Phát thanh xúc cảm của bạn !

Là con gái, hãy luôn phải yêu thương bản thân mình trước nhé

2019-05-15 08:25

Tác giả: ThuyTinh CoBe


blogradio.vn - Tôi chợt nghĩ: “Cái đẹp luôn hiện hữu trong cuộc sống nếu như chúng ta biết quý trọng bản thân mình”. Một con đường nhộn nhịp chở đầy những số phận khác nhau. Nhưng để làm nên cái đẹp cho cuộc sống thì trước tiên cần phải biết yêu quý chính bản thân mình. Từ đó, mới tạo thành cái nôi để cuộc sống ấm áp hơn, rạng rỡ tươi đẹp hơn và xa hơn nữa là xã hội ngày càng đẹp hơn.

***

Buổi sáng trên thành phố Hồ Chí Minh diễn ra một cách rất vội vã đối với tôi. Tất bật với bữa sáng cho cả nhà, chuẩn bị cơm cho mình vào buổi trưa, vệ sinh cá nhân cho con cái trước khi đưa con tới trường rồi lại đến cơ quan là một chuỗi các công việc thường ngày mà tôi cần thực hiện từ khi mặt trời mới ló rạng. Công việc cứ lặp đi lặp lại và dường như sáng nào tôi cũng bận rộn như thế, tôi không còn thời gian để chăm chút bản thân thật kỹ càng như trước đây.

Thời gian cứ vậy lặng lẽ trôi đi và một ngày nọ, nhìn qua gương tôi nhận ra phong cách thời trang của mình đã khác xa nhiều so với trước kia quá. Da mặt cũng xạm đi, quầng thâm dưới mắt càng ngày càng đậm hơn, thân hình tôi đã trở nên béo ú từ bao giờ. Tôi bỗng giật mình khi mình chỉ vừa ba mươi.

Tôi tự an ủi bản thân chắc tại mình quá bận rộn, chắc tại mình chưa đủ điều kiện kinh tế, chắc tại mình còn nhiều âu lo cho cuộc sống và nhiều cái tại vì khác nữa nên nhìn mình mới lớn hơn trước tuổi như thế này. Ngày qua ngày tôi tự an ủi bản thân, nhưng những an ủi ấy không thể mãi che lấp khi tôi nhìn những bạn bè đồng trang lứa vẫn xinh tươi như gái mười tám trong khi họ cũng bận rộn với công việc với cuộc sống không kém gì tôi cả.

Đó là lúc, tôi nhận ra mình cần phải thay đổi. Tôi cố gắng luyện tập thể thao mỗi ngày nhưng vẫn thất bại. Thân hình tôi vẫn béo ú như thường. Tôi dần trở nên tự ti nhiều hơn. Tôi chỉ dám khoác lên mình những chiếc áo phông rộng rãi. Và tôi nhìn vào gương vẫn không khá lên là bao. Tôi bắt đầu chấp nhận với hiện tại và bỏ mặc chính bản thân mình.

Tôi dần lầm lũi hơn khi tới công ty vì tự ti với đồng nghiệp, tôi dần không lên Facebook hay Zalo vì tự ti với bạn bè. Nhưng cũng vào một buổi sáng bận rộn như bao ngày khác, giữa lòng đường tấp nập xe cộ. Tôi bỗng chợt thấy một cô gái còn béo ú hơn cả tôi. Nhìn thân hình tôi đoán cô ấy phải hơn tôi cả chục kg. Và nhìn qua nét mặt tôi cũng nghĩ là cô ấy tuổi tác có thể lớn hơn tôi vài tuổi. Nhưng điều kỳ lạ là cô gái ấy trông vẫn rất gọn gàng và xinh xắn với bộ cánh của mình. Cô ấy mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc đen trắng với chiếc váy đen bó sát người. Với một đôi giày đen cao gót óng ánh, thêm một chiết túi da bò xinh xắn và một mái tóc dài thẳng tắp. Đoàn xe chạy ngược xuôi trên đường vẫn tiếp tục di chuyển. Ánh mắt tôi rời xa dần cô gái ấy. Tôi có chút luyến tiếc, bởi tôi muốn nhìn thực tế, học hỏi thực tế thêm về gu thời trang của những cô nàng có thân hình mũm mĩm như tôi.

Tiếng còi xe inh ỏi lại tiếp tục vang lên bên tai, không khí nghẹt thở với đầy khói bụi Sài thành, xe tôi vẫn tiếp tục lăn bánh trên những con đường nội thành tấp nập.Hết đèn vàng, đèn đỏ rồi lại đèn xanh, cứ như thế xe tôi lại tiếp tục chạy trên những ngã ba, ngã tư giao lộ. A! Ngã tư Phú Nhuận đây rồi, đèn giao thông lại bật tín hiệu đèn đỏ, đứng giữa một trời xe chờ đợi, tôi bỗng chợt thấy một cô bé khá dễ thương.

Dáng cô bé nhỏ nhắn xinh xắn, làn da trắng hồng, khuôn mặt thoang thoảng đặc biệt là đôi môi hồng đào thật dễ thương làm sao. Đôi mắt tôi cứ mãi ngắm nhìn cô bé không rời. Với bộ váy chấm bi đỏ trắng, tôi cảm tưởng cô bé giống như Alice từ trong truyện bước ra đời thực vậy. Đôi mắt của tôi vẫn tiếp tục dõi theo cô bé mà quên mất chiếc đèn giao thông đã bật lên màu xanh tự bao giờ.

Xe tôi đã đi qua ngã tư từ lúc nào rồi, dáng cô bé cũng đã khuất lại phía sau lưng nhưng hình ảnh ấy vẫn in đậm sâu trong lòng tôi. Một cô bé dễ thương và hồn nhiên biết nhường nào.

blog radio, Là con gái, hãy luôn phải yêu thương bản thân mình trước nhé

Và điều đặc biệt không phải chỉ vẻ bề ngoài của cô bé xinh tươi mà điều quan trọng hơn hết là ý chí và nghị lực của cô bé thật tuyệt vời. Mỗi bước đi của cô bé ấy không bình thường như những người khác. Đôi chân của cô đã bị liệt một bên. Bước chân đi tập tễnh nhưng nụ cười luôn nở trên môi. Cô bé hồn nhiên, đầy lạc quan khi diện bộ váy xinh với chiếc túi sách nhỏ đến trường. Mặc dù thoáng qua trên con phố nhưng tôi đoán cô bé còn là sinh viên.

Tôi chợt nghĩ: “Cái đẹp luôn hiện hữu trong cuộc sống nếu như chúng ta biết quý trọng bản thân mình”. Một con đường nhộn nhịp chở đầy những số phận khác nhau. Nhưng để làm nên cái đẹp cho cuộc sống thì trước tiên cần phải biết yêu quý chính bản thân mình. Từ đó, mới tạo thành cái nôi để cuộc sống ấm áp hơn, rạng rỡ tươi đẹp hơn và xa hơn nữa là xã hội ngày càng đẹp hơn.

Cái đẹp mà tôi đang nhắc tới ở đây không chỉ là vẻ bề ngoài, mà cái đẹp cả tâm hồn, ý chí, nghị lực của bản thân mỗi chúng ta.

Và còn ngần ngại gì nữa, tôi một con người may mắn được sinh ra với hình hài nguyên vẹn cũng tự hứa với lòng mình phải nổ lực hơn, yêu quý bản thân nhiều hơn để một này nào đó nhìn vào gương tôi cũng nhận ra mình cũng rực rỡ như ai.

Tôi đã quyết tâm vậy còn bạn thì sao? Bạn cũng thế nhé!

© ThuyTinh CoBe – blogradio.vn

Mời bạn xem thêm chương trình:

25 tuổi rồi, cũng đủ lớn để biết những điều này rồi chăng?

ThuyTinh CoBe

Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, đào núi và lấp biển, quyết chí ắc làm nên

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

back to top