Phát thanh xúc cảm của bạn !

Khởi đầu của mùa đông chính là yêu thương

2019-12-08 01:30

Tác giả: Trần Hậu


blogradio.vn - Đến giờ, tôi mới biết rằng, hóa ra mùa đông không phải chỉ là lạnh lẽo, cô đơn như tôi vẫn nghĩ. Nó chỉ đang ấp ủ cho một khởi đầu mới, cho một mùa xuân mới, chờ một ngày nắng ấm chiếu sáng lòng ta.

***

Gió đông nhẹ nhàng len lỏi qua từng góc phố nhỏ đang lên đèn, chốc chốc lại lướt qua đôi gò má tôi, mang lại một cảm giác lạnh lẽo đến quen thuộc của mùa đông. Trên đường, mọi người ai cũng bước đi nhanh chóng như để tránh đi cái rét này. Đông vốn vậy, luôn mang đến cho ta thứ gì đó cô đơn, khiến lòng ta như se lại theo ngọn gió mùa.

Tôi bước đi trên con đường, vừa đi vừa đá nhẹ mấy chiếc lá khô rơi rụng dưới đất, vừa vẩn vơ nghĩ một chuyện nào đó. Thực ra tôi cũng không biết chắc chắn tôi nghĩ gì. Đông đến, con người ta thường tìm cách để sưởi ấm tâm hồn để không phải gặm nhấm nỗi cô đơn và những nỗi buồn không nói thành lời. Nhiều người vẫn nói rằng, mùa đông ở một khoảng trời u ám nào đó, nếu có được tình yêu chân chính thì nó sẽ trở nên ấm áp đến lạ thường. Nhưng trong tiềm thức của tôi, điều đó chỉ tồn tại trong những ý niệm mơ hồ, lạc lõng. Với tôi, thực ra không phải mùa đông mang đến cho ta nỗi buồn mà có lẽ nỗi buồn đã có sẵn trong lòng ta...

Nhiều khi, tôi rất thích một mình đi trên con phố một màu lạnh lẽo của mùa đông. Bởi mỗi lần như vậy, tôi lại có cơ hội để hoài niệm về một trang kí ức nào đó đã được vo lại ném lên bầu trời kia. Nói thật, tôi đã từng rất ghét mùa đông. Từ bé đến lớn, mùa đông với tôi như một nỗi ám ảnh. Tôi ghét cái lạnh, ghét cảm giác khó chịu khi bị ốm đến cả tuần. Mỗi lần phải bò ra khỏi chăn để đi học trong những ngày rét mướt đều là một thử thách lớn đối với tôi. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không có thiện cảm lắm với mùa đông. Song không hiểu sao, những ngày đông, tôi lại thích một mình trên phố  như vậy.

Nhìn bầu trời đang tối dần, những đám mây xám xịt lạnh lẽo kéo về. Tôi biết trời sắp mưa, nhưng không hiểu sao, tôi vẫn bước đi nhẹ nhàng suy ngẫm. Chỉ đến khi có mấy giọt mưa rơi lên mặt tôi, cảm giác lạnh giá thấu vào trong da thịt tôi, tôi mới giật mình, vội chạy xem có nơi nào trú tạm. Mưa mùa đông không lớn lắm nhưng cũng đủ làm ướt người cho nên tôi đã chạy đến trú tạm ở mái hiên cổng một nhà. Mưa nhẹ nhàng không ngừng rơi xuống mặt đất. Tôi đứng đó, co ro một lúc lâu thì xuất hiện một người cũng luống cuống chạy vào trú mưa. Tôi thững thờ loay hoay một lúc rồi quay sang nhìn người kia. ấn tượng đầu tiên của tôi là anh ấy khá cao, khuôn mặt hơi nhợt nhạt. Nhìn góc nghiêng, anh có một chiếc mũi cao thẳng cùng nét đẹp hài hòa. Khuôn mặt cương nghị phủ lên một lớp lạnh lùng toát ra vẻ “người lạ chớ lại gần” giống như mấy tác giả ngôn tình vẫn thường viết. Tôi lén lút chăm chú nhìn anh một lúc thì anh bỗng chuyển ánh mắt sang  tôi. Sợ quá, tôi liền quay nhanh đi, vờ như đang nhìn bầu trời trên kia. Một lúc sau, cảm giác được ánh mắt lạnh lùng của anh vẫn nhìn tôi, tôi cuống quá liền vội vàng ôm cặp chạy nhanh dù trời vẫn còn mưa. Híc… Đẹp thì đẹp thật nhưng lạnh lùng đến đáng sợ như vậy thì ai dám đến gần chứ. Tôi không quay đầu lại mà bước thật nhanh đi. Đáng sợ thật!

Vài ngày sau đó, khi đã tạm quên đi cuộc gặp mặt tình cờ hôm đó với anh, tôi lại dạo bước trên con phố kia như thói quen. Đang trên dòng suy nghĩ lung tung, tôi dừng bước chân lại, hướng đôi mắt phía trước. Đó là hiên cổng ngôi nhà, nơi lần đầu tiên cũng có thể là lần cuối cùng tôi gặp anh. Lòng tôi trào lên một cảm giác dưng dưng lạ kì mà trước đó chưa bao giờ có. Tôi thở dài rồi mỉm một nụ cười bước tiếp. Tôi ngước mắt nhìn dần về con đường phía trước thì giật mình, ngạc nhiên và xen chút bối rối lạ lùng. Anh đang đứng ở phía trước đối mặt tôi, cách khoảng mười bước chân. Lúc sau, tôi càng ngỡ ngàng lúng túng hơn khi anh bước dần về phía tôi. Khi đã đến gần tôi chỉ còn cách một bước, anh dừng lại. Ở khoảng cách gần như vậy, tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt có đôi chút ngượng ngùng nhưng vẫn rất nghiêm túc của anh.

Khởi đầu của mùa đông chính là yêu thương

Mặc dù mọi chuyện xảy ra rất nhanh nhưng lúc này thời gian như ngựng đọng với tôi vậy, tôi hơi sợ định hỏi anh có chuyện gì không. Anh bỗng lên tiếng cắt ngang sự rối bời của tôi: “Chúng ta làm bạn, được không?”. Tại sao anh chỉ lần thứ hai gặp tôi mà đã có ý định làm bạn tôi rồi. Câu nói anh có chút lạnh lùng nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự chân thành trong đó. Tôi đứng hồi lâu rồi ngập ngừng nói một từ “được” trước vẻ mặt mong đợi của anh. Anh mỉm cười, nụ cười thật đẹp nhưng tôi biết, chắc nó hiếm có lắm. Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, vẻ mặt lạnh lùng mà anh bày ra khi lần đâu gặp tôi chỉ là cái vỏ bọc gai góc phòng vệ bên ngoài khi anh gặp người lạ thôi.

Người ta vẫn thường bảo rằng, định mệnh được tạo nên từ tình yêu lần đầu gặp nhau.Tôi không biết rằng định mệnh có có thật hay không, nhưng duyên số đã đưa anh đến với tôi thì tôi nhất định sẽ tạo nên định mệnh giữa tôi và anh. Lần thứ hai tôi găp anh vào một ngày đông gió thổi giá lạnh nhưng nó lại ấm áp đến lạ thường. Có phải lòng người đã lan tỏa sang mùa đông không. Chúng tôi gặp nhau một cách chóng vánh, chưa hề nói chuyện bao giờ nhưng lại cảm giác như rất quen thuộc. Đến giờ, tôi mới biết rằng, hóa ra mùa đông không phải chỉ là lạnh lẽo, cô đơn như tôi vẫn nghĩ. Nó chỉ đang ấp ủ cho một khởi đầu mới, cho một mùa xuân mới, chờ một ngày nắng ấm chiếu sáng lòng ta.

Đông đã đưa anh bước vào cuộc đời tôi thật nhẹ nhàng, tinh tế!

© Tiểu Vĩ Hồ - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: Đừng đi nữa vì anh vẫn ở đây

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top