Phát thanh xúc cảm của bạn !

Khởi đầu của mùa đông chính là yêu thương

2019-12-08 01:30

Tác giả: Trần Hậu


blogradio.vn - Đến giờ, tôi mới biết rằng, hóa ra mùa đông không phải chỉ là lạnh lẽo, cô đơn như tôi vẫn nghĩ. Nó chỉ đang ấp ủ cho một khởi đầu mới, cho một mùa xuân mới, chờ một ngày nắng ấm chiếu sáng lòng ta.

***

Gió đông nhẹ nhàng len lỏi qua từng góc phố nhỏ đang lên đèn, chốc chốc lại lướt qua đôi gò má tôi, mang lại một cảm giác lạnh lẽo đến quen thuộc của mùa đông. Trên đường, mọi người ai cũng bước đi nhanh chóng như để tránh đi cái rét này. Đông vốn vậy, luôn mang đến cho ta thứ gì đó cô đơn, khiến lòng ta như se lại theo ngọn gió mùa.

Tôi bước đi trên con đường, vừa đi vừa đá nhẹ mấy chiếc lá khô rơi rụng dưới đất, vừa vẩn vơ nghĩ một chuyện nào đó. Thực ra tôi cũng không biết chắc chắn tôi nghĩ gì. Đông đến, con người ta thường tìm cách để sưởi ấm tâm hồn để không phải gặm nhấm nỗi cô đơn và những nỗi buồn không nói thành lời. Nhiều người vẫn nói rằng, mùa đông ở một khoảng trời u ám nào đó, nếu có được tình yêu chân chính thì nó sẽ trở nên ấm áp đến lạ thường. Nhưng trong tiềm thức của tôi, điều đó chỉ tồn tại trong những ý niệm mơ hồ, lạc lõng. Với tôi, thực ra không phải mùa đông mang đến cho ta nỗi buồn mà có lẽ nỗi buồn đã có sẵn trong lòng ta...

Nhiều khi, tôi rất thích một mình đi trên con phố một màu lạnh lẽo của mùa đông. Bởi mỗi lần như vậy, tôi lại có cơ hội để hoài niệm về một trang kí ức nào đó đã được vo lại ném lên bầu trời kia. Nói thật, tôi đã từng rất ghét mùa đông. Từ bé đến lớn, mùa đông với tôi như một nỗi ám ảnh. Tôi ghét cái lạnh, ghét cảm giác khó chịu khi bị ốm đến cả tuần. Mỗi lần phải bò ra khỏi chăn để đi học trong những ngày rét mướt đều là một thử thách lớn đối với tôi. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không có thiện cảm lắm với mùa đông. Song không hiểu sao, những ngày đông, tôi lại thích một mình trên phố  như vậy.

Nhìn bầu trời đang tối dần, những đám mây xám xịt lạnh lẽo kéo về. Tôi biết trời sắp mưa, nhưng không hiểu sao, tôi vẫn bước đi nhẹ nhàng suy ngẫm. Chỉ đến khi có mấy giọt mưa rơi lên mặt tôi, cảm giác lạnh giá thấu vào trong da thịt tôi, tôi mới giật mình, vội chạy xem có nơi nào trú tạm. Mưa mùa đông không lớn lắm nhưng cũng đủ làm ướt người cho nên tôi đã chạy đến trú tạm ở mái hiên cổng một nhà. Mưa nhẹ nhàng không ngừng rơi xuống mặt đất. Tôi đứng đó, co ro một lúc lâu thì xuất hiện một người cũng luống cuống chạy vào trú mưa. Tôi thững thờ loay hoay một lúc rồi quay sang nhìn người kia. ấn tượng đầu tiên của tôi là anh ấy khá cao, khuôn mặt hơi nhợt nhạt. Nhìn góc nghiêng, anh có một chiếc mũi cao thẳng cùng nét đẹp hài hòa. Khuôn mặt cương nghị phủ lên một lớp lạnh lùng toát ra vẻ “người lạ chớ lại gần” giống như mấy tác giả ngôn tình vẫn thường viết. Tôi lén lút chăm chú nhìn anh một lúc thì anh bỗng chuyển ánh mắt sang  tôi. Sợ quá, tôi liền quay nhanh đi, vờ như đang nhìn bầu trời trên kia. Một lúc sau, cảm giác được ánh mắt lạnh lùng của anh vẫn nhìn tôi, tôi cuống quá liền vội vàng ôm cặp chạy nhanh dù trời vẫn còn mưa. Híc… Đẹp thì đẹp thật nhưng lạnh lùng đến đáng sợ như vậy thì ai dám đến gần chứ. Tôi không quay đầu lại mà bước thật nhanh đi. Đáng sợ thật!

Vài ngày sau đó, khi đã tạm quên đi cuộc gặp mặt tình cờ hôm đó với anh, tôi lại dạo bước trên con phố kia như thói quen. Đang trên dòng suy nghĩ lung tung, tôi dừng bước chân lại, hướng đôi mắt phía trước. Đó là hiên cổng ngôi nhà, nơi lần đầu tiên cũng có thể là lần cuối cùng tôi gặp anh. Lòng tôi trào lên một cảm giác dưng dưng lạ kì mà trước đó chưa bao giờ có. Tôi thở dài rồi mỉm một nụ cười bước tiếp. Tôi ngước mắt nhìn dần về con đường phía trước thì giật mình, ngạc nhiên và xen chút bối rối lạ lùng. Anh đang đứng ở phía trước đối mặt tôi, cách khoảng mười bước chân. Lúc sau, tôi càng ngỡ ngàng lúng túng hơn khi anh bước dần về phía tôi. Khi đã đến gần tôi chỉ còn cách một bước, anh dừng lại. Ở khoảng cách gần như vậy, tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt có đôi chút ngượng ngùng nhưng vẫn rất nghiêm túc của anh.

Khởi đầu của mùa đông chính là yêu thương

Mặc dù mọi chuyện xảy ra rất nhanh nhưng lúc này thời gian như ngựng đọng với tôi vậy, tôi hơi sợ định hỏi anh có chuyện gì không. Anh bỗng lên tiếng cắt ngang sự rối bời của tôi: “Chúng ta làm bạn, được không?”. Tại sao anh chỉ lần thứ hai gặp tôi mà đã có ý định làm bạn tôi rồi. Câu nói anh có chút lạnh lùng nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự chân thành trong đó. Tôi đứng hồi lâu rồi ngập ngừng nói một từ “được” trước vẻ mặt mong đợi của anh. Anh mỉm cười, nụ cười thật đẹp nhưng tôi biết, chắc nó hiếm có lắm. Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, vẻ mặt lạnh lùng mà anh bày ra khi lần đâu gặp tôi chỉ là cái vỏ bọc gai góc phòng vệ bên ngoài khi anh gặp người lạ thôi.

Người ta vẫn thường bảo rằng, định mệnh được tạo nên từ tình yêu lần đầu gặp nhau.Tôi không biết rằng định mệnh có có thật hay không, nhưng duyên số đã đưa anh đến với tôi thì tôi nhất định sẽ tạo nên định mệnh giữa tôi và anh. Lần thứ hai tôi găp anh vào một ngày đông gió thổi giá lạnh nhưng nó lại ấm áp đến lạ thường. Có phải lòng người đã lan tỏa sang mùa đông không. Chúng tôi gặp nhau một cách chóng vánh, chưa hề nói chuyện bao giờ nhưng lại cảm giác như rất quen thuộc. Đến giờ, tôi mới biết rằng, hóa ra mùa đông không phải chỉ là lạnh lẽo, cô đơn như tôi vẫn nghĩ. Nó chỉ đang ấp ủ cho một khởi đầu mới, cho một mùa xuân mới, chờ một ngày nắng ấm chiếu sáng lòng ta.

Đông đã đưa anh bước vào cuộc đời tôi thật nhẹ nhàng, tinh tế!

© Tiểu Vĩ Hồ - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: Đừng đi nữa vì anh vẫn ở đây

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lũ trẻ của rừng núi

Lũ trẻ của rừng núi

Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi mẹ tôi tại sao học sinh lại quý mẹ như thế, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào khung cảnh viễn tưởng mà mình tạo ra, mà quên mất mẹ tôi đã cống hiến biết bao nhiêu năm tháng ròng rã cho những búp măng non trẻ ấy.

Rồi một ngày...

Rồi một ngày...

Không một ai trong chúng ta có thể chấp nhận nổi người thân ra đi ngay trước mắt mình, và bây giờ thì tôi cũng vậy! Tôi cũng sợ mất bố, tôi cũng sợ mất mẹ và tôi cũng sợ một ngày nào đó, mình trở thành mồ côi...

Tình khi say

Tình khi say

Tình yêu là gì mà anh nhớ em thế Tình yêu là chi mà lòng say nhanh quá

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Cô cứ nghĩ mình đã quên được tất cả và có thể sẵn sàng mở lòng với một mối quan hệ mới, nhưng hóa ra tận sâu bên trong, cô đang trốn tránh chứ không phải đối diện và quên được chúng. Cô có thật sự xứng đáng với người con trai này không?!

Người thông minh dùng nguyên tắc

Người thông minh dùng nguyên tắc "7-3" trong đối nhân xử thế, nhờ vậy cuộc đời sóng yên biển lặng

Trong đối nhân xử thế, những bí mật quan trọng vẫn nên được che giấu và không để người khác biết.

Phụ nữ 4 con giáp này được hưởng phúc về đường tình duyên, càng lớn tuổi càng hấp dẫn

Phụ nữ 4 con giáp này được hưởng phúc về đường tình duyên, càng lớn tuổi càng hấp dẫn

Thời gian trôi qua, có những thứ càng trở nên quý giá, giống như rượu càng ủ lâu càng thơm. Vẻ đẹp của 4 con giáp này cũng tựa như vậy.

Một mình trong đêm

Một mình trong đêm

Và cô cũng biết rất rõ cô không thể xa công việc, xa đồng đội, xa ước mơ của cô là đem lại cuộc sống bình yên cho mọi người, như ngày nào cô đã thề và đã hứa rất xúc động rất dũng cảm trước cờ Tổ quốc cờ Đảng thân yêu.

Viết cho em

Viết cho em

Em viết cho em những năm còn vụn vỡ Lúc tình yêu em tìm chẳng thấy đâu Trái tim em găm đầy mảnh dao nhọn Và em ước gì mình chưa từng thương ai

Ngày bố đi

Ngày bố đi

Nó bắt đầu biết giúp mẹ làm việc, cái mảnh sân đầy lá hôm nay đã được bàn tay vụng về nhỏ xíu đó quét gọn, đống chén bát chất đống đó đang dần dần được vơi đi, mấy bộ quần áo hình như mấy ngày chưa giặt cũng đã được nó đem đi sưởi nắng cùng dàn hoa thiên lý. Nó dần hiểu chuyện hơn.

back to top