Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hành trình của Sam (Phần 2)

2023-09-21 05:25

Tác giả: Mỹ Tiên


Phần 2

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến vùng Soluta (sau hai ngày mệt mỏi trên chiếc xe đưa đón của trường), tôi nghĩ tôi phải đi mua gì đó để ăn thôi vì tôi chỉ mang thức ăn đủ cho hai ngày trên xe thôi. Tại sao lúc đó tôi lại không nghe lời mẹ nhỉ?

Vào một ngày trước khi đi, mẹ tôi thấy tôi đang hí hửng soạn đồ và mẹ tôi để ý thấy tôi mang rất ít đồ ăn.

Mẹ tôi: Con mang theo có nhiêu đó thì sao ăn đủ hả, con yêu?

Tôi: Con nghĩ vậy là đủ rồi.

Mẹ tôi nhất quyết không nghe tôi mà cho thêm vào balo của tôi rất nhiều thứ như là cá tươi, pate, cá khô, cỏ bạc hà và bánh kẹo.

Tôi: Thôi mà mẹ, nhà mình không còn gì ngoài những thứ này. Mẹ cho con thì gia đình mình lấy gì ăn trong những ngày con đi ?

Mẹ tôi nghe vậy liền khựng lại, gương mặt tối sầm lại, một giọt hai giọt nước mắt rơi trên bàn tay đã chai sạn của mẹ, tôi biết tại sao mẹ lại khóc. Bà ấy lúc nào cũng tự dằn vặt bản thân mình về việc không thể cho hai đứa con của mình có những tháng ngày vui tươi như những đứa trẻ khác, những bữa cơm sang trọng như những gia đình khác mà thay vào đó chúng tôi chỉ có thể ăn những thức ăn rẻ tiền, phải lao đầu vào làm những công việc nặng nhọc phụ mẹ.

Tôi: Mẹ ơi! Mẹ đừng khóc. Tất cả đều không phải lỗi của mẹ.

Mẹ tôi: Không, tất cả… là tại mẹ. Tại mẹ… mà gia đình mình… không được như nhà người ta.

Ba tôi đi ngang qua ôm tôi và mẹ tôi, ông nói:

- Không phải lỗi của ai cả, số phận ông trời đã ban cho chúng ta là như vậy. Đừng tự trách mình nữa em à!

Sau đó, tôi đã bỏ lại những đồ ăn mà mẹ bỏ vào balo vì sợ vào những ngày tôi đi gia đình tôi sẽ phải thắt bụng chịu đói.

Tôi đang tự nghĩ trong đầu: "Trời ơi, chừng nào mới tìm thấy tiệm bán đồ ăn cho mèo đây?"

Tôi vừa than vãn xong thì trước mặt tôi là một tiệm bánh ngọt, tôi cũng là một người khá thích ăn bánh nên đây có lẽ là lựa chọn khá hợp lý đối với tôi.

Trước cửa ra vào của tiệm bánh có một chiếc chuông, khi ai đó đi từ ngoài vào hay đi trong ra thì chiếc chuông ấy sẽ lắc và phát ra tiếng. Nói thật thì tôi thích nghe tiếng chuông đó vì ở làng tôi, chuông là thứ để đánh thức chúng tôi sau một giấc ngủ đẹp để làm làm việc.

6f9c58dde0a3b165c4bdd382d57bad31

Bước vào tiệm bánh, mùi thơm của bánh nó làm tôi u mê làm sao! Sao lại có người có thể tạo ra những chiếc bánh thơm như vậy chứ?

Tôi: Chú ơi! Lấy cho con chiếc bánh sừng bò này đi. Cái bánh đó hết nhiêu tiền vậy chú?

Người bạn: Của em hết 10 pou. (Pou là đơn vị tiền tệ ở đất nước của tôi. Những tờ tiền này sẽ màu sắc khác nhau tùy thuộc vào giá trị của nó. Ở đây, chúng tôi còn dùng cả đồng xu, cứ hai đồng xu là sẽ bằng một pou.)

Tôi: Dạ! Đây ạ.

Tôi ngẩng mặt lên và thứ tôi nhìn thấy không phải là một người lạ nào mà đó là một gương mặt vô cùng thân thuộc với tôi. Gương mặt ấy vẫn khôi ngô, tuấn tú như ngày nào khi anh còn ở bên tôi.

Tôi: Anh hai!

Anh tôi: Hì! Giờ mới nhận ra hả nhóc?

Tôi: Sao anh hai lại ở đây? Không phải anh đang đi học tại trường Custa sao?

Anh tôi: À! Anh đăng kí làm bán thời gian ở đây để kiếm thêm chút tiền trang trải á mà. Sẵn đây, anh cũng đã nghe mọi người đó em đã đỗ vào trường của anh rồi. Anh biết đứa em của anh sẽ làm được mà.

Tôi: Hì! Em đã phải cố gắng lắm mới vào được á!

Anh tôi: Chúc mừng em của anh hai đã đỗ vào trường đại học mình mong ước, cái bánh này coi như anh cho em đó không cần trả tiền đâu.

Tôi: Dạ! Mà anh nè, em có thể đi làm chung với anh hai không?

Anh tôi: À được chứ, mà trước tiên em nên đến trường để đăng ký phòng ở kí túc xá đi.

Tôi: Em có được ở chung phòng với anh không?

Anh tôi: Em cứ nói tên anh ra và nói em là em của anh thì nhà trường sẽ sắp xếp cho hai anh em mình ở chung nè.

Tôi: Dạ.

Tâm trạng tôi như muốn vỡ òa ngay tại đó vậy, người anh mà cách xa tôi một năm trời giờ đây tôi lại có thể ở cùng anh và chia sẻ với anh những chuyện làm tôi buồn như ngày hai chúng tôi còn nhỏ rồi. Tôi rất muốn ôm anh nhưng trong tiệm lại có nhiều người quá làm như vậy có vẻ không nên cho lắm.

Tôi: Em đi nha anh! Xíu nữa gặp lại anh nhé!

Anh tôi: Được thôi! Anh sẽ chờ em trước cổng ký túc xá nhé! Sau đó anh sẽ dẫn em đi chơi tại công viên mới mở nha!

Trong lòng tôi đang vô cùng rạo rực, mọi thứ trải qua với tôi dường như vô cùng suôn sẻ. Đúng là ông trời luôn luôn không triệt đường sống của ai, vừa cho tôi gặp lại anh trai của mình vừa cho tôi một công việc kiếm tiền gửi về cho gia đình. Thế là hạnh phúc quá rồi còn gì?

Sau ba mươi phút, tôi cũng đã đến cổng trường. Các bạn không biết đâu cái cổng ấy hoành tráng lệ như thế nào đâu cứ như cánh cổng cho mấy tòa lâu đài của các nàng công chúa trong phim ấy. Nó có màu trắng tinh khiết dường như không hề có một chút bụi bặm nào cả, nó cao chắc bằng một căn nhà hai tầng ấy. Đi qua cánh cổng là sảnh chính, hai bên đường vào trường đều là những câu cao cổ thụ trông rất hùng vĩ.

Cuối cùng, tôi cũng đã đi đến phòng làm việc của nhà trường để đăng ký nhận phòng kí túc xá. Ban đầu, tôi nghĩ họ sẽ khá nghiêm nghị, hay xem xét như anh tôi kể khi tôi còn nhỏ nhưng họ lại vô cùng thân thiện, dễ thương và sẵn lòng đáp ứng yêu cầu ở chung phòng anh của tôi. Hôm naycủa tôi vui thật đấy! Hạnh phúc thật!

© Mỹ Tiên - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top