Phát thanh xúc cảm của bạn !

Huế, ngày em trở lại

2015-03-19 01:00

Tác giả:


Café Blog - Trở lại Huế một ngày mưa tầm tã, trong bến xe mọi người chào đón nhau bằng nụ cười, hay tiếng mời chào với giọng nói “dễ dàng say” của những người bán hàng rong, của những bác xe ôm trạc tuổi. Siết chặt đôi bàn tay, em khẽ để một hơi thở thật dài ra khỏi lòng, và bất chợt, theo thói quen, một cái nhún vai xuất hiện. Em nhận ra, người đứng đợi em, không phải là anh…

***

Huế, mấy năm rồi ta xa nhau. Những tháng ngày em không đến, là vì… Em ghét anh. Anh thích Huế, thích rất nhiều, còn em, cô gái chóng yêu và cũng dễ dàng ghét bỏ…

Huế, ngày trở lại sau mấy năm ròng cũng vẫn mưa như lần đầu cùng mẹ đặt chân tới. Em không ngại những cơn mưa trên đất Huế, cũng chả ngại cái nắng gắt cứ ập xuống giữa lòng thành phố thơ mộng, bởi em đã quen với những ước mơ của tuổi trẻ, những ước mơ được làm cháy từ một tình yêu ngây ngô của tuổi mới lớn.

Trở lại Huế một ngày mưa tầm tã, trong bến xe mọi người chào đón nhau bằng nụ cười, hay tiếng mời chào với giọng nói “dễ dàng say” của những người bán hàng rong, của những bác xe ôm trạc tuổi. Siết chặt đôi bàn tay, em khẽ để một hơi thở thật dài ra khỏi lòng, và bất chợt, theo thói quen, một cái nhún vai xuất hiện. Em nhận ra, người đứng đợi em, không phải là anh…

Em đã từng hi vọng ngày trở lại, Huế sẽ đón mình bằng một cái nắng dịu dàng thay thế cho một nụ cười tỏa nắng trong cơn mưa giữa lòng thành phố. Nhưng, điều ước ấy không được cho phép trở thành sự thật. Có lẽ ông Trời oán trách em chăng?

Huế mưa

“Em không về Huế nữa

Em ghét những cơn mưa

Em ghét ngày nắng lửa

Và ghét anh, được chưa?”

Những tháng ngày THPT ngọt ngào cũng đi qua, chúng ta vẫn bên nhau như những gì đã hẹn. Huế vẫn là nơi anh chọn để đi tiếp chuyến hành trình, nhưng, em lại không chọn nó để viết tiếp giấc mơ… Em vô tình chọn cho mình một con đường mới, một lối rẽ mới trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu người, còn anh, vẫn chỉ mỉm cười không ngăn cản, là vì… Anh đã quá hiểu em. Nhưng rồi những cuộc cãi vã dài vô tận không tên cũng xuất hiện, những lần hẹn hò thưa dần rõ rệt, và cả cái tên “Huế mộng mơ” cũng không còn được nhắc tới mỗi lần hai đứa gặp nhau.

Ở lại Huế một ngày mưa, em đắm mình trong cơn mưa, lúc vội vàng, khi chậm rãi, thi thoảng ngân nga vài câu thơ, câu hát, những gì anh đã dành tặng em trong chuyến hành trình ta sánh đôi. Qua cầu Trường Tiền, chợt sững lại khi nghĩ về quá khứ, em biết mình đã sai khi vô tình ép buộc người khác phải tuân theo. Em không thích đi quá chậm trên cầu, chỉ muốn đi qua thật nhanh hết sức có thể để thoát khỏi những giấc mơ nhòe đi trong nước mắt, còn anh, ngược lại, muốn đi qua đó thật chậm để biết rằng chúng ta được bên nhau rất lâu…

Con hẻm nhỏ trên đường Nguyễn Huệ, là nơi em đã từng thích thú với những món ăn ngon đến mức anh phải “phát sợ”. Một mình, muốn thử lại những gì đã từng thích thú, cái dạ dày bất chợt kèo nhèo, đôi môi cưỡng lại như sợ những gì sắp và sẽ diễn ra, và rồi… Em chùn bước, không dám nếm thử, vội vàng lướt qua. 

huế hoàng hôn

Chiều đến, tiếng chuông Chùa Thiên Mụ lại vang lên, nhưng hôm nay sao thấy khác và cũng hôm nay em chột dạ khi nghe người ta bảo nếu những đôi yêu nhau đến đây thì chả mấy chốc mà tan vỡ. Em chợt mỉm cười, có lẽ là do thế. Chuyến hành trình dài 5 ngày trên đất Huế cùng nhau và cả những người bạn có chung mục đích đã đưa chúng ta đến với nó, lần ấy anh cầu cho chúng ta cùng đỗ vào trường Quốc Học và bên nhau như những đôi tình nhân vượt thời gian.

Đêm đến, khi mọi người bắt đầu trở về với cuộc sống gia đình cũng là lúc những ánh đèn hoa đăng trên sông Hương rực sáng. Huế lại tĩnh lặng và dẫn dắt người ta đi vào với những vần thơ nhẹ nhàng, lãng mạn. Một mình giữa khoang thuyền bắt đầu chuyến đi, nghe những bản nhạc trữ của người Huế, bất chợt những dòng cảm xúc trong em lại giẫm đạp cả lên nhau, nó như muốn hành hạ để trả thù một con người vô tâm, tàn nhẫn.

Cố đô lâu lắm rồi em không tới, mọi thứ vẫn thế mà sao em lại thấy nó khác với trước đây. Nhớ lần cả lũ cùng đi chân đất xung quanh Đại Nội dưới cái nắng tháng sáu như lửa đốt, mồ hôi nhễ nhãi, mặt đứa nào cũng đỏ lên như những quả gấc chín mộng. Còn lần này, em một mình, đi vòng quanh giữa cái rét nàng Bân cùng cơn mưa phùn đến cắt da. Em hết cô đơn giữa lòng thành phố thì bây giờ lại một mình chống chọi với những ánh nhìn “lạnh lùng” đến khó hiểu. Em đã quá quen với những câu chuyện “một mình” giữa bầu trời hàng vạn con người, không còn sợ nó như hồi xưa nữa…

Em nhớ cái lần hai đứa cùng dắt nhau bước từng bước một thật khó để vào Trường Quốc Học, ngôi trường mà có biết bao “sĩ tử” muốn được đặt chân vào, và lần đó cả hai đứa đều không thể vượt qua được cánh cổng to lớn. Chỉ vì khung thềm nó rất cao và chân em không đủ dài, sức không đủ khỏe để bật qua, còn anh, vì mãi kéo em lên mà cũng để tuột mất cơ hội… Hôm nay, ngang qua ngôi trường danh tiếng, khung màu ngọt ngào vẫn còn đấy, dịu nhẹ, thơ mộng và cuốn hút những đôi ong bướm phải ghé thăm. Có một đôi bạn trẻ nắm tay nhau bước vào cổng trường, họ nhìn nhau rất ngọt ngào và đầy mơ mộng…

Huế thương

Giờ đây, một mình lang thang giữa lòng thành phố nhẹ nhàng, không quá tấp nập để ai phải lo lắng như những ngày đầu em vừa đặt chân đến đất Thủ đô. Trời bất chợt ngừng mưa, tất cả trở nên náo nhiệt như vừa chìm trong giấc ngủ sâu bị đánh thức. Những cô gái với chiếc áo dài duyên dáng khẽ lướt qua khiến bao nhiêu ánh mắt phải nhìn về, đây có lẽ đã trở thành một nét đẹp truyền thống mà những người con xứ Huế phải tự hào.

Quay lại chợ Đông Ba ồn ào, em cố tránh đi và ghé về nhà sách quen thuộc, rồi lại vội vàng thoát ra đi về phía quán vỉa hè, nếm thử những mùi vị thân thương mà đến bây giờ vẫn còn ở lại trong lòng sau bao nhiêu năm trời tưởng chừng không gặp sẽ quên…

Chuyến hành trình “một mình” về Huế gần như sắp được kết thúc, từ tầng ba một ngôi nhà ở phố Lê Lợi em bất chợt rùng mình khi nhìn thấy một chàng trai đang đứng dưới gốc cây phía đối diện và nhìn lên phòng mình. Vẫn con người ấy nhưng không còn nụ cười quen thuộc, em cố tình nấp mình sau mảnh rèm mỏng, yếu ớt. Họ vẫn đứng đợi em. Huế lại bất chợt đổ mưa, những hạt mưa không còn nhẹ nhàng mà nặng trĩu…

“Chiều ni xứ Huế mưa nghiêng
Em qua Tràng Tiền lạnh lắm bờ vai
Còn ai đứng đó đợi ai
Câu ca ai oán nhạt phai mối tình.”

  • Di Yên

Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên websiteblogradio.vn.


yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hè còn đến

Hè còn đến

Con đường mùa hè của đứa trẻ còn quê là xuống bếp, lên nhà rồi ra vườn, chạy ra đồng rồi lấm lem ra về. Quãng đường này tôi đã đi mòn mấy mùa hè trước và thêm mùa này nữa cũng coi như trọn vẹn thời học sinh.

Em ra phố

Em ra phố

Sáng nay cô ra phố, Bích Loan thấy nhớ nôn nao chiếc xe bánh mì và câu nói của mẹ, mình chuẩn bị ra phố thôi con, dậy đi. Bây giờ cô cũng đang ra phố đây, cũng con hẻm quen thuộc cũng những ngôi nhà những gương mặt quen thuộc của biết bao người, cũng con phố đã bên cô bao năm tháng ngày xưa, mà sao hôm nay cô thấy thân thương lạ.

Mẹ dạy con

Mẹ dạy con

Mẹ dạy con, dạy biết bao điều Mẹ dạy nhiều, con nhớ bao nhiêu? Lời mẹ dạy, con chẳng thèm giữ Vì lời mẹ cũng chẳng dễ nghe.

Trong 3 tháng tới, 4 con giáp này lội ngược dòng thành công, thu về nhiều tiền bạc lẫn chuyện vui, đặc biệt là chuyện tình cảm ngọt ngào

Trong 3 tháng tới, 4 con giáp này lội ngược dòng thành công, thu về nhiều tiền bạc lẫn chuyện vui, đặc biệt là chuyện tình cảm ngọt ngào

Ai cũng mong vận may của mình sẽ thuận buồm xuôi gió trong cuộc đời, đặc biệt là về mặt sự nghiệp, tài lộc. Ba tháng tới sẽ là khoảng thời gian may mắn đối với bốn con giáp này. Họ sẽ có những chuyển biến tốt hơn, sự nghiệp thăng tiến và họ cũng có thể đạt được sự giàu có bất ngờ. Hãy cùng xem 4 con giáp này sẽ tận hưởng vận may như thế nào trong những ngày tới nhé.

Vượt qua niềm đau

Vượt qua niềm đau

Tôi nhận ra anh cũng thích tôi giống như tôi đã thích anh vậy. Phải chi tôi đủ dũng cảm để nói ra hết mọi chuyện với anh thì giờ đây tôi không phải hối hận nhiều đến vậy.

Viết về tuổi 22 của chúng ta

Viết về tuổi 22 của chúng ta

Tuổi 22, nơi mà một người trẻ cảm thấy mình nhỏ bé giữa vũ trụ bao la của ước mơ và khát vọng, nhưng cũng không thể tránh khỏi áp lực thời gian và nỗi đau của sự thất bại.

Mơ

Chẳng hiểu sao những ngày đó cô có thể mơ những cái mơ lạ lùng như vậy, toàn là mơ những chuyện quá sức mình, vậy mà cũng mơ được. Vậy là thêm một lần mơ nữa vẫn cứ là mơ chứ cô không biến mơ thành thực được.

Top 5 dòng sách chữa lành đang được ưa chuộng

Top 5 dòng sách chữa lành đang được ưa chuộng

Hiện nay, 5 thể loại sách chữa lành được độc giả ưa chuộng gồm sách khám phá bản thân, phân tích hành vi, kỹ thuật giảm căng thẳng, phát triển kỹ năng sống, kỹ năng giao tiếp.

Lỡ như ta yêu nhau thật nhiều (Phần 4)

Lỡ như ta yêu nhau thật nhiều (Phần 4)

Mỗi người một nơi, không ở cạnh nhưng luôn nghĩ về nhau, trái tim của hai đứa trẻ ấy vẫn luôn hướng về đối phương. Người ta hay nói “Xa mặt cách lòng”, giá như nó đúng với câu chuyện này thì hay biết mấy, sẽ không có hai người yêu nhau mà ôm nỗi tương tư như thế.

Gia đình tôi có một thành viên mắt màu hổ phách

Gia đình tôi có một thành viên mắt màu hổ phách

Tôi nhớ mỗi tối nằm trong chăn ấm đều thiếp đi khi ngắm nhìn nó cuộn tròn ấm áp bên cạnh cái đèn ngủ bể cá giả sủi khí đưa đẩy những con cá nhựa lên xuống trong ánh sáng mờ màu xanh lam. Có lẽ đó là những năm tháng bình yên, vui vẻ nhất trong tuổi thơ của tôi và nó, cũng là những năm tháng mà tình bạn của chúng tôi gắn bó keo sơn nhất.

back to top