Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hành trình của Sam (Phần 1)

2023-09-20 05:25

Tác giả: Mỹ Tiên


Phần 1

Xin chào, tôi tên là Sam Heatleaf.

Tôi là một cô mèo sống tại sống tại một vùng ngoại ô của nước Wealand, đây có thể nói là một nơi vô cùng tồi tàn nhưng lại được lấp đầy bởi sự yêu thương, đùm bọc lẫn nhau giữa những người trong làng.

Tôi cũng sẽ tự nói về tính cách của mình, theo tôi thấy thì tôi là một người khá là thẳng thắn mà bạn biết đấy những người như tôi thì có không ít người ghét. Nhưng ngược lại tôi là một người có một trái tim khá ấm áp, tôi dường như không bao giờ thể hiện điều này nên mọi người hay nói tôi là “ngoài lạnh trong nóng”. Mỗi lần mà nghe câu này, tôi rất xấu hổ. Bạn hỏi lý do sao? Thành thật mà nói thì tôi cũng không biết tại sao tôi lại như vậy nữa!

Gia đình tôi gồm có sáu người là ông bà, cha mẹ và anh em tôi. Ông bà tôi thì đã cũng đã ngoài bảy mươi tuổi nên ông bà là người cần được nghỉ ngơi nhiều nhất, tôi cũng luôn cho họ những khoảng riêng tư để họ thấy thoải mái nhất. Cha mẹ tôi thì cũng ngoài bốn mươi tuổi rồi, cha mẹ tôi sáng nào cũng phải ra ruộng làm việc để kiếm tiền nuôi anh em tôi và cho chúng tôi có một cuộc sống tốt.

Thành thật mà nói, cảm xúc của tôi khi thấy ông bà và cha mẹ của tôi già đi mà tôi không thể chăm lo và báo hiếu cho họ được khiến cho tôi cảm thấy bứt rứt và luôn cảm thấy khó chịu trong người.

Chắc các bạn sẽ hỏi anh tôi đâu, anh tôi đã lên thành phố Hapi tại vùng Soluta. Vùng đất này cách chỗ tôi đang ở chắc đi cũng phải mất hai ngày trời, tôi vẫn còn nhớ ngày hôm đó, lúc tôi chỉ mới 15 tuổi thì anh tôi đang ôn thi vào trường đại học Custas của vùng Soluta.

Tôi: Anh hai cố lên! Út cũng sẽ cố gắng như anh hai vậy á!

Anh tôi tuy đang bận học bài nhưng vẫn giàng vài giây quay qua nhìn tôi và nói:

- Ừ - Sau đó anh cười với tôi.

- Mà út chỉ sợ út không làm được như anh hai thôi à!

Anh tôi nghe vậy liền dừng bút đi đến ngồi kế bên tôi nói:

- Út đừng có nói vậy, anh Hai tin Út làm được mà.

Thành thật mà nói, lúc đó tôi chỉ mới học lớp mười mà thôi khi nghe đến thi cử phải ôn tập nhiều thứ khiến tôi sợ hãi. Chắc các bạn sẽ nghĩ đó là do bị tấm lý yếu hay là tâm lý sợ phòng thi đúng không? Nhưng thật ra là mỗi khi đến ngày thi, tôi sẽ phải chịu những trận đòn roi, những câu chửi đau như khắc vào tim của ba tôi. Tôi biết ba tôi làm vậy chỉ vì tôi cho tôi nhưng đó cũng là thứ đã khiến tôi có cảm giác bất an mỗi khi có ai đó lớn tiếng một chút. Nó làm tôi nhớ đến những hình ảnh ấy, tôi sợ lắm!

Qua hai tuần sau, anh tôi nhận được một bức thư từ trường đại học Cutas. Nội dung của bức thư như sau:

Xin chào bạn,

Chúng tôi rất vinh dự khi được một thiên tài như bạn chọn! Xin hãy tin tưởng chúng tôi, chúng tôi sẽ nguyện làm bước đệm để đưa bạn bước đến thành công!

Chúng tôi xin thông báo lịch trình xe chở học sinh:

Wealand: chín giờ sáng (9 giờ sáng)

Ori: mười một giờ sáng (11 giờ sáng)

Ulta: mười ba giờ chiều (13 giờ chiều)

Soluata: mười lăm giờ chiều.

Những bạn ở các vùng Wealand Ori và Ulta xin vui lòng đăng kí tại phòng làm việc để nhận phòng trong ký túc xá của mình.

Chúng tôi rất mong chờ bạn!

Xin cảm ơn!

Chắc bạn cũng hiểu cảm giác khi đạt được thứ gì đó mình muốn mà đúng không? Anh tôi cũng như vậy, khuôn mặt anh ấy tràn đầy sự vui sướng và nụ cười của anh đã biến mất từ hai tháng trước nay lại hiện rõ trên gương mặt điển trai ấy khiến tôi cũng vui lây.

4fdab5fb97927928d39ab758e1c64fb7

Đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác ấy và giờ đây tôi là người thứ hai trong nhà được trường Custa chọn. Ôi tôi thích làm sao khi những tháng ngày tôi phải dành cả hàng giờ đồng hồ để giải những bài toán khó, những bài hóa nâng cao và những bài lý áp lực. Nó thật là xứng đáng với những công sức tôi đã bỏ ra, giờ đây ông bà và cha mẹ tôi cũng đã yên tâm để tôi tự lập. Bạn biết gì không? Lúc đó, lồng ngực tôi như muốn nổ tung vậy, trường đại học mà tôi hằng mong ước đã nhận tôi vào học. Tôi cứ ngỡ nó như là một giấc mơ vậy.

Vào tám giờ sáng, ông bà và cha mẹ của tôi đều đã dậy. Không chỉ vậy, thậm chí còn có cả những người hàn xóm khác đến tiễn tôi đi.

Ba tôi: Ráng học nha con! Ba mẹ sẽ luôn chờ con tại căn nhà này!

Mẹ tôi: Nếu trên đó có gì khó khăn hay mệt mỏi mà con không thể một mình chịu đựng được thì hãy viết thư cho ba mẹ nhé!

Tôi: Dạ

Mọi người thấy vậy cũng đến nói vài lời với tôi.

Cô Cáo: Con với anh con là niềm tự hào của cả làng chúng ta. Hãy ráng thành tài để giúp phát triển đất nước nhé!

Chú Sói: Có ai dám ức hiếp con thì cứ nói chú, chú sẵn sàng bắt xe lên cho người đó một bài học.

Nghe xong câu nói của chú Sói, mọi người cười phá lên. Ai ai cũng nở môi những nụ cười tựa như mùa xuân nó đẹp và lộng lẫy làm sao!

Ông Voi cũng là trưởng làng bước đến bên tôi, ông là người mà tôi yêu quý nhất vì từ nhỏ mỗi khi tôi bị ai đó bắt nạt ông luôn là người đứng ra bảo vệ tôi.

Ông Voi: Ông biết con là một thiên tài của đất nước nên con đừng chỉ giúp làng mà còn phải giúp nước nữa. Hãy là một công dân thật tốt nhé!

Thời gian trôi nhanh thật, một tiếng đã trôi qua, đó cũng là lúc tôi phải bước lên chiếc xe của trường. Đằng sau bóng lưng tôi giờ đây không còn là những tiếc cười nói vui tươi của mọi người nữa mà thay vào đó là những con mắt đỏ ngấn lệ, dù có kiềm nén thế nào thì những giọt lệ ấy cũng không ngừng rơi. Từng giọt từng giọt cứ rơi trên những gương mặt tự hào ấy, đây không phải là những giọt nước mắt đau khổ mà là giọt nước mắt tự hào. Hình ảnh ấy như nói với tôi rằng mình phải cố gắng học và thành công để không phụ lòng mọi người.

© Mỹ Tiên - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời yêu chưa nói

Lời yêu chưa nói

Tình yêu thầm lặng suốt nhiều năm tháng đã biến thành một món quà vĩnh cửu, một sự kết nối không bao giờ bị đứt đoạn. Tôi đã học được rằng tình yêu không bao giờ kết thúc, nó chỉ thay đổi hình thức. Tình yêu của chúng tôi, bất chấp mọi khó khăn, vẫn tồn tại, và nó đã trở thành một phần không thể tách rời của cuộc sống và trái tim tôi.

Vang vọng tiếng sáo

Vang vọng tiếng sáo

Nắng chiều nhè nhẹ rọi cao Thất thanh tiếng hót lao đao giữa đời Sáo đi khắp mọi phương trời Lần theo gió mát à ơi thân mình.

Đời là những cung đường

Đời là những cung đường

Đi sai đường không có nghĩa sẽ sai đích đến. Hãy nhớ rằng, “chỉ cần có niềm tin, đi đường nào rồi cũng sẽ tới đích”. Đi đường vòng sẽ xa hơn nhưng bạn sẽ ngắm nhìn được nhiều thứ mới lạ hơn mà những “bước chân mòn” sẽ không thể có được.

Cho em gần anh thêm một chút nữa

Cho em gần anh thêm một chút nữa

Cảnh ôm lấy con người nhỏ bé ấy vào trong ngực mình, vỗ về, an ủi như một đứa con nít. Thảo nấc lên từng tiếng thổn thức mà trái tim đau như cắt vì biết rằng từ đây tình yêu trong cuộc đời mình không còn trọn vẹn nữa, không còn là tình yêu của cá nhân nhưng là của mọi người.

Hẹn ngày trái tim qua giông bão

Hẹn ngày trái tim qua giông bão

Cả hai đối diện nhau, ánh nhìn giao nhau, chạm đến nhau, yêu thương nhau. Tình Yêu trên đời này có lẽ cũng muôn hình vạn trạng như bầu trời, nó hàm chứa Gió, Mưa, Sao, Mây, Mặt Trăng, Mặt Trời và ngàn vạn điều khác.

Có thể chúng tôi không còn bên nhau, nhưng tình yêu vẫn tồn tại

Có thể chúng tôi không còn bên nhau, nhưng tình yêu vẫn tồn tại

Có thể là chúng tôi không còn bên nhau, nhưng tình yêu và kỷ niệm đó vẫn tồn tại. Đôi khi, trong những giây phút lặng im, tôi cảm nhận được hơi thở của những kỷ niệm đó, và tôi biết rằng tình yêu thanh xuân mà chúng tôi đã trải qua là một phần quan trọng của cuộc sống của tôi.

Từ thích đến theo đuổi

Từ thích đến theo đuổi

Tuy nhiên, tôi lại sợ mình sẽ bỏ cuộc giống như tôi đã từng làm với rất nhiều sở thích khác. Tôi sợ mình không đủ cam kết, không đủ bền bỉ để theo đuổi đam mê.

Quê hương hai tiếng thân thương ấy

Quê hương hai tiếng thân thương ấy

Quê hương hai tiếng thân thương ấy Nung nấu hồn thơ đến cháy lòng Cuộc sống mới thay da đổi thịt bao sắc màu rực rỡ mênh mông.

Tất cả chỉ là lần cuối thôi

Tất cả chỉ là lần cuối thôi

Ừ tất cả chỉ là lần cuối thôi Dẫu cay đắng hay ngọt ngào cũng thế Nhưng anh ơi làm sao em có thể Khóc lần cuối cùng rồi quên.

Con à, khi về già hãy sống như ông nội con

Con à, khi về già hãy sống như ông nội con

Những lời ông nói, những từ ông giảng giải lúc nào cũng đầy ắp trái tim nhỏ bé của tôi, như truyền động lực để tôi bước tiếp mỗi ngày thật mạnh mẽ. Không khí thu mát mẻ, lá vàng khẽ rơi tôi mơ màng suy tư một ngày nào đó tôi cũng sẽ già đi, cùng con cháu đầy đàn, cũng làm vườn và kể cho chúng nghe những câu chuyện ngày xưa, cũng dạy cho chúng những bài học quý giá, cũng sẽ như ông trở thành một người đầy thông thái, cũng sống cuộc sống thật hạnh phúc trọn vẹn, sum vầy bên gia đình, cũng sẽ viết nên một cuộc đời bình dị và ý nghĩa như ông như bao người chúng ta.

back to top