Hành trình của Sam (Phần 1)
2023-09-20 05:25
Tác giả: Mỹ Tiên
Phần 1
Xin chào, tôi tên là Sam Heatleaf.
Tôi là một cô mèo sống tại sống tại một vùng ngoại ô của nước Wealand, đây có thể nói là một nơi vô cùng tồi tàn nhưng lại được lấp đầy bởi sự yêu thương, đùm bọc lẫn nhau giữa những người trong làng.
Tôi cũng sẽ tự nói về tính cách của mình, theo tôi thấy thì tôi là một người khá là thẳng thắn mà bạn biết đấy những người như tôi thì có không ít người ghét. Nhưng ngược lại tôi là một người có một trái tim khá ấm áp, tôi dường như không bao giờ thể hiện điều này nên mọi người hay nói tôi là “ngoài lạnh trong nóng”. Mỗi lần mà nghe câu này, tôi rất xấu hổ. Bạn hỏi lý do sao? Thành thật mà nói thì tôi cũng không biết tại sao tôi lại như vậy nữa!
Gia đình tôi gồm có sáu người là ông bà, cha mẹ và anh em tôi. Ông bà tôi thì đã cũng đã ngoài bảy mươi tuổi nên ông bà là người cần được nghỉ ngơi nhiều nhất, tôi cũng luôn cho họ những khoảng riêng tư để họ thấy thoải mái nhất. Cha mẹ tôi thì cũng ngoài bốn mươi tuổi rồi, cha mẹ tôi sáng nào cũng phải ra ruộng làm việc để kiếm tiền nuôi anh em tôi và cho chúng tôi có một cuộc sống tốt.
Thành thật mà nói, cảm xúc của tôi khi thấy ông bà và cha mẹ của tôi già đi mà tôi không thể chăm lo và báo hiếu cho họ được khiến cho tôi cảm thấy bứt rứt và luôn cảm thấy khó chịu trong người.
Chắc các bạn sẽ hỏi anh tôi đâu, anh tôi đã lên thành phố Hapi tại vùng Soluta. Vùng đất này cách chỗ tôi đang ở chắc đi cũng phải mất hai ngày trời, tôi vẫn còn nhớ ngày hôm đó, lúc tôi chỉ mới 15 tuổi thì anh tôi đang ôn thi vào trường đại học Custas của vùng Soluta.
Tôi: Anh hai cố lên! Út cũng sẽ cố gắng như anh hai vậy á!
Anh tôi tuy đang bận học bài nhưng vẫn giàng vài giây quay qua nhìn tôi và nói:
- Ừ - Sau đó anh cười với tôi.
- Mà út chỉ sợ út không làm được như anh hai thôi à!
Anh tôi nghe vậy liền dừng bút đi đến ngồi kế bên tôi nói:
- Út đừng có nói vậy, anh Hai tin Út làm được mà.
Thành thật mà nói, lúc đó tôi chỉ mới học lớp mười mà thôi khi nghe đến thi cử phải ôn tập nhiều thứ khiến tôi sợ hãi. Chắc các bạn sẽ nghĩ đó là do bị tấm lý yếu hay là tâm lý sợ phòng thi đúng không? Nhưng thật ra là mỗi khi đến ngày thi, tôi sẽ phải chịu những trận đòn roi, những câu chửi đau như khắc vào tim của ba tôi. Tôi biết ba tôi làm vậy chỉ vì tôi cho tôi nhưng đó cũng là thứ đã khiến tôi có cảm giác bất an mỗi khi có ai đó lớn tiếng một chút. Nó làm tôi nhớ đến những hình ảnh ấy, tôi sợ lắm!
Qua hai tuần sau, anh tôi nhận được một bức thư từ trường đại học Cutas. Nội dung của bức thư như sau:
“Xin chào bạn,
Chúng tôi rất vinh dự khi được một thiên tài như bạn chọn! Xin hãy tin tưởng chúng tôi, chúng tôi sẽ nguyện làm bước đệm để đưa bạn bước đến thành công!
Chúng tôi xin thông báo lịch trình xe chở học sinh:
Wealand: chín giờ sáng (9 giờ sáng)
Ori: mười một giờ sáng (11 giờ sáng)
Ulta: mười ba giờ chiều (13 giờ chiều)
Soluata: mười lăm giờ chiều.
Những bạn ở các vùng Wealand Ori và Ulta xin vui lòng đăng kí tại phòng làm việc để nhận phòng trong ký túc xá của mình.
Chúng tôi rất mong chờ bạn!
Xin cảm ơn!
Chắc bạn cũng hiểu cảm giác khi đạt được thứ gì đó mình muốn mà đúng không? Anh tôi cũng như vậy, khuôn mặt anh ấy tràn đầy sự vui sướng và nụ cười của anh đã biến mất từ hai tháng trước nay lại hiện rõ trên gương mặt điển trai ấy khiến tôi cũng vui lây.
Đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác ấy và giờ đây tôi là người thứ hai trong nhà được trường Custa chọn. Ôi tôi thích làm sao khi những tháng ngày tôi phải dành cả hàng giờ đồng hồ để giải những bài toán khó, những bài hóa nâng cao và những bài lý áp lực. Nó thật là xứng đáng với những công sức tôi đã bỏ ra, giờ đây ông bà và cha mẹ tôi cũng đã yên tâm để tôi tự lập. Bạn biết gì không? Lúc đó, lồng ngực tôi như muốn nổ tung vậy, trường đại học mà tôi hằng mong ước đã nhận tôi vào học. Tôi cứ ngỡ nó như là một giấc mơ vậy.
Vào tám giờ sáng, ông bà và cha mẹ của tôi đều đã dậy. Không chỉ vậy, thậm chí còn có cả những người hàn xóm khác đến tiễn tôi đi.
Ba tôi: Ráng học nha con! Ba mẹ sẽ luôn chờ con tại căn nhà này!
Mẹ tôi: Nếu trên đó có gì khó khăn hay mệt mỏi mà con không thể một mình chịu đựng được thì hãy viết thư cho ba mẹ nhé!
Tôi: Dạ
Mọi người thấy vậy cũng đến nói vài lời với tôi.
Cô Cáo: Con với anh con là niềm tự hào của cả làng chúng ta. Hãy ráng thành tài để giúp phát triển đất nước nhé!
Chú Sói: Có ai dám ức hiếp con thì cứ nói chú, chú sẵn sàng bắt xe lên cho người đó một bài học.
Nghe xong câu nói của chú Sói, mọi người cười phá lên. Ai ai cũng nở môi những nụ cười tựa như mùa xuân nó đẹp và lộng lẫy làm sao!
Ông Voi cũng là trưởng làng bước đến bên tôi, ông là người mà tôi yêu quý nhất vì từ nhỏ mỗi khi tôi bị ai đó bắt nạt ông luôn là người đứng ra bảo vệ tôi.
Ông Voi: Ông biết con là một thiên tài của đất nước nên con đừng chỉ giúp làng mà còn phải giúp nước nữa. Hãy là một công dân thật tốt nhé!
Thời gian trôi nhanh thật, một tiếng đã trôi qua, đó cũng là lúc tôi phải bước lên chiếc xe của trường. Đằng sau bóng lưng tôi giờ đây không còn là những tiếc cười nói vui tươi của mọi người nữa mà thay vào đó là những con mắt đỏ ngấn lệ, dù có kiềm nén thế nào thì những giọt lệ ấy cũng không ngừng rơi. Từng giọt từng giọt cứ rơi trên những gương mặt tự hào ấy, đây không phải là những giọt nước mắt đau khổ mà là giọt nước mắt tự hào. Hình ảnh ấy như nói với tôi rằng mình phải cố gắng học và thành công để không phụ lòng mọi người.
© Mỹ Tiên - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Một tình yêu kéo dài suốt một đời
Tình yêu của họ ngọt ngào, đáng yêu và chân thành, nhưng họ không còn là những con người như khi họ mới gặp nhau. Cô yêu Alex hết lòng, nhưng cô không thể phủ nhận rằng con đường của họ đang rẽ hướng.
Mong tình ta bắt đầu khi mùa thu còn trở lại…
Khi thu một lần nữa quay về, cô đã mười tám, lứa tuổi dễ bị rung động trước những điều nhỏ nhặt nhất. Lúc này cô nhận ra mình đã yêu anh từ lúc nào.
Viết cho tuổi mười tám
Khủng hoảng tuổi đôi mươi đến thật nhanh, nhiều khi, việc giao tiếp với người khác mỗi ngày cũng làm chúng thấy cạn kiệt năng lượng, lạc lõng. Thì ra, cái giá phải trả cho ước mơ cũng rất đắt, những thứ tốt đẹp, lung linh thì chưa bao giờ " miễn phí".
Đôi tay người bạn
Bạn hiền ơi! Cho tôi mượn đôi tay Để tôi nắm đôi bàn tay người bạn Dẫu mai đây có xa thì vẫn nhớ Nhớ đến lúc này, tay xiết chặt lấy tay…
Chưa từng bỏ lỡ nhân duyên
Chuyện của gia đình anh hoàn toàn không phải lỗi của cô ấy, nhưng đâu đó cái bóng của toàn bộ câu chuyện vẫn bao phủ lấy cả anh và cô. Họ sẽ làm gì để bước qua cái bóng của quá khứ kia?
Mùa hoa cải năm ấy
Câu chuyện kể về cảm xúc của nhân vật Tôi nhớ về ký ức tuổi thơ bên triền đê, nơi cô đã lớn lên cùng một cậu bạn. Họ cùng chơi đùa, thả diều và học tập bên nhau. Khi cậu bạn đỗ đại học và rời quê, mối liên hệ giữa họ dần phai nhạt. Sau một thời gian, cậu trở về quê cùng một cô gái mới, khiến cô gái cảm thấy hụt hẫng và nỗi buồn lấn át kỷ niệm đẹp. Dù thời gian trôi đi, hình ảnh mùa hoa cải vẫn gợi nhớ về tình yêu thầm kín mà cô không thể quên. Cô chấp nhận rằng tình cảm đó sẽ mãi ở lại với cô, giống như những mùa hoa cải vẫn nở rực rỡ.
Viết cho người đã cũ
Đã cũ khiến ta bất giác hồi tưởng lại những ngày đầu làm quen để rồi tự gượng cười nhìn lại những gì đã cũ, cảm giác đó, rung cảm đó tưởng như sẽ trở nên sợi dây kết nối với nhau dài lâu; ấy thế lại vội vàng đến, rồi vội vàng lướt qua cuộc đời của nhau tựa như gió thoảng, tựa đám mây ghé qua rồi vội bay về phía cuối chân trời
Mưa nào mà không tạnh?
Mưa tầm tã, rào rạt. Mãi khi bình minh ló rạng cũng là lúc em nhận ra mình đã khóc lâu đến nhường nào. Chín mươi chín cuộc gọi nhỡ từ mẹ.
Ai bán
Ai bán cho tôi nửa trò đời Tôi về ủ thành rượu uống chơi Nhăm nhi từng chút hồn tản mạn Trở lại tuổi thơ thấy mẹ cười
Tía là quê hương
Năm đó nếu không có tía, nếu tía không ôm con về thì con đâu được như hôm nay. Tía vừa là ba vừa là mẹ của con, tía là những gì yêu thương thân thuộc nhất của quê mình mà con chỉ có thể nói tía là quê hương. Tía là cả vùng quê của mình đã thấm vào con đã thành máu chảy trong con ba