Phát thanh xúc cảm của bạn !

Là do tôi ảo tưởng

2022-09-04 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Anh ấy trả lời tin nhắn tôi không những nhanh mà còn rất nhiệt tình, anh cho tôi vô vàn lời khuyên bổ ích và cũng không quên chúc tôi ngủ ngon nữa, thật sự lúc ấy tôi đã rất vui và hạnh phúc, tôi còn nghĩ “cứ thế này thì sớm muộn gì cá cũng cắn câu”.

***

Ai rồi cũng sẽ có lúc rung động, sẽ có lúc yêu và rất yêu một người… và tôi – một con người 18 năm chưa một mảnh tình vắt vai cũng không ngoại lệ.

Năm ấy là vào năm tôi học lớp 12, tôi thích hát lắm, đó đã là một niềm đam mê của tôi từ nhỏ rồi. Nhưng từ khi lên cấp ba, chẳng hiểu sao tôi lại gác niềm đam mê đó sang một bên, chẳng thèm quan tâm đến nó nữa. Ngày tôi vào lớp 10, trường của tôi có hàng tá câu lạc bộ ra chào sân, chiêu mộ các thành viên. Thú thật thì… tôi cũng có bị hấp dẫn bởi câu lạc bộ âm nhạc của trường ấy chứ! Nhưng do tôi lười, thế nên tôi cũng chỉ dừng lại ở mức thích thú, không buồn đăng kí tham gia vào câu lạc bộ ấy nữa.

Thế rồi gần 3 năm cấp ba trôi qua, tôi chỉ biết cắm đầu vào học như một con mọt sách, cũng có thân thiết với một nhóm bạn hợp tính với mình, ít nhất bọn nó cũng làm tôi cười mỗi ngày sau những giờ học mệt mỏi. Và rồi cái gì đến cũng đến, câu lạc bộ âm nhạc… à không, đó là một đội tuyển văn nghệ của trường, cứ mỗi đợt tháng 5, tháng 6 là lại đăng tin tuyển người để đại diện cho trường thi cuộc thi văn nghệ lớn của thành phố. Gần 3 năm trôi qua, tôi chẳng thèm quan tâm đến mấy cái hoạt động này của trường, nhưng chính vào khoảnh khắc ấy, chẳng hiểu một động lực nào đã khiến tôi quyết định đăng kí tham gia buổi thử giọng để chọn thành viên vào đội tuyển văn nghệ. Tôi tự cảm thấy bản thân mình ngộ thật ấy chứ, 2 năm qua không tham gia, lại đi đăng kí ngay chính vào lúc bản thân đang ôn thi đại học thế này, tôi cũng đã tự hỏi rằng: “mình có đang liều quá không, lỡ như tập trung vào đội tuyển mình sẽ lơ là việc học thì sao?”, nhưng rồi đó cũng chỉ là một câu hỏi tu từ trong đầu tôi mà thôi, tôi vẫn nhất quyết nộp đơn đăng kí cho buổi thử giọng.

Tôi vẫn nhớ như in cái ngày mà buổi thử giọng diễn ra, đó là vào một sáng chủ nhật. Ban giám khảo là những anh chị cựu thành viên của đội tuyển, đã đạt giải cao trong mùa giải thi những năm qua. Trong dàn ban giám khảo, có một người thật sự đã làm tôi ấn tượng và mãi không thể nào quên. Anh ấy là cựu học sinh của trường, lớn hơn tôi 2 tuổi thôi, và cũng là cựu thành viên của đội tuyển văn nghệ, giọng nói của anh ấy rất hay, chất giọng trầm và ấm áp, vô cùng truyền cảm, và tất nhiên giọng hát của anh cũng như vậy. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi đối với anh, một ấn tượng không thể nào đẹp hơn… và buổi thử giọng hôm đó, tôi đã đậu.

Sau khi đậu, tôi được hẹn lên họp với đội tuyển để làm quen với mọi người, và được biết “anh ấy” sẽ nằm trong đội ngũ những người sẽ đồng hành và huấn luyện cho tôi trong cuộc thi năm nay, tôi vui lắm, thật sự khoảnh khắc ấy trong tôi là một thứ cảm xúc gì đó rất khó tả cùng với một ngọn lửa quyết tâm sẽ giành giải nhất về cho trường.

Như đã nói, tôi đang trong mùa ôn thi đại học, vì vậy tôi không thể đi tập đầy đủ các buổi cùng đội tuyển, và các anh chị đồng hành cũng thông cảm và hiểu cho tôi, các anh chị đều nói rằng:

- Thi xong là vô guồng tập nghiêm túc, tập dồn dập luôn nghen.

Tuy vậy, nhưng tôi vẫn sắp xếp được vài buổi lên tập cùng mọi người, mỗi buổi đi tập, ngoài tập hát, luyện thanh ra, chẳng hiểu sao tôi cứ nhìn anh mãi. Dáng vẻ anh nhiệt tình, tận tâm huấn luyện cho mọi người, vì đây là cuộc thi lớn nên việc huấn luyện cũng khắt khe và có phần khó khăn hơn, vì vậy mà cứ thấy thành viên nào trong đội tuyển mệt thì anh lại đến động viên và bông đùa vài câu cho không khí tươi vui trở lại. Có lẽ dần dần tôi bị cái sự tận tâm, tốt bụng ấy của anh làm xiêu lòng. Cứ mỗi lúc đi tập, tôi lại nhìn anh rất nhiều, mỗi lúc anh đến gần và nói chuyện với tôi, tim tôi lại đập liên hồi, tôi chẳng hiểu đó là gì, không lẽ là tôi đã thích anh rồi ư?

Đêm về, tôi gác tay lên chán suy nghĩ, suy nghĩ về việc học, về bài toán mãi chưa giải ra và về một người, đó là anh. Tôi lúc ấy còn đang bận rộn với mớ đề ôn thi đại học, còn đang mông lung về biết bao điều trong cuộc sống, nhưng rồi tôi đã hạ quyết tâm, sẽ hoàn thành kì thi đại học thật tốt, sau khi thi tôi sẽ bắt đầu lên kế hoạch “tấn công” anh. Tôi lúc ấy như một ngọn lửa thực sự, tôi cháy bùng với quyết tâm của mình, cố gắng hết sức để hoàn thành mục tiêu mà mình đã đề ra.

Thời gian cứ thế trôi, còn khoảng độ một tuần là tới ngày tôi thi, tôi gặp mọi người trong đội tuyển bữa cuối vì sau đó là tôi sẽ chỉ ở nhà học và ăn ngủ mà thôi. Hôm đó, anh ấy lại gần tôi, chúc tôi thi tốt, và… trao cho tôi một cái ôm, khoảnh khắc ấy tôi như sững lại, lần đầu tôi được gần anh như vậy, tôi cảm nhận được hơi ấm từ người anh, cùng với lời chúc “ráng thi cho tốt nha, 10 điểm 10 điểm nha” đã phần nào tiếp thêm động lực cho tôi, cho tôi thêm sức mạnh để vượt qua kì thi đại học sắp tới.

Kết thúc kì thi đại học, tôi đi ăn mừng với bạn bè và vẫn không quên quyết tâm mà mình đã đặt ra, như đã hứa với lòng, tôi bắt đầu “tấn công” anh. Ban đầu, tôi bắt chuyện với anh ấy qua việc trả lời tin của anh đăng trên mạng xã hội, chỉ là trả lời những thứ xàm xàm thôi, rồi tôi bắt đầu hỏi anh về những việc hát hò phù hợp với sở thích của cả hai đứa. Anh ấy trả lời tin nhắn tôi không những nhanh mà còn rất nhiệt tình, anh cho tôi vô vàn lời khuyên bổ ích và cũng không quên chúc tôi ngủ ngon nữa, thật sự lúc ấy tôi đã rất vui và hạnh phúc, tôi còn nghĩ “cứ thế này thì sớm muộn gì cá cũng cắn câu”. Và mọi chuyện cứ thế diễn ra rất suông sẻ, thật sự trong một khoảnh khắc tôi đã nghĩ anh ấy cũng thích tôi, anh ấy chắc chắn sẽ cho tôi một cơ hội. Nhưng, anh là sinh viên đại học, anh còn phải bận đi làm thêm rất nhiều, cho nên tần suất tôi và anh gặp nhau trong những buổi tập với đội tuyển ngày một ít đi, nhắn tin về vấn đề đội tuyển miết cũng nhàm, cho nên tần suất anh nhắn tin cho tôi cũng như vậy mà ít dần.

Tin nhắn tôi nhắn cho anh, mỗi lúc càng nhiều vì tôi sợ anh sẽ quên tôi, quên mất là có người đang chờ anh, nhưng tốc độ trả lời của anh cũng không được như trước nữa, anh cũng chỉ thả một vài nhãn dán xem như là đã trả lời tôi thay vì là những dòng trả lời rất dài như trước. Tôi cũng tự động viên bản thân, là do anh đang bận mà thôi. Nhưng tôi lên mạng xã hội, thấy anh vẫn đăng bài đều đặn, tình trạng hoạt động của anh lúc nào cũng ở trạng thái “chấm xanh”, rõ ràng anh đã có thể trả lời tin nhắn của tôi, anh đã có thể đọc tin nhắn của tôi, nhưng anh không. Tôi cứ thế mà bắt đầu sợ hãi: “Lẽ nào anh đang né tránh tôi? Anh không thích thì chỉ cần nói một câu thôi, đừng né tránh tôi như thế chứ?”. Tôi cũng giả vờ đăng vài tin lên facebook, anh không còn thả cảm xúc vào tin của tôi như trước nữa, những ngày hiếm hoi anh lên tập cùng đội tuyển văn nghệ, tôi nhận thấy anh không còn thân thiết với tôi như xưa, khoảnh khắc ấy, tôi đã rất buồn. Mọi chuyện tôi làm đều nghĩ đến anh đầu tiên cơ mà.

Tôi đi Đà Lạt, cũng vì anh nói anh thèm mít sấy mà tôi đã mua một túi mít sấy rất to cho anh, còn nhắn tin cho anh: “Dù có bận thì mai cũng ráng lên tập với đội tuyển nha, em có quà á”. Anh nói anh sợ ma nên mỗi khi có ai nhắc về chuyện tâm linh tôi đều cố tình lái qua chuyện khác để cho anh khỏi phải sợ, anh nói anh đang thi, tối nào tôi cũng nhắn tin cho anh nhắc anh ngủ sớm và chúc anh thi tốt… Tôi làm tất cả vì anh, để rồi nhận lại là sự thờ ơ, có lẽ là do tôi đã ảo tưởng, có lẽ giờ đây, anh đang nghĩ tôi là một đứa trẻ ngốc nghếch hay làm phiền anh, đúng thật nhỉ… tôi phiền thật đấy, từ đầu tôi đáng ra đừng nên phải lòng anh, từ đầu anh đừng ấm áp và tận tâm với tôi như vậy để rồi khiến tôi phải xao xuyến.

Đến bây giờ, tôi vẫn còn đang luyện tập trong đội tuyển, dù anh không lên tập cùng tôi đều đặn, nhưng vẫn có những ngày anh lên bất chợt, và thái độ của anh với tôi… vẫn như thế. Tôi đang dự định sau khi kết thúc mùa giải năm nay, tôi sẽ tỏ tình với anh, nếu bị từ chối thì cũng không sao, vì hết mùa giải rồi tôi cũng đâu còn gặp anh nữa, và tôi cũng đã tốt nghiệp 12, đâu còn gắn bó với ngôi trường này để mà gặp anh trong các hoạt động lớn nhỏ nữa, còn nếu thành công… à mà chắc không thành công nổi đâu nên chẳng cần phải nếu. Đêm hôm qua, tôi vừa nhắn với anh một tin nhắn bông đùa, anh không đọc, anh không trả lời, cứ để như vậy cũng gần 24 tiếng rồi, tôi đành ngậm ngùi gỡ tin nhắn đó đi, biểu hiện của anh càng ngày càng rõ, anh ấy không thích tôi, và anh ấy cũng không cho tôi cơ hội để chinh phục anh ấy… Có lẽ tôi nên dừng lại thôi, tới đây thôi là được rồi, tôi sẽ chờ tới ngày mọi thứ hoàn tất để tỏ tình với anh, tỏ tình chỉ để lòng tôi trút bỏ đi một gánh nặng, không phải để được anh đồng ý.

Cuối ngày mong anh luôn vui và hạnh phúc, nhớ ăn uống đầy đủ và đừng để bản thân anh quá áp lực, anh nhé!

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Người ta đâu có thương mình đâu | Radio Tình Yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ngọn nến được thắp lên

Ngọn nến được thắp lên

Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)

Về để thấy tết (Phần 2)

Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh

Tuổi lênh đênh

Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

back to top