Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hãy nghĩ cách để bay lên chứ đừng để bản thân rơi tự do

2018-01-17 01:37

Tác giả:


blogradio.vn - Có người bạn nói với tôi rằng hãy cứ để bản thân rơi tự do, xuống đáy rồi thì chỉ còn cách bay ngược lên. Tôi thì nghĩ khác. Đừng bao giờ chơi đùa với giới hạn của chính mình khi không đủ minh mẫn.

***
blogradio, Nghĩ đi chứ, đừng buông tay dễ dàng như thế!

Khi bạn kết thúc, liệu bạn có nghĩ rằng, đó là bắt đầu hay kết thúc đối với người khác?

“Nếu bố chết, liệu mẹ và các con sẽ ra sao?”

Đó là điều bố nói với tôi khi biết mình còn sống sau khi rơi xuống từ tầng năm của khu tập thể. Tôi bất giác run lên. Run lên vì may mắn làm sao, bố tôi vẫn còn sống. Run lên vì ý nghĩ về tình huống ngược lại. Nó vô tình nhắc tôi nhớ lại hai năm trước. Tôi vì thất nghiệp, vì tự ti, vì xích mích, vì vô vàn những thứ mà tới giờ với tôi chỉ còn là mơ hồ, đã nghiêm túc một lần với ý nghĩa tự sát. Tôi thậm chí đã lên kế hoạch cho việc đó. Tuổi trẻ, thứ duy nhất quan tâm tới là bản thân mình. Thay vì thoát ra khỏi những cảm giác tiêu cực, tôi lại tự mình ngụp lặn trong đó. May mắn, sự kiên định của tôi với kế hoạch tự sát không đủ để biến nó thành sự thật. Kế hoạch mà trong đó, tôi chưa từng tự hỏi nếu tôi chết, bố mẹ tôi sẽ ra sao.

Tai nạn của bố tôi khiến tôi hiểu rằng sự sống của một người đôi khi không tự nó có nghĩa. Nó tồn tại trong mối ràng buộc với những sự sống khác. Mắt xích đó, chúng ta không thể vô ý cắt bỏ.

Sau này, khi tôi kể về ý định tự sát của mình cho cô bạn thân nghe bằng giọng điệu giễu cợt, tôi đã không thể quên được ánh mắt kinh hãi khi cô ấy nhìn tôi. Những lần tiếp đó, khi tôi nhắn tin kể về tâm trạng buồn bực của mình, cô ấy dù bận vẫn cố hồi đáp. Cô ấy nói không phải sợ tôi lại nghĩ dại, vì giờ tôi già rồi, hèn nhát hơn. Cô ấy chỉ muốn ít nhất trong những ký ức tuyệt vọng của tôi, có mình.

Vậy đó, nếu sự sống của bạn đến một lúc nào đó với bạn không còn ý nghĩa nữa, hãy nghĩ xem nó có ý nghĩa với người khác đến thế nào!

Hãy nghĩ cách để bay lên, đừng rơi xuống!

Tự dọa dẫm


Kể cả “cô gái chúng ta cùng theo đuổi năm ấy” cũng có khuyết điểm. Vì thế nếu muốn bản thân không làm gì đó mà thâm tâm xúi giục, hãy đập tan những ảo tưởng về việc đó. Tôi năm đó đã lên mạng và tìm đọc một bài viết miêu tả, phân tích rất chi tiết cách thức, những điểm mạnh và yếu của từng cách tự sát. Đằng sau giọng văn châm biếm, tác giả có một kiến thức đáng ngạc nhiên về lĩnh vực này.

Như một cuốn phim mà ở đó tôi là nạn nhân của chính mình. Đau đớn, tuyệt vọng, và những thứ lộn xộn khác, tôi thực sự không muốn ký ức cuối cùng của tôi khi rời khỏi thế giới này chỉ có chừng ấy. Bạn nên kể cho bạn thân mình phần thực tế của câu chuyện.

Đừng hát bài “Ngày mai sẽ khác”

Ai nói rằng sau những ngày mưa sẽ là những ngày nắng. Trời có thể còn đổ mưa lớn hơn. Đừng thụ động gia hạn cho chính bản thân mình “sẽ buồn chút thôi”, “ngày mai sẽ khác”, hoặc giá như “ngủ một giấc tỉnh lại mọi chuyện sẽ đổi thay”. Bởi vì nếu sau khi ngủ dậy, bạn thấy mọi thứ vẫn khó khăn như vậy, bạn sẽ muốn ngủ một giấc ngàn thu. Bạn có thể nghỉ ngơi, buồn bã hoặc thậm chí tuyệt vọng nhưng đừng dừng lại ở đó. Sau kỳ nghỉ phép dài hạn, bạn phải quay lại và tìm ra giải pháp. Ít nhất hãy sắm một chiếc ô để chuẩn bị cho mùa mưa tiếp theo. 

Tìm số phận bất hạnh hơn

Có thể bạn không biết, khi một người buồn bã, thay vì an ủi, câu chuyện bất hạnh hơn của chính bạn hoặc ai đó có thể khiến người đó chuyển biến tâm trạng tức thì. Những gì bạn thờ ơ có thể đang là thứ người khác vốn khao khát. 

blogradio, Nghĩ đi chứ, đừng buông tay dễ dàng như thế!


Nói ra, đừng giấu giếm

Có thể bạn cảm thấy buồn chán tới độ hạn chế giao tiếp với người khác. Cũng có thể bạn sợ sự dè bỉu, giễu cợt hoặc thương hại từ họ. Điều tốt nhất, hãy vượt qua những lo lắng vô căn cứ đó và chia sẻ ý nghĩ của mình với những người thân cận. Một bộ não nếu đã không thể suy nghĩ, hãy dùng tai để lắng nghe. Mượn kinh nghiệm, kiến thức, mượn sự tỉnh táo của người khác để khuyên nhủ bản thân mình. Đó ắt hẳn là một cách không tồi.

Tránh những nhân tố tiêu cực

Có người bạn nói với tôi rằng hãy cứ để bản thân rơi tự do, xuống đáy rồi thì chỉ còn cách bay ngược lên. Tôi thì nghĩ khác. Đừng bao giờ chơi đùa với giới hạn của chính mình khi không đủ minh mẫn. Bạn biết trò bungee chứ? Nó khiến bạn kích động bằng sự sợ hãi trong giới hạn. Nhưng sẽ thế nào nếu sợi dây đó vốn mỏng manh như tâm trí bạn. Vì vậy, nghe, xem hoặc đọc những thứ tiêu cực, khiến cho tâm trạng của bạn thêm u uất không phải cách giải tỏa. Đó là cách bạo hành tinh thần. Tự vẽ nên một mê cung, chi bằng hãy ngồi yên lặng và suy nghĩ.

Đánh lạc hướng tâm trí

Đừng tranh cãi với kẻ ngốc. Đừng tranh cãi với người đang nóng giận. Vậy nên khi tâm trí của bạn đang rối bời, đừng cố ý nhắm vào nó. Hãy hướng nó theo những thứ mới mẻ, hay ho. Đó là khoảng thời gian chờ đợi tâm trí bạn bình tĩnh, đủ để bạn có thể lắng nghe chính mình nghiêm túc và cẩn trọng. Du lịch xa, thay đổi môi trường sống, thậm chí đóng bộ phim “mất tích”, là một trong những cách nhiều người chọn. Tôi đề xuất thêm bạn có thể trở thành một “phiên bản khác”. Thử làm những điều trước đây chưa dám. Tuổi trẻ chẳng phải có quyền điên cuồng sao?

Tìm một ý nghĩa khác cho sự tồn tại

Vốn dĩ việc này không sáo rỗng như suy nghĩ ban đầu của nhiều người. Khi bạn thấy được sự ràng buộc giữa sự sống của mình với những thứ khác, bạn sẽ không dễ dàng quyết định chấm dứt nó. Tôi rất thích viết, dù khả năng không đủ để trở thành nhà báo hay phóng viên. Tôi đã quyết định viết truyện trên mạng. Những lời bình luận đầu tiên của người đọc khiến tôi cảm thấy xúc động một cách kỳ lạ. Họ ngóng đợi, thắc mắc, tranh cãi về những gì tôi viết. Tôi chưa từng nghĩ một việc tưởng chừng đơn giản như vậy đã khiến tôi vui vẻ trong một thời gian dài.

© Tác giả ẩn danh – blogrdio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

Bình an sau giông bão (Phần 2)

Bình an sau giông bão (Phần 2)

An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

back to top