Phát thanh xúc cảm của bạn !

Khoảng thời gian của tuổi trẻ

2017-05-24 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Cô gái miền Tây sông nước luôn âm ỉ một tình yêu dành cho biển. Đã đôi lần thầm hỏi, sao quê mình không phải là miền Trung nắng gió, cát vàng và biển xanh. Nhưng liệu như vậy tình yêu với biển có còn “mặn”?

***

Ngày cuối cùng của năm ba trôi qua nhẹ tênh. Trong khi đám bạn đã lên lịch cho kỳ thực tập hay những hoạt động ngoại khóa thì tôi lại tự cho mình một kỳ nghỉ với khoảng thời gian của tuổi trẻ trên đảo Lý Sơn.

Cô gái miền Tây sông nước luôn âm ỉ một tình yêu dành cho biển. Đã đôi lần thầm hỏi, sao quê mình không phải là miền Trung nắng gió, cát vàng và biển xanh. Nhưng liệu như vậy tình yêu với biển có còn “mặn”? Hiển nhiên, khi đã quen dần với một nơi nào đó con người ta sẽ muốn đi tìm cho mình khoảng trời mới. Như việc tôi đang làm, rời con sông của tuổi thơ để đến với biển.

Vé tàu của tôi và ba đứa bạn khởi hành vào một ngày cuối tháng Năm. Mọi thứ đã sẵn sàng. Tôi cố gắng để mình lên đường với “một trái tim trần trụi”: không định kiến, không hình dung, đừng mong chờ và phán đoán.

Hai mươi giờ trên tàu như một thước phim trắng đen những năm thời bao cấp. Hàng hóa đầy ấp ngăn chứa đồ thế mà người ta cứ cố nhét thêm vào. Nhìn chúng nằm cheo leo như thể sẽ rơi đùng một cái thật mạnh vào đầu mình khiến tôi không ngừng cảnh giác. Giọng nói nằng nặng cứ vang lên bên tai nghe là lạ. Tôi đã rất thích cái âm điệu đó từ những ngày đầu năm nhất đại học. Nó có một nét rất riêng tạo nên “thương hiệu”. Nếu Việt Nam mình là một gánh lúa thì miền Trung chắc hẳn đã phải gồng gánh bao đời nay. Đã nhiều lần tự vấn đúng hay không “gánh đời nặng đè lên giọng nói”? Nhiều câu chuyện được kể đến nỗi tôi chẳng thể xâu chuỗi kịp. Cô Tư vào Sài Gòn bán vé số, lượm ve chai cũng ngót bảy năm rồi nay mới có ít tiền dành dụm về quê buôn bán nhỏ. Cô thủ thỉ ở đâu cũng hổng bằng quê mình, nghe mà xót lòng.

Hàng ghế bên cạnh tôi là của gia đình bốn người. Hình như họ cũng rời Sài Thành xô bồ để về với nơi chôn nhau cắt rốn. Đồ đạc lỉnh khỉnh nào túi xách, mền mùng, bánh trái,… Bên trong cái bao nhỏ tôi thấy một cái xoong đồng cũ xỉn màu, gần giữa có một lỗ vá. Có lẽ họ đã dùng nó nấu nướng suốt những năm tha hương. Giờ được về quê mẹ nhưng vẫn không nỡ vứt đi, như thể để nhắc nhớ về tháng ngày vất vả, cơ hàn nhưng vẫn không ngừng cố gắng.

Khoảng thời gian của tuổi trẻ

Tôi thích những chuyến xe đường dài, thích những toa tàu ghế cứng. Nơi đó tôi đọc được nhiều câu chuyện đời thường giản dị, thân thương. Giữa cuộc sống bộn bề này cần lắm điều bình dị đó để ta thấy nó dễ thương hơn yên bình hơn.

Chẳng mấy chốc cũng đến ga Quảng Ngãi, chúng tôi di chuyển đến cảng Sa Kỳ và mua vé tàu cao tốc ra đảo. Tôi vẫn thường đùa đây là chuyến đi chờ đợi: chờ tàu khởi hành, chờ thức ăn khuya và chờ đến giờ mua vé. Đúng thôi đợi chờ là một quy luật hiển nhiên trong cuộc sống này. Điều quan trọng là đừng mong đợi những gì xa vời không chắc chắn nhưng hãy đặt niềm tin đúng chỗ. Cũng do đó mà việc ngồi hai giờ đồng hồ mua vé không khiến tôi bức bối lại còn thấy may mắn vì có thêm thời gian chuyện trò với đám bạn.

Ngày nhỏ tôi nghe cha nói biển bao la lắm, đến nỗi con chẳng thể nào thấy được đường chân trời. Đúng thật, những gì tôi có thể thu vào tầm mắt là bọt biển trắng là màu trời trong. Hàng dừa vươn mình trong nắng như thể đang vẫy tay chào đón những đứa con trở về từ biển cả.

Tôi thích cái cảm giác ngồi hàng giờ ở hòn Mù Cu nghe tiếng sóng vỗ êm êm, cảm nhận làn hơi biển lành lạnh. Gió biển thổi qua như mang theo bao muộn phiền ưu tư. Chỉ còn lại biển và người.

Nhẹ nhàng.

Thấu hiểu.

Khoảng thời gian của tuổi trẻ

Bức tường đá ở Hang Câu uốn lượn như để ôm vào mình những ngôi nhà mái ngói cũ xưa. Tôi đã một lần ngắm hoàng hôn trên núi Thới Lới. Tôi nghĩ mình ích kỷ khi muốn ôm hết vào mình bức tranh toàn cảnh này. Nó yên bình lắm. Điều tôi khá ấn tượng là hòn đá con trâu. Chẳng hiểu sao lại gọi thế, vì hình dạng trông không giống tên gọi cho lắm. Hòn đá đứng một mình cô đơn.

“Nó chờ điều gì nhỉ?”.

Bây giờ tôi mới thấm thía câu thơ của nhà thơ Chế Lan Viên:

“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở

Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn.”

Có những nơi chỉ cần một lần đặt chân đến cũng khiến người ta thấy thân thương như quê nhà.

Lý Sơn nợ tôi một buổi bình minh và tôi nợ Lý Sơn một ngày về.

© Thảo Song – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top