Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hạnh phúc tắc đường chưa kịp ghé qua (Vlog Radio)

2017-12-31 01:30

Tác giả: Giọng đọc: Titi, Tuấn Anh

                             blogradio.vn - Những dòng cuối trong nhật kí hôm nay, cô viết: “Cuộc đời mỗi con người là một số phận - số phận thuộc về một ai đó. Chắc anh là số phận của em. Và cũng có thể là em đang nhầm lẫn…”


***

“Hà Nội những ngày mưa, em vẫn một mình bước về nơi góc phố nhỏ, bước từng bước chậm rãi, một mình em, và những hạt mưa bay bay.

Mưa, mưa, là mưa trong lòng người. Nó lại làm trái tim em thổn thức, có chút nhói đau khi nghĩ về anh, về những kí ức từng thuộc về anh. Chẳng phải mình cũng quen nhau vào một chiều mưa mùa hạ hay sao?

Em đã từng nghĩ mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Bởi những năm tháng ấy, bên em, không ai ngoài khác anh, người mà em đã yêu, yêu rất nhiều - từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ rời xa. Anh là người đã lặng lẽ thắp lên trong lòng em ngọn đèn, sưởi ấm trái tim em đi qua những tháng ngày giông bão. Nhưng rồi, cuộc sống chẳng ai nói trước được điều gì, mình từng có duyên để gặp nhau nhưng chẳng thể bên nhau, cùng nhau bước tiếp con đường phía trước. Người ta bảo khi đã hết duyên hết nợ thì người cứ đi. Đơn giản đó là tình yêu, chẳng ai giải thích được những lí lẽ của trái tim, ngay cả khi lí trí cũng chẳng thể nào chấp nhận nó. Chia tay và rời xa nhau, người ta luôn cố tìm cách để đổ lỗi, hoặc là anh, hoặc là em, và rồi trong chúng ta chẳng ai có lỗi cả”.

Chắc anh là số phận của em, hoặc có lẽ em đang nhầm lẫn

Lật nhẹ từng trang nhật kí, có chút gì đó cay cay nơi sống mũi, mắt cô nhòe đi, nước mắt đã bắt đầu ướt mi. Từ ngày yêu anh đến bây giờ, cô luôn có thói quen ghi nhật kí, lưu lại những cảm xúc, những suy nghĩ và những việc xảy ra. Hôm nay cũng chẳng ngoại lệ, chỉ có điều mưa đã khiến cô nhớ anh nhiều hơn. Kí ức về anh phủ mờ niềm vui xen lẫn những nỗi buồn chông chênh đến thảng thốt. Có những thứ đã cố dặn lòng để quên nhưng vẫn còn nhói đau nhiều đến thế. Chỉ biết một điều là khi bên cạnh anh cô cảm giác bình yên vô cùng.

Cô yêu anh. Mỗi lần bên anh mọi mệt mỏi như dần tan đi. Nhớ những ngày gió anh chở cô đi lòng vòng khắp đường phố Hà Nội, cô áp mặt vào lưng anh và bình yên, dịu dàng như thế đấy. Nhớ những đêm bên Hồ Tây gió lộng, sóng vỗ vào bờ chẳng ồn ào như sóng biển, cô và anh tán dóc vào ba câu bâng quơ, kể nhau nghe về những chuyện có khi cũng chẳng đâu vào đâu, ấy thế mà vẫn cứ cười vui bên nhau. Về đêm, gió lạnh mà thấy ấm lòng vì có anh bên cạnh.

Nhớ anh, nhớ cái cách anh nắm tay cô, nhớ bàn tay với những ngón tay thô nhưng rất ấm. Nhớ da diết cái giọng của người miền Bắc trầm, dịu dàng chậm rãi nơi anh. Nhớ, nhiều và rất nhiều.

Những buổi tối đi học về, không muốn về nhà sớm, cô lại lang thang đâu đó lòng vòng qua con ngõ nhỏ, rồi thế nào cũng ghé vào quán cafe quen thuộc. Vẫn là không gian ấy, chỗ ngồi ấy. và những bản nhạc nhẹ nhàng ấy, nhưng nơi đây lại vắng đi bóng dáng một người. Cảm xúc con người thật lạ, cứ vu vơ như thế, cứ để những kỉ niệm cũ kĩ chiếm lấy tâm hồn cô. Cứ mỗi lần như thế kí ức với anh lại chợt ùa về, nó như vừa chỉ diễn ra hôm qua thôi. Trái tim yếu ớt ấy đã luôn giữ lại và chắp vá từng mảng kí ức mà với người ta đã nhạt màu từ bao giờ. Cô và anh đã từng có những khoảnh khắc hạnh phúc bên nhau.

Ngày ấy, khi anh đến nhà cô, hồi hộp và cũng lo lắng lắm. Nhưng rồi bố mẹ bảo cô còn quá trẻ và còn nhiều dự định cho tương lai, rằng khoảng cách địa lý xa xôi liệu có khiến tình yêu của họ được dài lâu. Anh bần thần, sâu trong đôi mắt ấy là cả một nỗi buồn.

“Cháu xin lỗi, cháu chỉ biết nhận lỗi với cô chú, nhưng mong cô chú có thể tác thành. Cô ấy là người con gái cháu yêu, yêu rất nhiều và rất quan trọng đối với cháu. Chỉ cần hai đứa yêu thương nhau thì khoảng cách ấy sẽ chẳng là vấn đề, cháu sẽ luôn bên cạnh cô ấy, sẽ chẳng để cô ấy phải khổ…”

Tự dưng thấy đau nhói, cảm giác như mỗi làn thở mạnh là buốt nơi sống mũi, thấy nước mắt chảy ra quá dễ dàng. Dạo này, sao mà dễ khóc thế, có lẽ bất ổn chút thôi mà? Dù có nói ghét anh nhưng trong lòng cô vẫn nhớ anh rất nhiều, nhớ đến nghẹn ngào.

Không phải là cô không hiểu lòng bố mẹ. Người lớn, họ luôn có những lí lẽ của riêng họ. Trong mắt họ, cô vẫn là một cô con gái quá non nớt chẳng thể hiểu hết được những gì có thể đến trong hôn nhân sau này. Cuộc sống không chỉ là những gì trước mắt, mà còn phải tính đến chuyện lâu dài sau này. Hôn nhân cần nhiều thứ hơn nữa ngoài tình yêu từ hai người.

Cô thương anh, biết anh tổn thương nhiều vì những lời nói của bố me. Yêu và thương đến nỗi cô cũng bất lực, chỉ biết ngậm ngùi, nước mắt cứ tự thế mà chảy ra như chẳng ngăn nổi. Anh cũng buồn, rồi cũng tự giấu mình trong cái vỏ ốc mà anh tự tạo ra. Không hiểu sao, cô có cảm giác như anh đang dần xa, dần xa mình, cảm giác hoang mang và cô độc cứ quanh quẩn chẳng thể dứt.

Chắc anh là số phận của em, hoặc có lẽ em đang nhầm lẫn

“Đừng lặng im, đừng làm em sợ nhé, đừng để em cô đơn, đừng để em khóc, đừng để em một mình. Em phải yêu anh thế nào để không mất anh, để hai ta sẽ chẳng bao giờ xa nhau?”

Anh bảo rằng anh có dự định sẽ vào Sài Gòn một thời gian, có thể lâu lắm anh mới gặp lại cô. Cô cố trấn an mình rằng chắc anh đang khó xử nên chỉ tạm xa vài ngày để có khoảng thời gian cho riêng anh. Nhưng cô đâu biết rằng vài ngày là bao lâu, bao xa, khi mà ngay cả anh cũng chẳng biết nữa. Sự lặng im cứ kéo dài đằng đẵng kể từ sau câu nói ấy của anh. Những suy nghĩ lộn xộn, không thể sắp xếp được.

Tình yêu, rốt cuộc là gì khi những yêu thương kia không đủ sức để níu giữ người ở lại. Cô cũng không thể trách cứ hay phản đối việc anh rời Hà Nội. Nhưng cô bỗng thấy lòng hụt hẫng, hoang hoải như vừa đánh mất một thứ gì đó rất thân thuộc.

Chắc anh là số phận của em, hoặc có lẽ em đang nhầm lẫn

Anh quyết định chuyển vào Sài Gòn, như một cách để thoát khỏi những rối bời bế tắc. Anh bảo cô hãy quên anh đi, rồi cô sẽ tìm được một người tốt hơn anh có thể mang lại hạnh phúc cho cô. Chuyện của mình rồi sẽ chẳng đi tới đâu hết, anh không muốn cô phải khổ, cô sẽ tìm được một mảnh ghép phù hợp hơn anh, có lẽ. Tình yêu là thứ tưởng như ta có thể chạm tới nhưng chỉ cần trong giây lát có thể vụt mất, cố với bao nhiêu lại càng xa bấy nhiêu.

Còn cô muốn giữ anh lại nhưng chẳng dám nói ra. Những giọt nước mắt đang chực rơi xuống, giọng nói run run như sắp vỡ òa, nhưng anh chẳng thể nào biết được. Chia tay và xa nhau như vậy đấy. Liệu người ta đã đủ yêu thương, đã đủ nhớ nhung để khi xa nhau còn thấy muốn gần nhau? Mọi thứ đã đủ sâu đậm, để khi buông tay, rời xa một cái gì đó thật lâu sẽ thấy tiếc nuối, và cũng để hiểu rằng nơi trở về chỉ có duy nhất nơi đây?

Đúng như dự định, anh bay vào Sài Gòn, nơi anh sống một cuộc sống mới, công việc mới, và anh cũng dành nhiều thời gian cho những chuyến đi. Thấy bóng dáng anh trên những nẻo đường, cô tạm an lòng.

Xa anh, từng ngày và từng ngày, cô vẫn sống cuộc sống của riêng mình, vẫn học hành, đặc biệt là thói quen viết nhật kí. Những thứ viết tay hình như lúc nào cũng mang nhiều cảm xúc, cô có thói quen giữ lại những quyển sổ của mình, từ những ghi chép vụn văt, nhật kí những năm tháng còn là sinh viên, rồi có những ngày nắng xem lại, cô thấy bản thân trưởng thành hơn rất nhiều. Cuộc sống dạy cô cách để yêu ai đó, cũng buộc cô phải học cách quên. Và đôi khi, quên cũng là một cách để yêu, có những điều qua rồi cũng không hẳn là đã mất, đặc biệt là tình cảm.

Đêm đã khuya, và mưa vẫn cứ rơi, như thể cô muốn ôm mưa vào lòng, cùng mưa khóc cho thỏa nỗi lòng, nhưng cô sẽ giữ lại dòng kí ức của mưa để mãi không quên những yêu thương ngày hôm qua.

Những dòng cuối trong nhật kí hôm nay, cô viết: “Cuộc đời mỗi con người là một số phận - số phận thuộc về một ai đó. Chắc anh là số phận của em. Và cũng có thể là em đang nhầm lẫn…”

© Mộc Yên – blogradio.vn

Giọng đọc: Titi, Tuấn Anh
Thực hiện: Tuấn Anh

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

"Lời hứa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu chính là bi thương. Vĩnh viễn dành cả thời gian trưởng thành cũng không thực hiện được".

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Đêm dài đến mấy rồi ắt hẳn cũng tới lúc bình minh rực sáng, cuộc đời đi qua những nỗi đau rồi cũng sẽ có những ngày hạnh phúc, chỉ cần chúng ta luôn sống hướng về tương lai và những điều tốt đẹp.

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Chắc hẳn trong số chúng ta chẳng ai muốn khoác lên mình lớp áo mang tên người thứ ba. Nhưng đôi khi trong cuộc chiến với trái tim lý trí lại chẳng thể dành phần hơn. Yêu đấy, hi vọng đấy rồi lại đau đấy, thất vọng và hận đấy.

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Đàn ông có tuổi trẻ thì phụ nữ cũng có thanh xuân. Thanh xuân của phụ nữ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, đẹp đẽ nhất, sáng chói nhất của một đời con gái, thì tuổi trẻ của đàn ông toàn những câu trả lời chưa chắc chắn, nhiều dang dở, lắm gập ghềnh.

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Tôi đã từng đọc đâu đó câu nói: "Cảm giác đau lòng nhất là yêu đơn phương một người đơn phương", và hóa ra tôi lại đang mắc kẹt trong chính cái vòng luẩn quẩn ấy.

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên.

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Người ta thường nói trong tình yêu, ai bỏ ra nhiều tình cảm hơn sẽ là người thua thiệt, tôi mỉm cười chẳng cho là đúng. Vì khi yêu ai cũng đã trao đi những cảm xúc nơi đầu tim tinh khôi và nồng nhiệt nhất, vậy lúc rời đi đừng đem theo những ưu phiền, hãy để nụ cười hong khô giọt nước mắt; ai thắng ai thua đâu còn quan trọng, chuyện tùy duyên, thôi thì mặc mây trời...

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Những lúc yếu lòng nhất, em thường để mặc mình vẫy vùng trong quá khứ mà chẳng còn cố gắng tìm cách thoát ra. Chúng ta của sau này rồi sẽ hạnh phúc và an yên cả mà thôi, dẫu rằng là chẳng cùng nhau. Duyên phận như thế nào đã có trời cao an bài, sau những ngày mưa gió bủa vây thì cũng sẽ có những ngày nắng ấm, em vốn dĩ có thể lấy lại tinh thần rất nhanh nên mọi cảm xúc tiêu cực đều đi qua và bầu trời lại trong vắt, xinh đẹp.

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Những ngày cuối năm, không biết sao nghe tiếng gió cũng vội vàng, gấp rút, chẳng mấy nữa mà Tết cũng sẽ về, con lại bộn bề trong đống câu hỏi của họ hàng mà con biết mỗi lần như thế con biết tim mẹ lại buồn, mẹ thương con gái mẹ vẫn chưa yên bề gia thất. Và con, con lại nợ mẹ một chàng rể mà năm trước con hứa sẽ tìm cho mẹ.

back to top