chính mình như thế. Thế gian ngàn vạn cảnh đẹp, cũng chẳng đẹp bằng lối nhỏ về nhà. Dù em nóng nảy thế nào, mặc kệ bên ngoài em đối với người lạnh nhạt, cho dù em tỏ ra cứng rắn hoặc ghét bỏ ai, duy nhất đối với cha mẹ, em hãy ôn hòa mà đối đãi. Chẳng bao giờ có ai cho em cái gì miễn phí cả, cũng chỉ có cha mẹ em, dốc lòng dốc sức cho em điều tốt nhất.
Tôi từng cho rằng một người thì phải nhiệt huyết xung trận, phải tỏ ra bản thân hừng hực theo đuổi lý tưởng, phải cho người khác thấy bản thân mạnh mẽ thế nào. Sau đó, tôi tỉnh ngộ rồi, thấu tường đạt lý, tôi biết rằng có trăm phương ngàn kế đối đãi với thế nhân, nhưng em đã từng nghĩ hay chưa, một người chậm rãi bước qua dòng chảy đời người, lòng an tĩnh đón nhận mọi li kỳ điên đảo, dùng cách thanh nhã nhất tỏ tường đúng sai được mất. Tôi mong người đó là em, thực chất, em càng tĩnh lặng, sóng gió dù vần vũ cách mấy cũng chẳng khuấy động được em. Cốt cách thanh mai, mềm mại tựa thu thủy chính là em, chẳng bận lòng thế gian vội vã, em cứ bình thản đi về phía trước.
Mong ngày nắng đẹp nhất, em không vương lòng thế nhân vội vã, hãy để lòng đạm mạc thản nhiên, em nhu mì lương thiện là tốt, nhưng cũng phải kiêu ngạo lạnh lùng, tựa như hàn mai trong tuyết lạnh. Em tuyệt nhiên không thể phó mặc cho bất kì điều gì thương tổn đến em. Sự tự tôn cùng lòng cao ngạo của em, nhất định phải giữ cho riêng mình.
Tôi sẽ tìm em ở biển trời xa xăm, em chẳng cần đi đâu cả, cũng đừng vội buông lòng. Tường đổ dây leo, rêu nhuốm màu cổ phong, tháng năm dời đổi, nhân ly lòng tách biệt, hết thảy đều là vô thường của thế nhân. Cơm trà đạm bạc, sương đọng lá bay, vừa khéo thanh tĩnh mộc mạc như chốn thư phòng, em có tình nguyện cùng tôi trải hết đời như vậy?
© Di Linh - blogradio.vn
Xem thêm: Tiếp nối của hạnh phúc
Di Linh
Có người lang thang phiêu bạt chốn hồng trần , có người an tĩnh trú ngự chốn thư phòng. Có người thích huyên náo ồn ào chốn đô thành, có người lựa chọn vui bước an yên. Một thoáng đã qua 20 năm, tôi ngộ ra bản thân cũng chỉ đến thế, ham bình yên chốn trúc xanh thạch lựu, thích cổ trấn nắng ấm thâm trầm. Lấy viết lách làm thú vui, dành cả đời yêu lấy con chữ, hóa ra ngôn từ huyền diệu đến thế, say động lòng người cũng là câu chữ, bi thương thống khổ cũng đều là câu ca nét chữ mà ra. Nếu em an lành, mọi kiếp chông vênh cũng chỉ hóa hư không.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi
Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…
Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.