Bạn chọn quá khứ hay hiện tại
2024-04-04 15:45
Tác giả:
blogradio.vn - Trong quá khứ có người sẵn sàng bỏ ra hàng tiếng ngồi nghe tôi nói đủ thứ chuyện trên đời. Và trong quá khứ tôi đã từng có một gia đình hạnh phúc. Quá khứ lúc nào cũng lưu giữ những điều tốt đẹp của đa số chúng ta.
***
Nếu được chọn giữa quá khứ và hiện tại bạn sẽ chọn cái nào? Lúc thi kết thúc học phần tiếng anh chuyên ngành giảng viên coi thi đã hỏi tôi rằng: “Nếu được lựa chọn bạn sẽ chọn quá khứ hay hiện tại?”, ngay lúc đó tôi im lặng suy nghĩ một lâu rồi tôi bảo rằng: “Em chọn hiện tại ạ” “Vì sao?” “Thưa cô bởi vì chúng ta không thể cứ sống mãi trong quá khứ mà phải luôn hướng đến hiện tại và tương lai, bởi vì tương lai phía trước có lẽ sẽ chứa nhiều điều tốt đẹp”.
Nhưng khi về nhà tôi lại suy nghĩ về câu hỏi của giảng viên lúc nảy, tôi lại bất giác nhớ về những chuyện trong quá khứ. Ngay lúc này đây trong đầu tôi hiện lên câu hỏi “Quá khứ hay hiện tại”.
Trong quá khứ của tôi lưu giữ những sự quan tâm, ấm áp của nội và sự chăm bẵm, lo lắng của ngoại, những điều mà có lẽ ở kiếp này tôi không thể nào cảm nhận được nữa. Trong quá khứ tôi là một đứa trẻ vô tri vô giác, sẽ khóc lúc bị đau và sẽ cười khi được cho kẹo, lúc bị bố mẹ trách mắng sẽ chạy đi mách ngoại, khi bị bạn đánh sẽ chạy về mách nội. Trong quá khứ có người sẵn sàng bỏ ra hàng tiếng ngồi nghe tôi nói đủ thứ chuyện trên đời. Và trong quá khứ tôi đã từng có một gia đình hạnh phúc. Quá khứ lúc nào cũng lưu giữ những điều tốt đẹp của đa số chúng ta.
Còn hiện tại, tôi lần lượt rời xa hai ngôi nhà quen thuộc của tôi để đến một nơi xa lạ để học đại học, một tháng chỉ về có vài ba lần. Tôi dần cảm nhận được gánh nặng đồng tiền, nên tôi càng thương ba mẹ hơn, tôi cảm thấy áy náy vào những lúc nhắn tin xin tiền sinh hoạt phí. Lúc cấp 3 tôi nghĩ lên đại học có thể vừa học vừa làm có thể trang trải tiền ăn uống hằng ngày, nhưng hiện thực đã làm tôi tỉnh, việc làm không dễ kiếm như vậy. Ở hiện tại tôi cũng không còn người ông ngồi nghe tôi kể chuyện hằng giờ, ông đã rời bỏ tôi vì đột quỵ. Tôi cũng không còn người bà mỗi đêm thức chờ tôi khi tôi đi chơi về muộn, căn bệnh ung thư đã mang bà rời xa tôi mãi mãi. Tôi cảm thấy hiện tại mình không có gì cả, tôi không thích nghi được với bạn bè đại học. Tôi không dám hùa theo những lời rủ rê của bạn bè vì tôi biết bố mẹ tôi kiếm tiền không dễ dàng. Lúc nhỏ cứ muốn lớn thật nhanh, nhưng khi lớn rồi thì lại muốn bé lại.
Thật ra tôi vẫn không có câu trả lời cho câu hỏi này. Nhưng tôi vẫn không buông bỏ được quá khứ, tôi vẫn không chấp nhận được việc ông nội và bà ngoại đã bỏ tôi đi. Ông bà đã đi được 2 năm rồi nhưng lúc nào tôi cũng nằm hồi tưởng về những lúc còn ở bên ông b, tôi không thể nào thoát ra được. Khi xưa lúc nhìn vào một người cứ ở nhớ mãi người thân đã mất của họ, tôi nghĩ “cứ đau buồn mãi như vậy thì sao mà người đó ra đi”. Nhưng khi ở hoàn cảnh đó tôi mới biết, nỗi đau đó quá lớn, vị trí của ông bà trong tim tôi quá lớn không thể nói quên là quên và người ngoài cuộc không thể nào hiểu được.
Mỗi người mỗi cuộc đời, nên câu hỏi đó sẽ không có câu trả lời chính xác và hiện tại rồi cũng sẽ trở thành quá khứ. Vậy nên tôi vẫn sẽ mãi nhớ đến ông bà để trong nhiều cái quá khứ của tôi sau này đều có hình bóng của ông bà dõi theo hành trình của tôi.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Là Chính Mình, Hạnh Phúc Sẽ Tới | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa