Lời cho Má – Người Má Miền Tây
2024-08-02 14:20
Tác giả:
Phan Cố Gia
blogradio.vn - Con hai của Má nè, xưa con hai cũng muốn làm nhà văn nhưng Má nói: “làm nhà văn khổ lắm”, con không làm nhà văn nhưng bài viết này con dành trọn để viết về Má. Tuy lời văn không trau truốt, lời muốn nói rất nhiều nhưng không biết diễn đạt ra sao, lời con muốn nói “con iu Má nhiều lắm, cảm ơn Má đã làm Má của con, cho con được làm con của Má”.
***
“Má” đó là tiếng gọi Má thân thương của người dân Miền Tây quê tôi, nghe chân chất thật thà, “Má ơi, con về rồi nè”, “Má, cơm chín chưa, con đói bụng lắm rồi”… Tôi xin dành trọn từng câu từng chữ đẹp nhất để nói về người Má của riêng tôi cũng như người Má trong truyện ngắn “Lời cho Má” tác giả: Nguyễn Ngọc Tư.
Thật tình mà nói khi lần đầu tiên nghe truyện ngắn “Lời cho Má” qua giọng đọc của Hồ Tiến Đạt tim tôi như co thắt lại, nước mắt lả chả rơi từng giọt và cảm nhận rất rỏ hình ảnh của Má tôi trong từng câu chữ của Chị Tư.
Đọc xong truyện ngắn tôi chợt nhận ra:
Người Má mà chúng ta có đôi lần bỏ quên không thăm hỏi, cũng đôi lần chưa nhìn tóc Má đã lâm râm sợi bạc, quên gọi điện cho Má vì ham chơi, vì có trăm ngàn lí do cho sự vô tâm đó.
“Một dáng người chắc đậm tong tả đội rau đi chợ trong sương sớm. Một đôi tay cục mịch với những đốt xương thô mà sàng gạo như múa trong trưa vắng. Một bóng người sương khói ngồi tan nồi đất, cái mùi cám khét ngọt, nghe nỗi nhớ quê dậy động trong lòng.”
Tôi còn nhớ rất rỏ lần tôi về thăm Má là 3 năm về trước, tôi nhìn dáng Má, nhìn đôi tay đen, xương thô, chai sần, Má cầm tay tui rồi Má bảo: người ăn học làm việc văn phòng có khác, không như đôi tay thô cứng của Má. Lúc đó tôi mới chợt nhận ra để cho tôi và em có được ngày hôm nay đó là sự hy sinh cả quảng đời thanh xuân của Má. Đội mưa hái rau đi bán giữa chợ, tất tả chèo xuồng ngược xuôi, dành từng đồng tiền ít ỏi cho chúng tôi có con chữ.
“Má tôi cũng có những đứa con không bao giờ nhớ tuổi má, không bao giờ nhớ thời thanh xuân của má. Nhưng má không buồn,...”

Đúng vậy, tôi chưa bao giờ nhớ tuổi của Má, cũng chưa bao giờ nhớ sinh nhật của Má, vậy mà tôi cũng chưa bao lần hỏi Má, vô tâm vậy đó. Chưa bao giờ tôi hỏi Má: Má ơi, ước mơ của Má là gì? Nhưng chắc chắn tôi biết: thế giới của Má chỉ gói gọn trong hai chữ “ba và con” và tôi cũng biết rằng: Má không biết ước mơ của Má là gì vì Má lấy Ba từ năm 18 tuổi về làm dâu, sinh con, quanh đi quẩn lại trong xóm làng. Có lần điện thoại cho Má: Má than, Má giờ mệt lắm rồi, không đủ sức làm lụng như xưa, chân mỏi, mắt mờ, ba tụi bây đám tiệc chả phụ điệu được Má chút nào. Đó là lời mà tôi dạo gần đây mới nghe Má than. Nhưng thử thời nếu đám con cái về đòi ăn món này món kia thử xem, Má có nấu cho ăn hay không? Nấu cho đám con ăn rất ngon và chưa từng than là Má mệt. Vậy đó…
“Những câu đáng nói thì vì vô tâm, khờ dại nên không nói, những câu không đáng nói thì cũng vì vô tâm, dại khờ nên đã nói rồi, không lấy lại được. Vẫn còn những ngày dài phía trước, mai tôi sẽ về thưa với má, dù tôi nói câu này dù hơi trễ tràng nhưng có còn hơn không, rằng chưa có bao giờ má dạy tôi viết văn, nhưng những gì tôi viết ra đều mang hơi thở cuộc sống mà má trao tặng.”
Tôi mong những ai đang còn Má, được còn Má bên cạnh hãy trân trọng và vô cùng trân trọng, nói cho mọi người nhưng thật ra tôi đang nói với chính mình, lời nói khó nghe chúng ta thường dành nói cho người nhà, còn lời iu thương lại nói cho người bên ngoài nghe. Đó đó, chính vì vậy mà mãi sau này khi không còn người thân bên cạnh, chúng ta thường hối tiếc nhưng đã muộn vì thời gian không quay ngược lại và chẳng có viên thuốc chữa bệnh hối hận cho chúng ta dùng. Tuy Má là người Má quê, không đẹp, không tân thời nhưng Má đã yêu thương chúng ta một cách vô bờ bến, tôi đã tự hào về người Má quê hiền lành, chất phát, câu chữ không mượt mà nhưng câu chữ chân thành không giả dối.
Mỗi người Má sẽ có cách thương con khác nhau, cách dạy con cũng khác nhau nhưng tình thương của mọi người Má trên thế gian này dành cho con của mình là giống nhau. Nước chảy xuôi như tình mẹ thương con dạt dào biển cả.
Nếu các bạn thử một lần nghe giọng đọc của Chú Hồ Tiến Đạt truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư các bạn sẽ thấy hình ảnh Má của mình đâu đó hiện ra, các bạn sẽ muốn ôm Má mình vào lòng, cầu mong Má được bên cạnh mình càng lâu rồi sẽ biết iu thương Má nhiều hơn, đừng vì giận hờn vu vơ, đừng vì bất cứ lí do gì mà còn Má nhưng không trân trọng.
Hãy về thăm Má thường xuyên khi còn có thể, ngồi bên Má thật lâu, nhìn từng sợi tóc pha sương trắng, nhìn đôi bàn tay nhăn nheo, mi mắt đã có vài ba nếp nhăn thì sẽ biết ngày mình bên Má chẳng còn được là bao.
Về bên Má để được nghe Má nói: ăn gì? Má nấu cho.
"Bây giờ không biết là đã mấy mùa tôm rồi má với ba tôi xa nhà cất cái chòi giữa đồng vắng xoay xở, vật lộn với con tôm trên những cái đầm chang chang nắng. Cũng từng ấy thời gian, ngày hai buổi sáng, chiều tôi quanh quẩn bên bàn giấy, sớm uống cà phê tối ngồi quán nhậu. Những con chữ bỏ đi xa, những câu văn trốn bặt. Mai mốt đây viết tặng má còn không xứng thì viết cho ai nữa bây giờ."
Hôm nay ngồi viết ra được ngần ấy câu iu thương về Má là tôi đã trãi qua quãng thời gian hơn 25 năm chưa bao giờ tôi nói lời iu thương cho Má của mình, vì đơn giản lúc đó tôi cứ ngỡ còn Má mãi bên mình, nói gì cũng được, đôi khi nóng giận vì mấy chuyện công việc lặt vặt mà nổi giận với Má. Khờ dại chưa…
Sau này trãi qua bao biến cố, trãi qua va vấp, tôi đã học được cách thương Má và gia đình nhiều hơn, học nói câu iu thương cho người thân vì được làm người thân của họ trong kiếp này đó là may mắn nhất của cuộc đời tôi.
Con hai của Má nè, xưa con hai cũng muốn làm nhà văn nhưng Má nói: “làm nhà văn khổ lắm”, con không làm nhà văn nhưng bài viết này con dành trọn để viết về Má. Tuy lời văn không trau truốt, lời muốn nói rất nhiều nhưng không biết diễn đạt ra sao, lời con muốn nói “con iu Má nhiều lắm, cảm ơn Má đã làm Má của con, cho con được làm con của Má”.
Trân trọng iu thương Má của con.
Cảm ơn Tác Giả: Nguyễn Ngọc Tư - chúc cho ngòi bút của Chị ngày càng được nhiều bạn đọc biết đến. Cảm ơn Chị đã dạy lại cho em cách iu thương Má mình.
Cảm ơn các bạn đã chọn đọc bài viết của tôi!!!
© Phan Cố Gia - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Kiên Trì Bao Lâu Cho Một Đoạn Tình Cảm | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.











