Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hãy cứ yêu nhau dù ngày mai có ra sao

2016-08-30 01:15

Tác giả:


blogradio.vn - Chúng tôi yêu và đến với nhau dẫu cho ngày mai thế nào, chỉ biết rằng, cuộc đời thật ngắn ngủi, dù chỉ là cơn gió thoảng qua mơn man khắp mặt hồ cũng đủ làm khung cảnh nên thơ, trữ tình … Tuổi thanh xuân ngắn lắm, hãy cứ sống thật với con tim mình, một lần được hạnh phúc, một lần được chìm trong nỗi đau rất ngọt ngào.

***

1 tháng trước…

- Sau khi anh đi làm về, anh sẽ không thấy đồ đạc của em nữa đâu.

-….

- Mặc dù anh là người đã kết thúc mọi chuyện nhưng em sẽ ổn thôi, anh đừng lo.

- Anh sẽ nói chuyện với em sau.


Khi vừa nói xong câu đó, anh ấy lập tức lên xe và đến chỗ làm, vẫn là gương mặt rất bình thản và anh ấy luôn có một núi công việc để làm. Đó là lý do mà tôi luôn tự hỏi “ Mình là gì trong cuộc đời của anh?”.

Tôi khép cửa và bắt đầu thu dọn lại mọi thứ, ngồi xuống sàn gấp lại từng chiếc áo, không biết từ bao giờ mà đồ đạc của tôi lại xuất hiện ở đây nhiều như thế. Mỗi ngày đến, tôi luôn đem theo một cái gì đó và rồi để chúng ở lại.

Khi bắt đầu mọi chuyện đáng ra tôi nên nghĩ đến lúc kết thúc sẽ mệt mỏi ra sao chứ nhỉ?

Tôi nằm vật xuống giường, đưa tay ra bật radio. Giọng cô phát thanh viên thật ngọt ngào “Đây là yêu cầu từ một thính giả ca khúc Love Rain. Khi những đám mây trở nên nặng nề và đầy ắp những hạt mưa, và không thể chịu thêm được nữa chúng sẽ rơi xuống, đó là lý do mà vào những ngày trời đổ mưa tôi lại cảm thấy mình muốn khóc. Nhưng ai biết đâu được là có những gì kì diệu đang xảy ra dưới cơn mưa kia.”

Tôi bắt đầu thấy có cái gì đó nặng trĩu và muốn trào trực ra khỏi khóe mắt, ngoài trời lại đang đổ mưa.

 Hãy cứ yêu nhau dù ngày mai có ra sao

Trước khi rời đi, tôi quay lại nhìn căn nhà này một lúc để nói lời tạm biệt, tôi nhìn thấy mình ở khắp nơi trong căn nhà ấy, trên ghế sô pha, trong bếp, bên cửa sổ, ngay cạnh cửa ra vào, lúc nào cũng chỉ một mình, tay cầm chiếc điện thoại, và hướng ra phía cửa chính. Có lẽ tin nhắn mà anh ấy nhắn cho tôi nhiều nhất chính là “anh sẽ gọi lại sau”. Tôi cười, vậy mà hai bên gò má cuối cùng cũng đã cảm nhận được sự ấm nóng của dòng nước mắt. Có lẽ là sau mỗi khi trời mưa, tạnh rồi sẽ trả lại cho bầu trời một bầu không khí vô cùng trong lành. Sớm thôi, nhất định rồi.

“Anh sẽ gọi lại sau” với một người đó có thể là lời hứa về một cuộc trò chuyện nào sau đó.

“Anh sẽ gọi lại sau” còn với người khác đó chỉ là việc tránh né cuộc trò chuyện và ra đi. Chúng ta đã không nhận ra rằng, mình đang dùng hai ngôn ngữ khác nhau. Đó là lý do cho mọi cuộc chia tay.

***

Tôi gặp Nam ở cửa, cậu ta nhìn tôi một lúc lâu, vẫn là cái đôi mắt đầy nguy hiểm ấy. Thật may mắn, tôi có cuộc gọi đến.

- Alo, tôi sẽ quay lại ngay

- Tạm biệt Nam ngốc.

- Đứng lại, có phải cậu đang có vấn đề gì?

- Không

- Cô đồng nghiệp xấu xa lại gây rồi?

- Không

- Cậu bị sốt ư?

- Không

- Hả? cậu lại bị đá à?


Tôi cứ vừa đi thật nhanh thì cậu ta lại đuổi theo sau, đúng là không thể giấu nối tên ngốc này bất cứ vấn đề gì. Cậu ta có thể nói chính là một con sâu trong bụng tôi suốt 25 năm qua.

- A. Đúng là thật rồi, bao lâu rồi? Chết tiệt, tôi sẽ đến và cho hắn một trận.

- Thôi đi đừng có điên khùng nữa. Đã 1 tháng rồi, mọi thứ đã kết thúc.

Cậu ta vẫn chạy theo tôi đến tận bãi đỗ xe. Và bắt đầu cười mờ ám thương lượng.

- Được vậy tôi sẽ lai cậu về.

- Không, tôi cần đến công ty giải quyết chút việc.

Vừa nói tôi vừa lên xe lao đi, vẫn còn lắng tai nghe âm thanh phía sau.

- Nhất định phải uống chỗ thuốc bổ tôi gửi cho đấy.

Tôi vừa cười vừa lầm bầm “Đúng là tên bác sĩ Nam ngốc đáng ghét”

Mọi chuyện có phải đã kết thúc thật sự khi hàng ngày tôi vẫn nhìn thấy anh ấy ở công ty, bắt gặp nhau trong thang máy, bản kế hoạch cuối tháng được gửi lên tầng trên, và sau ngày hôm đó anh ấy tìm cách gặp còn tôi thì lẩn trốn.

Có những cuộc rượt đuổi kéo dài và nặng nề.

 Hãy cứ yêu nhau dù ngày mai có ra sao

Vào buổi tối, sau khi kết thúc công việc, tôi quấn chiếc khăn vào cổ, ôm chậu cây xương rồng trên bàn làm việc mà anh ấy tặng, tôi định sẽ mang nó về nhà và cho cô hàng xóm yêu cây cảnh. Tôi bước xuống vài bậc cầu thang, thì nhìn thấy anh ấy cũng đang tiến đến trước thang máy, như một phản xạ, ngay lập tức tôi quay lại và chạy như điên, tôi nghĩ đó là cái khoảnh khắc điên khùng nhất trong cuộc đời mình. Tôi leo được hai tầng thì chậu xương rồng liền rơi xuống, vỡ vụn, thật nực cười là tôi lại thấy mình như vỡ vụn cùng nó vậy. Cúi xuống, nhặt nhạnh những mảnh vỡ, mỗi một mảnh vụn dường như là một mảng kí ức tình yêu mà chúng tôi đã từng trải qua.

Tôi nhớ đến lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là ở quán café “Xương rồng” chúng tôi đều trọn một vị trí gần cửa sổ, nơi để những chậu xương rồng đã nở rộ hoa. Anh ấy lúc nào cũng ngồi đó một mình với chiếc laptop, không bận tâm đến những người xung quanh, thình thoảng lại trầm tư suy nghĩ một điều gì đó. Còn tôi ở chiếc bàn đối diện, đến vào mỗi chiều chủ nhật, chỉ để thăm nom chậu xương rồng mà tôi đã để lại ở đây từ ngày khai trương tiệm café cho đến nay. Đến quán là thói quen của tôi, và ngắm anh ấy cũng là một thói quen khác của tôi.

Cho đến một chiều chủ nhật trời mưa to đến nỗi trong quán chỉ có đôi, ba người, anh ấy cũng không đến. Tôi ngồi một lúc, vuốt ve chậu xương rồng một chút và ra về, cũng chẳng buồn che ô. Tôi mở điện thoại và bật chương trình radio mà mình yêu thích, lại là giọng cô phát thanh viên đó “Ồ, ngoài trời có vẻ đang mưa rất to, có một số bạn thính giả đang đứng bên cửa sổ ngắm mưa, cũng có bạn vẫn đang tất bật với công việc, có bạn lại đang ngồi chờ một ai đó chăng? Còn nếu có bạn nào lãng mạn đến mức đội mưa đi bộ và nghe radio thì cũng nhanh chóng quay về nhà và uống một bát canh gừng nhé. Ngày hôm nay sẽ là những câu chuyện tình yêu dưới mưa, những câu chuyện lãng mạn. Chúng ta tình cờ đến bên nhau vào ngày mà trời đất còn cảm động mà rơi nước mắt….”

Không biết từ bao giờ tôi thấy tóc mình không còn ướt nữa, mưa cũng không còn táp xối xả vào mặt nữa. Ngước lên nhìn thì thấy một chiếc ô màu xanh da trời, còn người bên cạnh là anh chàng với nụ cười ấm áp, ánh mắt trìu mến nhất mà tôi từng nhìn thấy. Gương mặt quen thuộc nơi góc nhỏ của quán café.

Những ngày sau đó, bạn đã bao giờ bắt gặp bản thân thỉnh thoảng lại cười ngu ngơ một mình chưa?

Bạn đã bao giờ có những đêm mất ngủ vì lời nói của đối phương chưa?

Bạn đã bao giờ lái xe lúc 12h đêm để gặp một ai đó chưa?

Chúng tôi đã từng yêu nhau điên rồ như thế, rồi một ngày tôi luôn nói rằng: “Anh cứ lo việc của mình đi, em tự lo cho mình được”. Ngay cả ngày sinh nhật tôi, tôi ngồi chờ anh ở nhà, một cuộc điện thoại.

Anh ấy đã được thăng chức, rất bận. Còn tôi, không biết từ bao giờ lại trở nên cô đơn thế này…

 Hãy cứ yêu nhau dù ngày mai có ra sao

***

A, một mảnh sành đâm vào tay, máu chảy xuống, đột nhiên có một bàn tay, nắm chặt lấy tay tôi. Cái gương mặt bình thản đến đau lòng của anh ấy, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

- Em không sao.

- Em đừng cố chấp nữa. Sao không bắt máy? Sao cứ chốn tránh anh mãi thế.

Vừa nói anh ấy vừa buộc chiếc khăn vào ngón tay tôi. Và dọn dẹp những mảnh còn lại.

- Em phải đi đây.

- Để anh đưa em về, mình nói chuyện chút đi.

- Không, bây giờ em vẫn chưa thực sự sẵn sàng.

Rồi tôi đi khỏi đó, anh ấy cũng chẳng níu kéo thêm. Anh vẫn luôn vậy, kiên định đến mức làm người khác bị tổn thương. Không biết từ bao giờ, chúng tôi lại đi xa nhau đến thế.

***

 Hãy cứ yêu nhau dù ngày mai có ra sao

1 tháng 10 ngày sau chia tay, tôi vẫn ổn, công việc biên tập tạp chí cũng khiến tôi thấy mọi thứ thực tế hơn nhiều.

Cuối ngày, Nam đến đón tôi, cậu ấy luôn có những cách khiến tôi cười. 25 năm qua chúng tôi luôn ở bên nhau, cậu ấy chưa từng có bạn gái, tôi cũng không hỏi, và chuyện có bạn trai tôi cũng chưa từng kể cho Nam. Bởi vì chúng tôi sợ làm tổn thương đối phương. Nếu không phải vì mẹ Nam không thích tôi thì có lẽ chúng tôi đã sớm là một đôi.

Năm chúng tôi còn nhỏ, tôi cùng gia đình Nam đi dã ngoại, Vì ham chơi, tôi đã rủ cậu ấy ra bờ sông thả diều, con diều rơi xuống nước tôi lao xuống lấy nó, nước sông rất sâu, nước lại chảy xiết, bố Nam đã xuống cứu tôi, và ông không bao giờ lên bờ nữa. Đó luôn là quá khứ đau lòng mà chúng tôi không bao giờ muốn nhớ đến. Mẹ Nam luôn không thích cậu ấy cứ quấn lấy tôi, vì ý thức được điều đó nên chúng tôi vẫn luôn giữ mối quan hệ trong sáng.

- Ê, chỗ thuốc bổ tôi gửi cho đã uống hết chưa?

- Vẫn ở trong tủ lạnh, tôi làm gì có thời gian mà uống nó chứ.

- Thôi đi, cậu đừng có lấy cớ, bây giờ tôi sẽ theo cậu lên nhà và uống hết nó cho tôi.

Chưa nói xong, cậu ta đã lao vào trong phòng, chạy vào bếp và mở tủ lạnh ra, lôi lọ thuốc bổ đổ vào mồm tôi. Mọi thứ xảy ra chưa đầy 5 phút.

- Chóng mặt thật, tại sao tôi lại có cậu bạn kì lạ như thế này chứ?

- Cũng không thể bằng một phần mười của cậu đâu.

Điện thoại reo, là anh ấy.

- Đừng nghe.

- Tôi sẽ không nghe đâu, cậu yên tâm đi.

Vừa nói tôi vừa đẩy cậu ta ra khỏi cửa.

- Về đi nhé, gì sẽ lo lắng đấy.

- Đừng có nghe đấy nhé.

- Biết rồi.

- Tốt nhất là cậu thay số điện thoại đi.

- Sao cậu lại nói nhiều như con gái thế, về đi.

- Tối chủ nhật tôi sẽ đến đón cậu đi chơi đấy.

- Được rồi.

Cuối cùng thì cậu ta cũng chịu về, tôi trở vào nhà, cầm chiếc điện thoại lên, có những chuyện không thể đối mặt nói với nhau vài câu, là do bản thân vẫn chưa đủ dũng cảm hay là không còn quan trọng nữa?

 Hãy cứ yêu nhau dù ngày mai có ra sao

***

Tối chủ nhật:

- Cậu vẫn ổn chứ.

- Tôi thì có lúc nào không ổn đâu, nào chúng ta đi đâu đây?

- Đến nhà tôi, trước hết phải đi siêu thị đã, tôi sẽ nấu cho cậu những món ăn ngon.

- Bác sĩ dạo này cũng đa tài quá nhỉ?

- Con gái tham ăn, đúng là rất dễ dụ dỗ.

- Chúng ta lấy cái này nhé, cả cái đó nữa, cái kia nữa, cậu phải mua thật nhiều thịt vào.

- Chắc tôi sẽ vì nuôi cậu mà phá sản mất thôi.

- Cũng không phải là tôi ép cậu. Đừng mong có thể hối hận được nhé.

- Quả là nham hiểm.

Chúng tôi cứ vừa nói vừa đùa, cái siêu thị này chắc vì chúng tôi mà trở nên náo nhiệt hơn rồi.

- Linh, mình nói chuyện chút đi.

Anh ấy, giữ chiếc xe đẩy của tôi lại, bàn tay rắn chắc, đôi mắt vô cùng cương quyết.

- Anh tránh ra đi, cậu ấy không có gì để nói với anh hết.

- Nam, không sao đâu, cậu đi thanh toán đi, tôi sẽ quay lại sau.

...Mùa đông đã đến từ 2 tháng trước, đây là lí do mà tôi đã không còn chịu đựng được sự cô đơn trong lòng mình nữa rồi. Thật buồn cười là người ta lại có thể cô đơn trong chính tình yêu của mình.

- Anh nói gì đi, chả phải là anh muốn nói chuyện sao?

- Linh. Tại sao em lại không nghe máy?

- Chúng ta chia tay rồi. Mọi chuyện đã kết thúc rồi.

- Ai nói là chúng ta chia tay. Anh chưa bao giờ đồng ý cả. Em nói đi, nếu có gì anh nhất định sẽ thay đổi, chúng ta sẽ cùng cố gắng.

Anh ấy nắm chặt tay tôi, nếu cứ tiếp tục như thế này tôi sợ rằng mình sẽ không thể dứt khoát được nữa. Nếu như anh ấy cứ dùng đôi mắt ấm áp ấy nhìn tôi, có lẽ băng đá trong tim tôi sẽ tan chảy mất. Rồi chuông điện thoại anh ấy reo vang. Nét mặt của anh ấy đang lưỡng lự, bàn tay khẽ buông lỏng. Tôi biết đó là điện thoại của cấp trên, anh ấy có cả đống công việc phải làm cho cái chức trưởng phòng nhân sự ấy.

- Anh có thể một lần nào đó đặt em vào vị trí đầu tiên của anh được không?

- Vậy đấy, em lúc nào cũng như một đứa con gái đói khát vì tình yêu luôn ngước nhìn và chờ đợi anh còn anh thì chẳng thể nào xuống khỏi ngai vàng của mình để sống như những người con trai khác. Chúng ta sớm đã đi quá xa nhau rồi.

Tôi gỡ bàn tay đó ra, và bước đi. Anh ấy vẫn bận rộn với chiếc điện thoại của mình. Cuối cùng thì mọi thứ đã kết thúc thật sự rồi. Anh ta đuổi theo sau. Tôi chạy thật nhanh, và va vào Nam, cậu ta gì chặt tôi lại, gương mặt vô cùng tức giận. Chúng tôi cứ đứng như thế cho tới khi anh ấy đến.

- Cô ấy đã nói là mọi thứ kết thúc rồi.

- Đây là chuyện của chúng tôi, không liên quan đến cậu.

- Ai nói là không liên quan chứ. Tôi là bạn trai cô ấy.

Ánh mắt anh ấy vẫn bình tĩnh nhìn tôi. Tôi không có phản ứng gì.

- Cậu ta là bạn trai của em à?

- Đúng vậy.

Nam quay sang tôi thì thầm

- Cậu đã quyết định chưa?

Tôi khẽ gật đầu, và ngay lập tức đôi môi của cậu ấy đặt lên môi tôi, hai tay ghì chặt cố định đầu tôi. Cậu ta cứ thế mà dịch chuyển, len lỏi trong miệng tôi. Cái gì đó ở lồng ngực đập liên hồi, khiến tôi trở nên tê dại. Thật không ngờ ở bên nhau suốt 25 năm, giữ gìn mối quan hệ trong sáng, coi nhau như người thân vậy mà hôm nay lại có thể ở đây trao nhau nụ hôn, hơi thở gần kề gấp gáp đến lạ lùng.

Trong khoảnh khắc người đàn ông kia bổng trở nên mờ nhạt, chỉ còn có thể nghe được nhịp đập của cậu ấy. Khi nụ hôn kết thúc, tôi trở nên choáng váng, rồi Nam kéo tôi đi, không còn quan tâm đến người đàn ông ấy nữa. Chúng tôi đã hoàn toàn kết thúc 25 năm tình bạn đơn thuần.

Sau khi đã đi một đoạn khá xa, tôi buông tay cậu ấy ra. Cả cơ thể vẫn đang ở trạng thái bay bổng trên mây, có chút hoảng loạn, có chút ngại ngùng, lại có chút sợ hãi đến hoang mang. Mắt cậu ấy không biết đã đỏ ngầu từ bao giờ.

- Hôm nay tôi sẽ tự về nhà, chúng ta sẽ nói chuyện này sau đi. À mà không, cũng không có gì để nói.

- Cậu nói gì thế, chúng ta vừa mới hôn nhau đấy.

- Đó chỉ là đóng kịch thôi, tôi sẽ không suy nghĩ gì nhiều đâu.

Nói xong tôi chạy lại bên đường bắt taxi và ra về. Tối hôm đó tôi còn chả buồn ăn cơm, chạy vào phòng lôi hết công việc ra làm, dọn dẹp mọi thứ, thậm chí còn lôi hết đồ trong nhà ra kì cọ, những công việc mà cả tuần tôi mới làm một lần. Đầu óc không có gì ngoài hình ảnh tôi và Nam đang quấn quýt bên nhau.

 Hãy cứ yêu nhau dù ngày mai có ra sao

Tôi mặc bộ quần áo thể thao, xuống sân bong gần nhà chạy bộ, lúc ấy là 23h. Vừa chạy vừa lẩm bẩm “tất cả chỉ là đóng kịch, sẽ không có gì thay đổi hết. Đúng vậy, sẽ không có chuyện gì thay đổi hết, quên hết đi thôi”. Đột nhiên chuông điện thoại reo. Là cậu ta, tôi lung túng, không biết nên làm thế nào, nên nói gì, nên tỏ thái độ ra sao, mọi thứ như rối tung hết cả. Về đến nhà, Nam ngốc đã đứng đó từ bao giờ. Cậu ấy thở hổn hển, như là vừa chạy một đoạn đường rất dài. Cậu ta nắm chặt lấy tay tôi cương quyết dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn vào tận tâm gan tôi, khiến cả người tôi nóng ran.

- Mình hẹn hò đi, Linh.

Tôi há hốc miệng ngạc nhiên.

- Cậu điên rồi

- Đúng vậy tớ điên rồi, cả tối tớ không tài nào ngủ được, nhưng tớ hiểu rõ cảm giác của mình là như thế nào. Cậu cũng biết mà, đúng không?

- Có nhiều lúc chỉ là cảm tính thôi, cậu hãy về nhà và ngủ một giấc đi, ngày mai sẽ không thấy gì nữa đâu.

- Bao nhiêu năm qua, cậu đã từng xem tớ là một người đàn ông bao giờ chưa?

- Đương nhiên là không rồi, chúng ta chỉ là quan hệ chị em, kiểu như thế đó.

- Vậy hãy nghĩ đến nó từ bây giờ đi.

- Cậu…

- Tớ không muốn trốn tránh nữa, chúng ta hãy cùng nhau đối diện với tình cảm trong lòng đi. Tớ đã sẵn sàng rồi, cậu cũng nên bắt đầu đi. Đừng lo lắng gì hết, cậu chỉ cần nắm tay tớ thật chặt thôi.

Tôi thừa nhận bản thân mình đang dao động, trái tim thôi thúc tôi đưa tay ra đón nhận tình cảm của Nam, nhưng lý trí lại ngăn tôi lại.

- Không được. Chúng ta sẽ không hẹn hò đâu.

Rồi tôi gỡ bàn tay cậu ấy ra, bước vào nhà, khép cánh cửa lại thật chặt.

Nhắm mắt lại 25 năm qua cứ như một cuốn phim quay chậm, nụ cười của cậu ấy, cảm giác thổn thức rung động của trái tim, tất cả lại hiện lên vô cùng rõ ràng trước mắt tôi.

Tôi bật chiếc đài nhỏ, nghe chương trình radio quen thuộc.

Giọng Chít Xinh vang lên êm ái “Chúng tôi yêu và đến với nhau dẫu cho ngày mai thế nào, chỉ biết rằng, cuộc đời thật ngắn ngủi, dù chỉ là cơn gió thoảng qua mơn man khắp mặt hồ cũng đủ làm khung cảnh nên thơ, trữ tình … Tuổi thanh xuân ngắn lắm, hãy cứ sống thật với con tim mình, một lần được hạnh phúc, một lần được chìm trong nỗi đau rất ngọt ngào.”

Nước mắt tôi rơi xuống lã chã từ lúc nào không hay. Tôi lao như bay ra ngoài cửa. Nam vẫn đứng đó, trầm ngâm và chờ đợi, cậu ấy nhìn tôi. Tôi chạy lại ôm cậu ấy mà bỏ đi suy nghĩ lý trí trước đây. Chúng tôi không nói gì. Cậu ấy lại đặt đôi môi lên môi tôi, nhẹ nhàng rồi lại mãnh liệt hơn. Cả cơ thể chúng tôi đều đã run rẩy trong hạnh phúc. Hai hàng nước mắt không thể kìm nén được. Cuối cùng thì tôi và cậu ấy đã để yêu thương dẫn lối, chấp nhận đánh cược với số phận.

Chúng tôi rồi sẽ đi đến đâu? Tôi không rõ, nhưng ngay giây phút này, người đàn ông kia, kỉ niệm cũ đã không còn quan trọng nữa rồi.

© Trang Bình – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.

Có thể bạn quan tâm: Dẫu thế nào chúng ta cũng cần yêu thương dẫn lối





Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Cô cứ nghĩ mình đã quên được tất cả và có thể sẵn sàng mở lòng với một mối quan hệ mới, nhưng hóa ra tận sâu bên trong, cô đang trốn tránh chứ không phải đối diện và quên được chúng. Cô có thật sự xứng đáng với người con trai này không?!

Người thông minh dùng nguyên tắc

Người thông minh dùng nguyên tắc "7-3" trong đối nhân xử thế, nhờ vậy cuộc đời sóng yên biển lặng

Trong đối nhân xử thế, những bí mật quan trọng vẫn nên được che giấu và không để người khác biết.

Phụ nữ 4 con giáp này được hưởng phúc về đường tình duyên, càng lớn tuổi càng hấp dẫn

Phụ nữ 4 con giáp này được hưởng phúc về đường tình duyên, càng lớn tuổi càng hấp dẫn

Thời gian trôi qua, có những thứ càng trở nên quý giá, giống như rượu càng ủ lâu càng thơm. Vẻ đẹp của 4 con giáp này cũng tựa như vậy.

Một mình trong đêm

Một mình trong đêm

Và cô cũng biết rất rõ cô không thể xa công việc, xa đồng đội, xa ước mơ của cô là đem lại cuộc sống bình yên cho mọi người, như ngày nào cô đã thề và đã hứa rất xúc động rất dũng cảm trước cờ Tổ quốc cờ Đảng thân yêu.

Viết cho em

Viết cho em

Em viết cho em những năm còn vụn vỡ Lúc tình yêu em tìm chẳng thấy đâu Trái tim em găm đầy mảnh dao nhọn Và em ước gì mình chưa từng thương ai

Ngày bố đi

Ngày bố đi

Nó bắt đầu biết giúp mẹ làm việc, cái mảnh sân đầy lá hôm nay đã được bàn tay vụng về nhỏ xíu đó quét gọn, đống chén bát chất đống đó đang dần dần được vơi đi, mấy bộ quần áo hình như mấy ngày chưa giặt cũng đã được nó đem đi sưởi nắng cùng dàn hoa thiên lý. Nó dần hiểu chuyện hơn.

Làm được 3 điều này, cuộc sống mới thật sự nhẹ gánh, vô cùng đơn giản nhưng ít ai nhận ra để thay đổi

Làm được 3 điều này, cuộc sống mới thật sự nhẹ gánh, vô cùng đơn giản nhưng ít ai nhận ra để thay đổi

Nếu sống với kiểu suy nghĩ này thì chắc chắn cuộc đời bạn sẽ là một chuỗi bi kịch.

Mẹ - thần tượng tỏa sáng trên sân khấu mang tên cuộc đời con

Mẹ - thần tượng tỏa sáng trên sân khấu mang tên cuộc đời con

Bản thân tớ cũng là người không thích những ai nói nhiều, vậy mà người sinh ra tớ lại nói rất nhiều. Mẹ nói luôn nói không ngừng, nhắc tôi từng chút một. Đôi khi tớ thấy khó chịu lắm nhưng một lúc sau suy nghĩ lại thấy mẹ nói thật đúng, tất cả những lời mẹ nói chỉ muốn tốt cho tớ.

Ước mơ mà không kèm hành động thì dù có cánh cũng không bao giờ bay tới đích

Ước mơ mà không kèm hành động thì dù có cánh cũng không bao giờ bay tới đích

Trong cuộc sống hiện nay, không phải ai cũng có ước mơ, hoài bão và bản lĩnh đương đầu với khó khăn. Vậy nếu không có được những yếu tố này thì ta sẽ trở nên như thế nào?

Khám phá tính cách nổi bật nhất của người thuộc 4 nhóm máu A - B - AB - O

Khám phá tính cách nổi bật nhất của người thuộc 4 nhóm máu A - B - AB - O

Tính cách nổi bật nhất, không lẫn đi đâu được của người thuộc 4 nhóm máu A, B, AB, O là gì?

back to top