Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ký ức hoa cỏ may (Phần cuối)

2016-07-28 01:27

Tác giả:


blogradio.vn - Chiều buông những đốm nắng li ti khắp cánh đồng. Cỏ may nở rộ, tím biếc một vùng trời. Tôi quỳ trên cỏ, nâng những cánh hoa đưa lên mũi ngửi. Tuổi thơ của tôi, của anh Gió và của Cà Phê in sâu trong từng bông cỏ may, hương thơm dìu dịu. Tại nơi đây, khung cảnh thơ mộng này, cả ba chúng tôi cùng nhau hứa rằng sẽ cố gắng để đạt được ước vọng, hoài bão cho riêng mình. Đến phút cuối anh Gió lại là người thất hứa. Cà Phê chắc đang vi vu ở những chân trời mới, tương lai xán lạn. Chỉ còn tôi ở lại với những yêu thương chưa kịp trao.

***

Đọc phần 1 tại đây...

Cứ nghĩ đến những câu chuyện về Cà Phê, tôi lại cười khúc khích một mình. Bất kể nơi nào tôi đi qua đều là những đoạn phim hồi ức giữa tôi và cậu. Chúng hiện ra trước mắt tôi như mới ngày hôm qua vẫn còn Cà Phê ở đây… Mãi nghĩ ngợi lan man, tôi trở về nhà lúc nào không biết. Nhà cửa tối thui. Tôi sờ soạng bước đến chỗ công tắc bật đèn. Không có ai cả. Lạ thật mọi ngày vào giờ này ba mẹ tôi và anh Gió đều phải ở nhà. Tôi định qua nhà hàng xóm nhờ gọi điện thoại cho ba hoặc mẹ thì anh Gió hớt hải chạy vào. Khuôn mặt anh tái mét.


“Xe của ba mẹ gặp tai nạn ở quốc lộ 1A, người ta vừa mới báo tin cho anh biết, anh…”

Tôi buông cặp xuống sàn nhà. Lúc tôi và anh Gió tới bệnh viện cũng là lúc các bác sĩ trùm mảnh vải trắng lên đầu họ. Tôi khuỵu xuống, mí mắt từ từ khép lại. Đầu tôi tựa vào ngực anh Gió. Trong cơn mơ màng tôi nghe tiếng anh gọi tên tôi một cách thảng thốt.

Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng đầy bóng tối.

Trong lúc này Cà Phê lại không có ở bên, tôi không biết phải ngả đầu lên vai ai mà khóc. Cậu ấy đang ở một chỗ rất xa. Trước đây tôi đã quen với sự đùm bọc của ba mẹ, sự che chở của anh Gió và những phút giây vui vẻ bên Cà Phê. Giờ đây từng người lần lượt rời bỏ tôi. Một thế giới hạnh phúc đang dần rời xa tầm tay tôi.

Ngày đưa tang ba mẹ, tôi không thấy anh Gió đâu. Nhìn hai chiếc quan tài đặt giữa nhà, ánh mắt tôi trở nên vô hồn. Kể từ lúc đó anh Gió vắng nhà thường xuyên. Ngày nối ngày qua đi chỉ còn mình tôi lạc lõng trong căn nhà vắng vẻ. Tôi không biết anh Gió đi đâu, làm gì. Có những hôm khuya anh mới về nhà, người lấm lem bụi bẩn. Tôi gặng hỏi mãi, anh chỉ trả lời qua quýt.

“Em cứ tập trung cho việc học, đừng nghĩ nhiều."

Ký ức hoa cỏ may

Lâu lắm tôi không mở Yahoo, không biết Cà Phê đã gửi bao nhiêu lá thư? Tôi vừa đăng nhập vào đã thấy mười hai lá thư mới toanh. Lá gần đây nhất Cà Phê gửi cách đây một ngày. Tôi nhấp vào từng lá thư rồi lần lượt đọc. Những bức thư nói chung nói về cuộc sống của cậu và hỏi han tình hình học tập của tôi. Có những lá Cà Phê trách cứ nhẹ nhàng tôi tại sao không hồi âm.

Tôi định tắt máy rồi xuống nhà thì bỗng nhìn thấy một đường link Cà Phê gửi kèm. Tò mò tôi vào xem thử, toàn bộ là những bức hình Cà Phê chụp với bạn bè cậu ấy ở nhiều địa điểm khác nhau. Trong đó có một bức cậu quàng vai một cô gái, cười tươi. Lòng tôi chợt hẫng. Cô gái đó hẳn là Yumi. Nếu tình cảm một người đã thay đổi thì người còn lại nên âm thầm ra đi có lẽ sẽ tốt hơn.

Mùa thi đến, tôi chú tâm vào việc học bỏ lại sau lưng khoảng trời trong xanh vô vàn những kỉ niệm cùng với một bóng dáng mà tôi luôn khắc ghi trong tim.

Một ngày nắng chói chang tôi lên trường xem kết quả thi tốt nghiệp. Tôi đỗ với số điểm khá cao. Tôi vui mừng khôn xiết chạy thật nhanh về nhà khoe với anh Gió. Anh mỉm cười, xoa đầu tôi.

“Em giỏi lắm.”

Mùa hè ve kêu rộn ràng.

Mùa thu lá rụng đầy sân.

Mùa đông lạnh giá tâm hồn.

Mùa xuân vạn vật nở hoa.

Thời gian khẽ kêu tích tắc, tích tắc.

Tôi đang là sinh viên năm hai của một trường đại học ở Đà Lạt. Tôi ở ký túc xá cùng với bạn bè. Anh Gió vẫn đều đặn gửi tiền lên cho tôi.

Mùa hè năm sau, tôi trở về nhà, nghe tin anh Gió làm ăn phi pháp, công an đang truy tìm ráo riết. Chân tay tôi bủn rủn khi nghe hàng xóm kể lại.

Niềm hy vọng tắt ngấm. Một buổi tối nọ anh Gió trở về trong tình trạng áo quần xộc xệch, tóc tai rũ rượi. Tôi sững sờ nhìn anh, không thốt lên lời nào. Bộ dạng lấm lét, sợ sệt của anh đã tố cáo tất cả. Thì ra những gì tôi nghĩ trong đầu đều hoàn toàn đúng.

Ký ức hoa cỏ may

Chiều buông những đốm nắng li ti khắp cánh đồng. Cỏ may nở rộ, tím biếc một vùng trời. Tôi quỳ trên cỏ, nâng những cánh hoa đưa lên mũi ngửi. Tuổi thơ của tôi, của anh Gió và của Cà Phê in sâu trong từng bông cỏ may, hương thơm dìu dịu. Tại nơi đây, khung cảnh thơ mộng này, cả ba chúng tôi cùng nhau hứa rằng sẽ cố gắng để đạt được ước vọng, hoài bão cho riêng mình. Đến phút cuối anh Gió lại là người thất hứa. Cà Phê chắc đang vi vu ở những chân trời mới, tương lai xán lạn. Chỉ còn tôi ở lại với những yêu thương chưa kịp trao.

“Cỏ May là một cô gái mạnh mẽ, tôi từng nghe cô ấy nói như thế. Mỏng manh nhưng không hề chùn bước.”

Giọng nói ấm áp và thân quen cất lên đâu đây giữa không gian đầy thi vị. Là giọng của Cà Phê, tuy cách xa nhau rất lâu nhưng tôi vẫn nhận ra, có lẽ giọng của cậu ấy đã hằn in trong tâm trí tôi từ những ngày còn bé.

Tôi xoay người lại. Một chàng trai đang tiến về phía tôi, nụ cười rạng ngời trên môi. Dáng đi ấy, nụ cười ấy chỉ có thể là người ấy. Cà Phê bước lại gần tôi, đạt vào lòng bàn tay tôi một cành cỏ may còn tươi. Không phải là giấc mơ. Tôi hạnh phúc đến trào cả nước mắt.

Nắng chiều rớt rơi trên tóc Cà Phê những sợi óng ánh.

Khi tôi hỏi về cô gái có tên là Yumi. Cậu bảo rằng cậu với Yumi chỉ là bạn thôi. “Mình nhớ cậu nên mới trở về. Mình đã suy nghĩ dù mình có thành công nhưng không có cậu ở bên chúc mừng thì sự thành công đó đối với mình là vô nghĩa.”

Nói xong Cà Phê nắm chặt tay tôi, nở nụ cười hiền hòa.

Sau bao nhiêu thăng trầm, hương cỏ may vẫn nồng nàn, tinh khiết.

HẾT

© Quách Thái Di – blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Năm tháng đi qua ta giữ lại điều gì cho nhau


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

Bình an sau giông bão (Phần 2)

Bình an sau giông bão (Phần 2)

An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

back to top