Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hình ảnh xúc động trong vụ cháy chung cư Carina: Anh lính cứu hỏa bị bỏng tuột da tay vẫn hướng mắt về đám cháy và đồng đội

2018-03-24 08:59

Tác giả:


Khi đó anh - chân trần, người ướt sũng, vội ôm bàn tay từ hầm đi lên. Tay anh bỏng nặng, da gần như bị lột hoàn toàn, trông vô cùng đau đớn. Anh chỉ biết bặm chặt môi để "cản" nỗi đau của cơ thể. Anh chỉ ngồi một góc, rên khẽ trong miệng.



Tính đến thời điểm hiện tại, thêm một nạn nhân nữ của vụ cháy chung cư Carina Plaza vừa tử vong sau nỗ lực cấp cứu của các bác sĩ, nâng con số người thiệt mạng trong vụ hoả hoạn lên 14 người.

Giữa hoang tàn đổ nát và những tổn thất xót xa, bức ảnh anh chiến sĩ PCCC ôm cánh tay gần như bỏng nặng lao ra từ đám cháy có lẽ là bức ảnh cảm xúc nhất trong ngày hôm qua. Mồ hôi vẫn rơi, da trên bàn tay anh bị bỏng đến tuột ra, nhưng đôi mắt anh vẫn hướng về hiện trường đám cháy.

Liên hệ với chị Quyên - một nữ phóng viên của VTV24 tác nghiệp buổi chiều 23/3 tại chung cư Carina và cũng là chủ nhân của những tấm ảnh ghi lại khoảnh khắc xúc động về anh chiến sĩ PCCC, chúng tôi lại được lắng nghe thêm một câu chuyện nữa.

12h trưa ngày 23/3, những tiếng hét vẫn vang lên xé trời từ block B, chung cư Carina. Cột khói lại bốc lên mù mịt từ sự cố chiếc máy bơm ở tầng hầm, người dân lại được phen hú vía ôm con tháo chạy tán loạn. Lúc này, có 2 chiến sĩ bị thương nặng và ngã vào bể nước. Một trong số đó là anh chiến sĩ PCCC với cánh tay trái gần như bỏng nặng.



Chị Quyên kể, khi đó anh - chân trần, người ướt sũng, vội ôm bàn tay từ hầm đi lên. Tay anh bỏng nặng, da gần như bị lột hoàn toàn, trông vô cùng đau đớn. Anh chỉ biết bặm chặt môi để "cản" nỗi đau của cơ thể. Anh chỉ ngồi một góc, rên khẽ trong miệng.

Chị Quyên tiến gần về phía anh: "Anh không ngồi thế này được, phải đi cấp cứu ngay".

Anh lắc đầu, đứng lên đi qua đi lại, vẫy vẫy bàn tay bị bỏng nặng có lẽ để cho bớt đau. Khi ấy anh khều tay chị Quyên, nói nhỏ. "Chị ơi, chị giở áo hộ tôi xem lưng có bị gì không. Sao tôi thấy rát quá!". Tấm lưng anh đỏ rát loang lổ, cũng may mà có áo. 10 phút sau, anh vẫn chỉ ngồi đó, không kêu la, chỉ để mọi người tập trung xử lý đám cháy.

"Ánh mắt anh lúc đó hướng về đâu?" - Tôi hỏi chị Quyên.

"Là nhìn về phía đám cháy, về đồng đội đó!"

"Lúc ấy chị sợ lắm vì lần đầu tiên chị thấy người bị bỏng như vậy. Anh ấy cứ xuýt xoa, chắc đau dã man, cứ đứng lên ngồi xuống mãi", chỉ khi xe cứu thương tới chị Quyên mới rời ánh mắt khỏi anh lính cứu hỏa đặc biệt.

Cơ thể anh dù có đau rát nhưng lại chẳng hê kêu than nửa lời. Bởi có nhiều chiến sĩ đã không màng tới nỗi đau, chỉ khi thấy chân đau rát, không thể đi nổi thì mới biết bị bỏng. Có nhiều người đã chạy ra, chạy vào đến 5, 6 lần chỉ để bôi thuốc rồi lại chạy vào chữa cháy tiếp. Nên thành ra, cái khổ cái nhọc như đã "ngấm" vào trong máu thịt các anh từ lâu rồi.

Được biết người chiến sĩ trong câu chuyện xúc động kể trên là anh Tuấn Thanh, thuộc đơn vị PCCC quận 8, TPHCM. Anh Thanh hiện đang được điều trị tại bệnh viện Chợ Rẫy. Trên trang Facebook cá nhân của anh, rất nhiều đồng nghiệp đã gửi lời động viên, mong anh chóng bình phục để quay về với đội.



Trận chiến với "giặc lửa" tại chung cư Carina đã lấy cạn sức lực của các chiến sĩ PCCC suốt 7 tiếng đồng hồ. Khuôn mặt lấm lem khói và dầu nhớt, các anh ngồi bần thần bên nhau, nhìn vào tòa nhà đầy trăn trở vì vụ cháy khiến nhiều người chết và bị thương quá. Con số nạn nhân tử vong đang dừng lại ở số 14 và không biết có còn tăng lên không. Trong số đó, có những em bé chỉ mới 2, 3 tuổi.

Bao giờ cũng thế, cứ hễ có tiếng chuông báo hiệu hay quân lệnh tập trung, những người chiến sĩ PCCC lại vội vã lên xe, di chuyển thật nhanh đến hiện trường. Đối với họ, nỗi sợ lớn nhất không phải là khói lửa, mà là không cứu được nạn nhân đằng sau biển lửa đỏ rực kia.

Theo Minh Nhân/Tri Thức Trẻ.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

back to top