Hành trình của Sam (Phần 2)
2023-09-21 05:25
Tác giả: Mỹ Tiên
Phần 2
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến vùng Soluta (sau hai ngày mệt mỏi trên chiếc xe đưa đón của trường), tôi nghĩ tôi phải đi mua gì đó để ăn thôi vì tôi chỉ mang thức ăn đủ cho hai ngày trên xe thôi. Tại sao lúc đó tôi lại không nghe lời mẹ nhỉ?
Vào một ngày trước khi đi, mẹ tôi thấy tôi đang hí hửng soạn đồ và mẹ tôi để ý thấy tôi mang rất ít đồ ăn.
Mẹ tôi: Con mang theo có nhiêu đó thì sao ăn đủ hả, con yêu?
Tôi: Con nghĩ vậy là đủ rồi.
Mẹ tôi nhất quyết không nghe tôi mà cho thêm vào balo của tôi rất nhiều thứ như là cá tươi, pate, cá khô, cỏ bạc hà và bánh kẹo.
Tôi: Thôi mà mẹ, nhà mình không còn gì ngoài những thứ này. Mẹ cho con thì gia đình mình lấy gì ăn trong những ngày con đi ?
Mẹ tôi nghe vậy liền khựng lại, gương mặt tối sầm lại, một giọt hai giọt nước mắt rơi trên bàn tay đã chai sạn của mẹ, tôi biết tại sao mẹ lại khóc. Bà ấy lúc nào cũng tự dằn vặt bản thân mình về việc không thể cho hai đứa con của mình có những tháng ngày vui tươi như những đứa trẻ khác, những bữa cơm sang trọng như những gia đình khác mà thay vào đó chúng tôi chỉ có thể ăn những thức ăn rẻ tiền, phải lao đầu vào làm những công việc nặng nhọc phụ mẹ.
Tôi: Mẹ ơi! Mẹ đừng khóc. Tất cả đều không phải lỗi của mẹ.
Mẹ tôi: Không, tất cả… là tại mẹ. Tại mẹ… mà gia đình mình… không được như nhà người ta.
Ba tôi đi ngang qua ôm tôi và mẹ tôi, ông nói:
- Không phải lỗi của ai cả, số phận ông trời đã ban cho chúng ta là như vậy. Đừng tự trách mình nữa em à!
Sau đó, tôi đã bỏ lại những đồ ăn mà mẹ bỏ vào balo vì sợ vào những ngày tôi đi gia đình tôi sẽ phải thắt bụng chịu đói.
Tôi đang tự nghĩ trong đầu: "Trời ơi, chừng nào mới tìm thấy tiệm bán đồ ăn cho mèo đây?"
Tôi vừa than vãn xong thì trước mặt tôi là một tiệm bánh ngọt, tôi cũng là một người khá thích ăn bánh nên đây có lẽ là lựa chọn khá hợp lý đối với tôi.
Trước cửa ra vào của tiệm bánh có một chiếc chuông, khi ai đó đi từ ngoài vào hay đi trong ra thì chiếc chuông ấy sẽ lắc và phát ra tiếng. Nói thật thì tôi thích nghe tiếng chuông đó vì ở làng tôi, chuông là thứ để đánh thức chúng tôi sau một giấc ngủ đẹp để làm làm việc.
Bước vào tiệm bánh, mùi thơm của bánh nó làm tôi u mê làm sao! Sao lại có người có thể tạo ra những chiếc bánh thơm như vậy chứ?
Tôi: Chú ơi! Lấy cho con chiếc bánh sừng bò này đi. Cái bánh đó hết nhiêu tiền vậy chú?
Người bạn: Của em hết 10 pou. (Pou là đơn vị tiền tệ ở đất nước của tôi. Những tờ tiền này sẽ màu sắc khác nhau tùy thuộc vào giá trị của nó. Ở đây, chúng tôi còn dùng cả đồng xu, cứ hai đồng xu là sẽ bằng một pou.)
Tôi: Dạ! Đây ạ.
Tôi ngẩng mặt lên và thứ tôi nhìn thấy không phải là một người lạ nào mà đó là một gương mặt vô cùng thân thuộc với tôi. Gương mặt ấy vẫn khôi ngô, tuấn tú như ngày nào khi anh còn ở bên tôi.
Tôi: Anh hai!
Anh tôi: Hì! Giờ mới nhận ra hả nhóc?
Tôi: Sao anh hai lại ở đây? Không phải anh đang đi học tại trường Custa sao?
Anh tôi: À! Anh đăng kí làm bán thời gian ở đây để kiếm thêm chút tiền trang trải á mà. Sẵn đây, anh cũng đã nghe mọi người đó em đã đỗ vào trường của anh rồi. Anh biết đứa em của anh sẽ làm được mà.
Tôi: Hì! Em đã phải cố gắng lắm mới vào được á!
Anh tôi: Chúc mừng em của anh hai đã đỗ vào trường đại học mình mong ước, cái bánh này coi như anh cho em đó không cần trả tiền đâu.
Tôi: Dạ! Mà anh nè, em có thể đi làm chung với anh hai không?
Anh tôi: À được chứ, mà trước tiên em nên đến trường để đăng ký phòng ở kí túc xá đi.
Tôi: Em có được ở chung phòng với anh không?
Anh tôi: Em cứ nói tên anh ra và nói em là em của anh thì nhà trường sẽ sắp xếp cho hai anh em mình ở chung nè.
Tôi: Dạ.
Tâm trạng tôi như muốn vỡ òa ngay tại đó vậy, người anh mà cách xa tôi một năm trời giờ đây tôi lại có thể ở cùng anh và chia sẻ với anh những chuyện làm tôi buồn như ngày hai chúng tôi còn nhỏ rồi. Tôi rất muốn ôm anh nhưng trong tiệm lại có nhiều người quá làm như vậy có vẻ không nên cho lắm.
Tôi: Em đi nha anh! Xíu nữa gặp lại anh nhé!
Anh tôi: Được thôi! Anh sẽ chờ em trước cổng ký túc xá nhé! Sau đó anh sẽ dẫn em đi chơi tại công viên mới mở nha!
Trong lòng tôi đang vô cùng rạo rực, mọi thứ trải qua với tôi dường như vô cùng suôn sẻ. Đúng là ông trời luôn luôn không triệt đường sống của ai, vừa cho tôi gặp lại anh trai của mình vừa cho tôi một công việc kiếm tiền gửi về cho gia đình. Thế là hạnh phúc quá rồi còn gì?
Sau ba mươi phút, tôi cũng đã đến cổng trường. Các bạn không biết đâu cái cổng ấy hoành tráng lệ như thế nào đâu cứ như cánh cổng cho mấy tòa lâu đài của các nàng công chúa trong phim ấy. Nó có màu trắng tinh khiết dường như không hề có một chút bụi bặm nào cả, nó cao chắc bằng một căn nhà hai tầng ấy. Đi qua cánh cổng là sảnh chính, hai bên đường vào trường đều là những câu cao cổ thụ trông rất hùng vĩ.
Cuối cùng, tôi cũng đã đi đến phòng làm việc của nhà trường để đăng ký nhận phòng kí túc xá. Ban đầu, tôi nghĩ họ sẽ khá nghiêm nghị, hay xem xét như anh tôi kể khi tôi còn nhỏ nhưng họ lại vô cùng thân thiện, dễ thương và sẵn lòng đáp ứng yêu cầu ở chung phòng anh của tôi. Hôm naycủa tôi vui thật đấy! Hạnh phúc thật!
© Mỹ Tiên - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?