Khi tình yêu thương lên tiếng
2016-11-28 01:15
Tác giả:
Cuộc đời là thế, chúng ta luôn vì những người rất bình thường mà đau buồn nhưng đối với ba mẹ, người thân thì chưa bao giờ dằn vặt dẫu cho có sai lầm vì chúng ta biết ba mẹ luôn luôn bỏ qua mọi sai lầm. Nhưng đến lúc bạn sẽ thật sự hối hận. Và cũng đến lúc bạn sửa chữa lỗi lầm.
Nó - một đứa con gái đang tuổi ăn, tuổi lớn, tuổi cập kê. Cuộc sống hiện ra với nó như một màu hồng. Nó không phải là một tiểu thư con nhà khá giả với lắm kẻ hầu người hạ nhưng cũng không khổ sở, rách rưới như một số người. Nó mất ba từ nhỏ, còn mẹ buôn bán suốt ngày đầu tắt mặt tối làm lụng để bươn chải trong cuộc sống.
Dường như mẹ nó chỉ có mối quan tâm duy nhất là kiếm tiền nhưng chưa bao giờ để cho nó đói khổ. Với bà, con vui thì bà hạnh phúc vì vậy chưa bao giờ bà than phiền với nó dù chỉ là một câu. Chính vì sự yêu thương vô bờ bến ấy mà mọi yêu cầu nó đòi hỏi đều được bà đáp ứng. Bà nghĩ đó sẽ giúp nó nguôi ngoai phần nào mặc cảm khi không có cha và để nó vui với bạn, với bè…

Và rồi, chuyện gì đến cũng sẽ đến…
Nó thi đậu đại học với số điểm tuy không cao nhưng cũng đủ để vào một trường đại học nó từng mơ ước với chuyên ngành thiết kế thời trang. Ngày biết tin nó mừng như như mở hội, nó cười, nó nhảy làm trái tim bà cũng vỡ òa. Nhưng cổ họng bà hình như có cái gì rất đắng và nghẹn ngào. Bà phải làm gì để kiếm tiền nuôi nó ăn học đây? Nhìn con vui mà bà đau. Nhưng bà cũng không đành lòng dập tắt ước mơ của nó. Hơn ai hết bà hiểu nếu bà ngăn cản nó sẽ suy sụp và đau đớn và tất nhiên bà không muốn điều đó xảy ra. Thế rồi bà cũng cố gắng chạy vay chạy mượn với hi vọng con thành công thì bà sau này cũng đỡ khổ. Ngày nó xách vali đi vào trường nó vui vẻ cười cười, nói nói. Bà cũng thế nhưng tại sao lại có cái gì ướt ướt nơi khóe mi. Nó thấy và lũ bạn nó cũng thấy điều đó và vì ngại với lũ bạn nó đã ngăn dòng lệ của bà lại chỉ bằng một câu nói:
- Mẹ này thật là, con có đi luôn đâu mà mẹ phải như thế? Con đã lớn rồi, con biết cái gì tốt cho mình, mẹ không phải quá lo như thế đâu. Thôi mẹ về đi, con đi đây.
Chỉ kịp nói có thế nó vội vàng lên xe tìm chỗ ngồi cho mình và luyên thuyên nói chuyện với đứa bạn đi cùng. Nó vô tình hay quá vô tâm không nhận ra mẹ vẫn còn đang khóc. Mẹ đang khóc vì lo lắng nơi đất khách quê người nó sẽ sống sao. Mẹ buồn vì căn nhà xưa nay vốn đã buồn vì ít người nay lại còn tẻ nhạt hơn. Mẹ đang sợ nó sẽ bị bị cuộc cuộc sống nơi thành thị lôi kéo và hơn hết mẹ sợ bị mất mặt trời duy nhất của mẹ. Mặt trời mang tên “Ánh Dương”…
Nó vào thành phố với bao điều mới lạ, cái gì nhìn cũng thích, cũng mê, cũng muốn khám phá. Thế rồi để được bằng bạn, bằng bè và không muốn người khác biết mình là đứa nhà quê nó đã quyết tâm thay đổi bản thân. Nó sửa từ cái đi, dáng đứng, thay hết đầm này váy nọ, thay luôn cả giọng nói đặc sệt của con người dân quê. Và nếu ai chưa hề tiếp xúc chắc chắn sẽ không biết nó là một đứa con gái vùng nông thôn, quanh năm chạy vạ với từng miếng ăn nơi ở. Rồi nó có người yêu, cuộc sống giờ đây đối với nó là ổn, nó thật sự không muốn thay đổi gì nữa. Nhưng hình như nó đang lãng quên một thứ gì đó mà chính bản thân nó cũng không hề hay biết. Nó lao vào nhiều cuộc chơi với những cuộc tụ họp lên đến bạc triệu, sắm cho mình không biết bao nhiêu áo quần, trang sức nhưng thật sự có một thứ đáng giá hơn nó lại không trân trọng. Hôm nay nó đi dự sinh nhật của người yêu, cả buổi chiều nó cứ loay hoay với đủ loại quần á, kiểu tóc. Nó còn bực mình chưa biết nên chọn món quà nào cho người thương.

- Ánh Dương… Ánh Dương…
Đó là giọng nói của cô bạn thân từ quê lên thành phố học với nó, giọng gọi hớt hải của cô bạn làm nó tròn xoe mắt.
- Chuyện gì mà mày hốt hoảng thế? À, mà Kiều này mày có thấy tao xinh không? Cái đầm này tao phải nhịn ăn, nhịn mặt và phải điện thoại nói khéo với mẹ tao mới được đấy.
Kiều bỗng quát to:
- Mày có còn là con Dương mà ngày xưa tao từng quý từng phục không? Mày khác quá rồi? Mày còn quá đỗi vô tâm.
- Tao đã làm gì để mày nói tao như thế hả Kiều? Xưa giờ tao đã đối xử tệ bạc với ai chưa, kể cả mày.
Nó nói trong giọng đầy uất ức và tức giận
- Đúng… rất đúng… mày chưa đối xử xấu với ai trong đám bạn bè nhưng có một người rất quan trọng mày lại rất tệ, tệ lắm.
Nó phá lên cười bằng một giọng cười chua chat và đầy khinh bỉ:
- Mày bị điên thật rồi. Nếu như thế hãy cho tao biết người đó là ai? Tao hứa tao sẽ giúp người đó bằng mọi cách. Ai… Ai nào?
Giọng Kiều bỗng nghẹn lại và hình như Kiều đang khóc
- Mẹ của mày… Người ta nói mẹ mày đang bị bệnh nặng phải chuyển lên bệnh viện tỉnh nhưng tình hình chẳng mấy khả quan. Bác sĩ đã cho về nhà và chờ vào sự chăm sóc của gia đình. Mày quá chạy theo thời thượng, cuộc sống mà quên rằng mình đang đánh mất một thứ quan trọng hơn tiền bạc, danh vọng nữa đó.
Chỉ kịp nghe đến đó đầu óc nó đã không còn đủ bình tĩnh để trụ được nữa. Không thể đứng vững được nữa… Không thể quát tháo cái Kiều được nữa…
Trời đang mưa, mưa rất to, mưa không rút nước hay ông trời đang khóc thay cho mẹ nó, thay cho nỗi buồn mẹ đã chịu đựng bấy lâu nay. Nó lao mình và đêm, vừa chạy vừa khóc. Lần đầu tiên trong đời nó biết thế nào là đau. Mẹ đã quá bao bọc nó, cưng chiều nó để nó nghĩ mình luôn là tâm điểm chú ý của mọi người xung quanh. Mẹ cũng quá mạnh mẽ, mẹ luôn cười để nó cho rằng mẹ còn rất khỏe. Mẹ đã quá tự hào về nó và rồi giờ đây nó làm mẹ thất vọng. Bao nhiêu lần mẹ điện thoại hỏi thăm nó cũng chỉ ầm ừ cho qua. Một… hai…ba… và hình như cả vạn lần mẹ đã nói mẹ nhớ nó nhưng hơn nửa năm nay nó chưa lần nào về thăm mẹ. Nó chẳng khác gì nhưng đứa không được đi học, có khi còn nghèo hơn tụi nó vì đã lỡ tụt tay đánh mất một giá trị trong con người mình.

Nó bắt một chuyến xe cuối cùng trong đêm khuya để chạy về nhà. Tin nhắn liên tục tới, chuông điện thoại đổ liên hồi. Chỉ vội lướt qua dòng tin nhắn, nó cũng chẳng buồn băt máy hay trả lời tin nhắn. Giờ đây trong đầu nó chỉ hiện lên vẻn vẹn một hình ảnh “Mẹ”
Hôm nay cảnh vật ở nhà nó sao mà buồn đến thế. Những chậu hoa mẹ đã trồng cách mấy ngày nó đi học giờ sao tàn úa và nhuốm màu đau thương. Khắp sân nhà lá cây rụng dần và chẳng thèm bay nữa. Nó bước vào nhà cảnh vật vẫn im như tờ, nó đang lang mang trong dòng suy nghĩ bỗng tiếng rên từ phía phòng ngủ làm nó giật mình. Mẹ đang ở trong đó. Nó nhanh chân đi vào như sợ sẽ lỡ mất một thứ gì quan trọng. Một cảnh tượng mà đối với nó suốt đời cũng không bao giờ có thể quên được, mẹ ốm quá, gầy gò quá. Cố mím chặt môi nó sợ mẹ biết mình đang khóc. Nhưng rồi lí trí chẳng thể nào thắng nổi con tim. Nó lao vào ôm chầm lấy mẹ mà khóc.
- Mẹ ơi, con là đứa bất hiếu chẳng ra gì. Con chưa bao giờ đặt mình vào mẹ để suy nghĩ. Con đã quá hư hỏng. Mẹ ơi xin tha thứ cho con.
- Đối với mẹ khi con chịu quay về thì con đã là một đứa con ngoan lắm rồi. Mẹ không cần gì hết ngoài con kể cả mạng sống vì con là ánh sáng, là mặt trời của mẹ. Mặt trời mà buồn, mà đau thế này thì mẹ sao sống được.
Mẹ vừa ôm nó, vừa cười và vừa nói
Nghe đến đó nó biết mẹ đã tha thứ cho nó, nó vùi mình vào lòng mẹ nếm trải từng cảm giác ấm áp mà bấy lâu nay nó đã lãng quên. Nó vẫn còn khóc nhưng không phải là giọt nước mắt đau đớn mà là hạnh phúc và mãn nguyện. Nó tự hứa với bản thân sẽ sống tốt hơn và để mẹ yên tâm dưỡng bệnh.
Qủa thật tình mẹ, tình cha đối với con cái không có gì sánh bằng. Bao nhiêu cay đắng, tuổi nhục trên đời mẹ chịu được, bao nhiêu gánh nặng ba có thể nâng miễn là con cảm thấy hạnh phúc. Vì thế, chúng ta đừng ngại ngùng mà thể hiện tình cảm đói với đấng sinh thành và chúng ta cũng nên thử một lần khóc vì cha, vì mẹ. Chỉ có lúc đó ta mới hiểu được giá trị đích thực của hai từ " yêu thương"…
© Nguyễn Thị Kim Anh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bóng trăng
Người nâng niu tà áo mỏng Thềm xưa khơi chén trà chiều Thú tiêu dao lòng bỏ bớt Vui buồn trong nắng liêu xiêu

Trái tim hình tròn
Em lại thích trái tim có hình tròn như đôi nhẫn cưới. Anh thấy không, đó là những hình tròn thay cho lời nguyện ước mình sẽ được sống chung đến bạc đầu mình sẽ hạnh phúc và chung thủy đến tận trăm năm.

4 con giáp nữ kiêu hãnh
Những con giáp nữ này rất quyết đoán, độc lập và sở hữu bản lĩnh phi thường khó ai sánh kịp.

Điều em tiếc nuối nhất
Đáng lẽ ra tôi nên giữ chặt anh ở bên cạnh mình, nhưng tính cách tự ti trong tôi lại trỗi dậy, tôi luôn tự hỏi chính bản thân mình: “Tại sao một con người giỏi giang, tốt tính như anh lại thích kẻ kém cỏi như tôi, hay là anh đang trêu đùa tôi”.

Tuổi 18 - Những điều đặc biệt
Tuổi 18 là tuổi của những ước mơ lớn. Ai cũng có một đích đến, một khát khao, một con đường riêng để theo đuổi. Có người ước mơ trở thành bác sĩ, có người muốn làm nhà báo, có người chỉ đơn giản muốn tìm kiếm một cuộc sống bình yên. Dù là gì đi nữa, tuổi 18 luôn tràn đầy nhiệt huyết và sự quyết tâm.

Trở về với đúng nghĩa của chữ YÊU
Chúng mình yêu nhau nhẹ nhàng, cho đi tình yêu và đặt hạnh phúc của đối phương lên trên. Chúng mình làm những thứ mà chúng mình nghĩ đối phương sẽ hạnh phúc mà chẳng bao giờ nghĩ đến việc người kia có làm lại đối với mình không, nên chúng mình không bao giờ phải suy nghĩ nhiều.

Tháng Ba đã đến rồi…
Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.