Ký ức ngày xưa
2023-05-13 01:25
Tác giả:
Kim Vọng
blogradio.vn - Không một lời nào. Anh lỡ hẹn với tôi. Rất nhiều điều. Rồi từ đó, tôi không còn nhõng nhẽo như hồi có anh nữa. Riết tôi như một thằng đàn ông, ráng thay anh, cùng mấy anh chị em săn sóc ba má. Nói vậy chứ em hãy còn trẻ con anh nhỉ? Em thêm tuổi chứ vẫn chưa lớn hết được. Sao mà thay thế anh được. Vậy mà thoắt cái đã sáu năm ròng, ngày anh đi, em làm giáo viên rồi.
***
Ai cũng có những kỉ niệm đẹp được cất kĩ, rất riêng, để đến một lúc nào đó, chúng ta lại tìm về, ngấu nghiến nó, ôm ấp nó. Có người cho rằng nó là mối tình đầu. Có người cho nó là tri kỉ. Chưa hẳn. Đó là anh trai.
Kí ức về anh trai tôi đẹp lắm. Đẹp hơn người tôi say nắng năm mười mấy tuổi. Đẹp như cuộc đời anh dành cho cả nhà, như tuổi ba mươi anh mãi để lại cho đời. Đẹp như nụ cười của anh lúc tỉnh dậy sau mười mấy ngày chống chọi với ca phẫu thuật...Và còn đẹp như giọt mồ hôi anh lặn lội rừng khuya. Đẹp, mặn và chát ngấy ở đầu lưỡi.
Kí ức đó trải dài theo nỗi nhớ, để khi ta chạm đến là cứ nhớ da diết, nhớ đến quặn lòng. Nó bất chợt ùa về khi tôi được nhỏ bạn đi làm xa về rủ ăn hủ tiếu. Mấy năm nay, từ ngày không còn anh, tôi chưa dám đi ăn cùng ai. Nhỏ bạn chở tôi đến quán hủ tiếu “cây Da” - nơi chứa đầy kỉ niệm sinh viên ngày ấy.
Tôi gọi tô hủ tiếu khô, dĩ nhiên là hủ tiếu được trụng chín nhưng để nước riêng, rau riêng, có mấy miếng thịt mỏng dính nằm trong tô, tôi và anh tôi hay gọi như thế. Ngồi nhìn hồi lâu, bạn tôi động đũa. Hủ tiếu hôm nay nhìn mềm và bóng lắm. Có vẻ ngon. Bạn tôi ăn liền một mạch, nó luyên thuyên kể chuyện hồi còn ăn thiếu hủ tiếu của anh này, còn định cua anh để được làm bà chủ quán hủ tiếu, khỏi phải trả tiền. Nó cứ nói, cười. Tôi cũng không biết nó nói gì nữa mà cũng phải cười cho nó vui. Tô hủ tiếu tôi hãy còn đầy. Có ai đó hỏi.
- Em ăn chưa? Anh làm về rồi, ra ăn hủ tiếu với anh? Hay em ăn phở, có bán phở nữa nè.
- Dạ em còn làm ở quán, em chưa về.
- Ủa... Mai cuối tuần về trên nhà, anh dẫn đi ăn nghen.
- Dạ.
Tô hủ tiếu hay tô phở anh gọi cho tôi lúc nào cũng đặc biệt, không bò tái thì bò viên, không giò thì chả đầy tô, còn tô của anh "ăn gì chả được". Dường như chủ quán quen rồi nên hiểu ý, cứ mỗi lần đi ăn với anh, tôi thấy tô anh nhiều mì ít thịt.Hoặc có thịt anh cũng gắp bỏ qua tô tôi. Anh hay bảo, vừa học vừa làm mất sức lắm, ăn đi, không ăn thì khỏi đi làm nữa nha.
- Dạ, em biết rồi anh
- Mày nói gì vậy? Người ta đi mua hủ tiếu, nói chuyện điện thoại với em gái, ai mượn mày trả lời?
Con bạn đập vai tôi cái bịch.
Tôi ngơ ngác khẽ nhìn người anh nọ cầm hai bịch hủ tiếu ra về. Dường như, anh ấy cũng có cô em gái đang là sinh viên sư phạm.
- Ăn giúp tao nhé.
Tôi đẩy tô đầy hẫy mấy cọng mì nở toe toét qua cho nó. Nó lấy khăn giấy chậm hai gò má tôi, có mấy giọt mặn mặn lăn trên đấy, chắc mồ hôi.
Đừng hỏi hồi kết của kí ức này. Nó làm gì có hồi kết bạn nhỉ? Tôi chỉ nhớ, dường như mới hôm qua, cuối tuần, tôi mượn xe bạn để về thăm nhà. Nhưng không còn ai đi ăn hủ tiếu cùng nữa. Anh tôi nằm bất động trên băng ca. Tai nạn lao động ập đến quá bất ngờ. Thời gian sau đó, rất ngắn, mười mấy ngày thôi, anh theo về cõi Phật.
Không một lời nào. Anh lỡ hẹn với tôi. Rất nhiều điều. Rồi từ đó, tôi không còn nhõng nhẽo như hồi có anh nữa. Riết tôi như một thằng đàn ông, ráng thay anh, cùng mấy anh chị em săn sóc ba má. Nói vậy chứ em hãy còn trẻ con anh nhỉ? Em thêm tuổi chứ vẫn chưa lớn hết được. Sao mà thay thế anh được. Vậy mà thoắt cái đã sáu năm ròng, ngày anh đi, em làm giáo viên rồi.
© Kim Vọng - blogradio.vn
Xem thêm: Phụ Nữ Chỉ Khóc Vì Người Đàn Ông Xứng Đáng
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.






