Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hạnh phúc luôn ở quanh ta

2014-07-31 01:02

Tác giả: trịnh minh hằng


Truyện Online - Trượt đại học! Tôi chẳng có gì cả. Không ai để sẻ chia, không tình yêu, không tương lai phía trước…. Tôi là một kẻ bất hạnh nhất thế gian. Vị thần Hạnh Phúc dường như đã bỏ quên mất tôi rồi...


***

-Con định thi trường gì?
-Dược ạ.
-Trường đó liệu có quá sức với con không.
-Con tin nếu cố gắng con sẽ làm được.

Tôi nhớ lại cuộc đối thoại với mẹ cách đây vài tháng. Nước mắt lại chảy dài, chảy dài. 

TÔI TRƯỢT ĐẠI HỌC!

Điều tưởng như không thể đối với những đứa học sinh trường chuyên nhưng nó đã đang xảy ra với tôi. Chỉ vì tôi với quá cao. Chỉ vì tôi không biết lượng sức mình. Khi cái kết quả đập vào mắt, cả thế giới đối với tôi dường như sụp đổ. Tôi thiếu một điểm. Chỉ một điểm thôi nhưng đã khiến tôi trở thành một đứa thất bại, một đứa bỏ đi, một đứa vô tích sự. Thà rằng bố mẹ cứ mắng chửi tôi đi tôi còn thấy nhẹ nhõm hơn, đằng này bố mẹ đều im lặng tôi càng cảm nhấy bản thân có lỗi…

Vì không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của mẹ nên tôi ra phố một mình. Mọi người đang xì xào, mọi người đang bàn tán,… họ đang nói về tôi-một đứa thất bại. “Học sinh trường chuyên thì cũng vậy thôi. Chuyên mà đại học còn không đậu nổi thì còn nói gì nữa. Thà học trường thường có khi đã không trượt. Không hiểu ba năm nó học gì ở cái trường đó?...”. Đó là những lời tôi vô tình nghe loáng thoáng. Tôi là nỗi ô nhục của ngôi trường mà đối với tôi vô cùng thiêng liêng. Cổ họng tôi đắng ngắt. Tôi rẽ vào quán trà sữa gần nhà để mua một cốc vị bạc hà cho cái cổ họng đang ứ nghẹt nỗi chua chát. Cô chủ quán là bạn cùng lớp cấp ba với mẹ tôi, có cậu con trai bằng tuổi tôi, vừa thi đỗ xây dựng. Cô tỏ ý chia buồn và động viên tôi. Tôi vâng dạ rồi rời quán, chẳng muốn nhắc đến chuyện này nhiều. Nhưng khi tôi vừa ra đến cửa đã nghe tiếng cô ấy quay sang nói với chị phục vụ: “Hồi nó đậu chuyên còn thằng con nhà này trượt, mẹ con nhà nó kiêu lắm. Cứ nghĩ rằng ta đây hơn người. Bây giờ thì sao? Trượt đại học. Ôi, hài hước chưa!...” 

Vậy đấy, tất cả những lời thăm hỏi, động viên đều là giả dối, giả dối. Cậu ấm nhà đó điểm rõ ràng không cao bằng tôi, nhưng nó vẫn đậu chỉ là vì nó chọn trường khác tôi. Chao ôi, nhưng cái sự thiển cận của phần lớn người đời đâu có nghĩ đến việc nó được bao nhiêu điểm, nó thi trường gì đâu. Người ta chỉ nhìn đến cái kết quả rõ ràng là đậu và trượt thôi. Tôi bước vội về nhà và thề rằng sẽ không bước chân ra đường nữa.

Hồi tôi thi đậu ngôi trường chuyên danh tiếng của tỉnh, tôi là niềm tự hào của bố mẹ, là tấm gương của bao đứa trẻ cùng khu phố. Kết quả đó là niềm mơ ước, ngưỡng vọng của bao đứa bạn cùng trang lứa. Nhưng bây giờ, mọi thứ chỉ còn là lớp sương mờ ảo của quá khứ, tất cả đã mất hết rồi. 

trượt đại học, Hạnh phúc luôn ở quanh ta

Về nhà tôi lên phòng, đóng cửa, giam mình trong đó. Mẹ gọi tôi xuống ăn cơm, nhưng thấy tôi vẫn nằm im không nói năng gì nên cũng để tôi lại một mình, lặng lẽ mang cơm lên phòng cho tôi và dặn nhóc em không được làm ồn trong nhà. Đã một tuần trôi qua tôi không ra khỏi phòng. Căn nhà cũng tĩnh lặng một cách u ám. Chỉ có mình tôi đối diện với nỗi thất bại to đùng, đối diện với sự vụn vỡ , vụn vỡ niềm tin…. Nhưng tôi chẳng thấy phiền hà gì về việc cái căn nhà vốn ồn ào bỗng trở nên im ắng. Lúc này đây, tôi chỉ muốn ở một mình, một mình gặm nhấm nỗi buồn to tát của tôi. Xin đừng có ai làm phiền đến tôi. Vậy mà lũ bạn đâu có buông tha cho tôi. Từ hôm biết điểm đến giờ điện thoại tôi rung bần bật cả ngày lẫn đêm, thật khó trong việc lờ tịt chúng. Tôi không chịu nghe di động thì chúng nó gọi máy bàn, lần nào tôi cũng phải bảo mẹ nói là tôi không có nhà. Không gọi điện được thì chúng nhắn tin. Điện thoại của tôi tràn ngập tin nhắn động viên, an ủi, rồi tư vấn nộp nguyện vọng hai. 

…Thật là phiền quá! Tôi chỉ muốn ở một mình thôi mà cũng không yên. Tắt điện thoại. Thế là hết gọi nhé. Vậy mà tôi đâu đã được yên. Chúng nó đến hẳn nhà tìm tôi. Làm ơn đi, tôi không muốn gặp ai hết. Tôi biết là bạn bè quan tâm tôi nên mới làm vậy nhưng hiện tại điều đó chỉ làm tôi thêm khổ sở. Tôi cảm giác như mình đang được thương hại vậy. Bị tôi lờ không gặp một hai lần hầu hết chúng nó đã bỏ cuộc, chỉ còn Vy thi thoảng vẫn ghé nhà tôi và kiên trì nhất là Duy, nó đến đập cửa phòng tôi ngày một. Nhưng tôi bướng cũng đâu có kém, nhất quyết không ló mặt ra.
Tôi với Duy là bạn bè nối khố, học cùng lớp với nhau từ khi bắt đầu đi học, thân với nhau cũng là lẽ thường tình. Lên lớp sáu chúng tôi kết nạp thêm Vy vào băng nhóm. Ngày đầu tiên Vy đến lớp tôi, cô nàng ăn mặc khá giản dị, mà không, phải gọi là tềnh toàng, làm tôi thầm nghĩ “Nhà bạn này chắc hoàn cảnh” rồi đâm ra tội nghiệp, thế là mon men lại bắt chuyện. Đến khi đi về cùng đường tôi mới ngỡ ra, Vy sống trong khu biệt thự gần con phố nhỏ của tôi. Sau khi bố Vy chuyển hẳn công việc sang nước ngoài, mẹ Vy bán căn nhà lớn ở trung tâm thành phố rồi mua một ngôi biệt thự ở vùng rìa thành này để tiện cho việc đi lại nơi làm việc của cô ấy. Chuyển nhà, Vy cũng phải chuyển trường, vậy là Vy trở thành bạn cùng lớp của tôi và Duy. Chúng tôi trở thành bộ ba đi đâu cũng có nhau suốt những năm tháng cấp hai.

Lên cấp ba, cả ba đứa rủ nhau thi vào trường chuyên. Tôi đậu chuyên Lý, Vy vào chuyên Anh, còn Duy học chuyên Tin. Mặc dù không còn học chung lớp nhưng chúng tôi vẫn hàng ngày rủ nhau đi học, thường xuyên tụ tập mỗi khi rảnh rỗi. Tình bạn của chúng tôi ít nhiều có khác đi đôi chút nhưng vẫn thân thiết như xưa. Thỉnh thoảng tôi vẫn qua nhà Vy ăn cơm và ngủ lại qua đêm. Nhà Vy rộng thênh thang và đầy đủ tiện nghi. Vậy mà chỉ có hai người. Ở đó chẳng có căn phòng nào nhỏ như phòng ngủ của tôi mà thực chất là cái gác xép chia đôi một nửa cho nhóc em. So với nhà Vy căn nhà nhỏ bé của tôi thật chật chội cho bốn người. Mẹ Vy nấu ăn rất ngon, lại còn là bác sỹ tâm lý nữa. Cô ấy hiểu rõ tâm lý của lũ nhóc mới lớn chúng tôi, luôn sẵn sàng lắng nghe và luôn tạo cảm giác thoải mái cho người đối diện. Mẹ tôi thì chẳng bao giờ tôi dám tâm sự những bí mật thầm kín như việc tôi thích một cậu bạn cùng lớp chẳng hạn. Hơn một lần tôi ước giá như gia đình tôi giống như gia đình Vy. Ở đây tôi luôn cảm thấy thật thư thái bởi vì nó thật tĩnh lặng. Không có nhóc em tôi làm ồn, không có tiếng bố mẹ tôi cãi cọ hay cằn nhằn con cái vì những việc vụn vặt trong ngày,… Vy thật may mắn. Cậu ấy hẳn là rất hạnh phúc.

Lên lớp 12, bộ ba của chúng tôi có thêm một cái đuôi. Khang học lớp toán, thích Vy và chẳng ngại ngùng công khai theo đuổi cô bạn của tôi. Ngày nào tan học cậu ấy cũng chờ Vy ở nhà xe rồi lại tò tò đi theo sau chúng tôi suốt đường về nhà trông đến buồn cười. Tôi cười Khang nhưng chẳng phải tôi cũng ngốc nghếch y vậy sao? Tôi cũng thầm để ý một cậu bạn cùng lớp từ đầu năm học. Tôi chẳng bao giờ có thể tưởng tượng được rằng tôi sẽ thích Đạt vì cậu ấy rõ ràng không có tí ti nào giống với hình mẫu lí tưởng của tôi. Vậy mà đùng một cái tôi đã thích cậu ấy từ hồi nào rồi. Ngày nào tan học tôi cũng cố gắng nấn ná căn giờ xếp đồ sao cho cậu ấy vừa ra khỏi cửa lớp là tôi sẽ xách cặp theo sau. Tôi đi phía sau cậu ấy, giữ đủ khoảng cách để có thể nhìn theo cái dáng dấp quen thuộc ấy chầm chậm bước xuống cầu thang từng bước, từng bươc một… mà không bị ai để ý. Vậy đấy, tôi cũng có khác gì Khang đâu. Nhưng cậu ấy can đảm hơn tôi, không ngần ngại công khai việc theo đuổi Vy. Có lần gặp Khang trên thư viện tôi đã hỏi cậu ấy rằng:

-Bám đuôi Vy như vậy cậu không thấy ngại sao?
-Ngại á?-Khang cười-Sao lại ngại?
-Thì mọi người sẽ bàn tán.
-Tớ sống cho tớ, đâu có sống cho mọi người. Tại sao tớ lại phải quan tâm xem họ xì xào những gì?



Tôi chẳng thể giống Khang. Tôi chẳng dám nói cho Đạt biết rằng tôi thích cậu ấy. chỉ dám ôm sầu kể khổ cho hai đứa bạn thân nghe. Vy bảo tôi thật ngốc khi cứ mãi im lặng dõi theo một người như vậy. Nó đâu phải là tôi, nó đâu thể hiểu. Tôi không có được sự tự tin như nó. Vả lại tôi hài lòng với thứ tình cảm bí mật này.
Cuối cùng sự kiên nhẫn của Khang cũng được đền đáp. Vy đã chấp nhận lời tỏ tình của cậu ấy. Tôi đã tưởng tượng ra cái kết mỹ mãn này bởi hai người ấy thực sự là một cặp rất đẹp đôi, khiến người khác phải ghen tị. Bộ ba của chúng tôi giờ chỉ còn tôi và Duy vẫn đi đi về về cùng nhau. Một buổi chiều, Duy ôm theo cây đàn guitar không biết mua từ hồi nào rồi qua nhà tôi. Chúng tôi lên tầng thượng, ngồi duỗi chân như những chú mèo con ưỡn bụng phơi nắng, ngắm mây trôi, hoàn toàn thư thái. Đã lâu rồi tôi với Duy không ngồi với nhau như vậy. Chiều tà, những tia nắng còn sót lại của ngày tàn như hội tụ lại thành những cụm lửa rực rỡ trên bầu trời. Ánh hoàng hôn phủ một tấm thảm đỏ ối, vàng long lánh lên thành phố nhỏ xíu xiu. Chúng tôi rất hay chìm vào yên lặng. Không biết có phải do cảnh vật bỗng nhiên nhuốm một màu man mác không? Dạo này tôi thấy Duy khang khác. Nó ít nói hơn, cũng không còn đốp chat với tôi nữa. Tôi chợt giật mình nhận ra Duy đâu còn là thằng nhóc có mái đầu quả nấm suốt ngày chành chọe với tôi nữa…. Đang chắm chú nhìn nó thì Duy quay lại làm tôi giật bắn.

-Mày định thi trường gì?
-Tao…tao hả?...À, ờm… Dược.
Duy tròn xoe mắt:
-Có bao giờ thấy mày nói đến việc thích thú cái trường đó đâu. Mày chỉ thích thiên văn với robocon thôi mà. Ghét mấy cái hóa chất như vậy thì sao lại thi HUP???
-Vì bạn ấy sẽ thi HUP…. Còn mày vẫn sẽ thi HUST dù có giải quốc gia hay không hả?
-Ừ…. Vy chắc sẽ đi du học đấy. Nó đang cố gắng săn học bổng.
-Tao biết rồi. Nó lúc nào cũng luôn muốn đến Ý để gặp bố mà.

Lại im lặng kéo dài…

Rồi Duy với lấy cây đàn, nghêu ngao hát:

“…Nhớ da diết tháng năm vụng dại sắp qua…
…Nhánh hoa nào cầm tay, anh vẫn chưa tặng em…
Mai sau này sẽ khác, khi đã xa nhau rồi, xin giây phút này mãi se lòng chúng ta
Sẽ nhớ mãi khi mai ta về, lòng như mây trắng giữa trời ấu thơ….” * - 
Chú thích: * lời bài hát “Mùa hạ cuối cùng”





Tiếng đàn mới tập cộng với giọng ca ồ ồ khiến tôi bật cười. Nhưng ngước nhìn nó tôi khựng lại, chẳng thể cười được vì bắt gặp ánh mắt buồn thật buồn. Chẳng hiểu nó buồn vì điều gì. Phải chăng là vì sự lớn lên của những đứa trẻ? Tôi tưởng tượng đến một ngày tôi cũng đi hẹn hò như Vy bây giờ, bỏ Duy lại một mình với buổi chiều, tự nhiên cảm thấy có lỗi. Nhưng cái cảnh tượng tôi mường tượng ra ấy chẳng thể nào xảy ra…. Sáng mai đi học, tôi đã nghe được một tin sét đánh. Vừa thấy tôi đến lớp, ngồi vào bàn, Thảo béo bàn trên liền quay xuống thì thào:
-Này, bà biết tin gì chưa? Đạt với Quỳnh lớp mình đang hẹn hò đấy.

Thấy tôi há hốc miệng nhìn nó kinh ngạc, Thảo béo đoán ngay là chưa biết gì. Nó cười cười rồi tuôn một tràng xối xả:

-Để tôi kể cho mà nghe….

Khi Thảo quay lên rồi tôi vẫn chưa khỏi bàng hoàng, sững sờ. Khó khăn lắm tôi mới tiêu hóa hết mớ thông tin vừa thu nạp. Đưa tay khẽ quệt một giọt nước mắt nặng trĩu vừa lăn xuống. Tôi chính thức thất tình. Than ôi! Thật là đau khổ! Vậy mà tôi chẳng thể giãi bày cùng ai. Tôi không thể kể cho Vy được vì nó đang túi bụi với mớ CV xin học bổng, rồi lại còn việc hẹn hò với Khang nữa, nó đâu còn thời gian cho tôi. Còn Duy thì đang ôn luyện gấp rút với đội tuyển thi quốc gia, tôi sao có thể làm phiền nó vào lúc này. Lại càng chẳng thể tâm sự với mẹ. Tôi bị bỏ rơi trong mớ vụn vỡ. Nằm nghe “From Shara with love” một mình, lòng như đeo đá, tôi mệt mỏi cả thể chất lẫn tinh thần. Tôi thấy bản thân thật là khổ sở.

Nào đâu đã dừng lại ở đó. Cái sự khổ sở ấy càng tăng tiến khi đến ngày thi đại học, Đạt đã bỏ cái ý định thi HUP để thi vào FTU với Quỳnh. Bởi vì tôi chẳng hề suy nghĩ đến con đường nào khác cho mình nên vẫn lao đầu thi vào ngôi trường mà tôi không hề có một ý niệm thích thú nào. Để cuối cùng tôi nhận được kết quả như nhấn chìm tôi xuống tận cùng của tuyệt vọng. Tôi thất bại, không phải trên con đường theo đuổi ước mơ hay đam mê của bản thân. Mọi thứ quanh tôi đang bao phủ trong một màn đếm dày đặc. Tôi chẳng có gì cả. Không ai để sẻ chia, không tình yêu, không tương lai phía trước…. Tôi là một kẻ bất hạnh nhất thế gian. Vị thần Hạnh Phúc dường như đã bỏ quên mất tôi rồi.

Ai cũng đang hồ hởi, tất bật hoạch định tương lai, chỉ còn tôi là đứng lại. Vy đã xin được học bổng đi Ý, đang hối hả chuẩn bị đến ngày bay. Duy cũng đã thi đậu khoa Công nghệ thông tin của Bách Khoa mà chẳng cần đến cái giải ba quốc gia giúp sức. Nó giờ đang quá nhàn rỗi nên chiều nào cũng đến làm phiền tôi. Như lúc này đây, nó đang dội cửa phòng tôi ầm ầm.
trượt đại học, hạnh phúc luôn ở quanh ta

-Đồ đần kia, có ra ngoài ngay không thì bảo!
-Không ra, không ra, nhất quyết không ra đâu…..
-Vy sắp đi rồi đấy, ra tiễn nó ngay, nhanh lên không tàu chạy.
-Đi…đi đâu?-tôi hốt hoảng vội mở toang cửa phòng.
-Thì đi ra sân bay chứ đi đâu.
-Sân bay? Sao lại ra sân bay làm gì?
-Mày từ trên trời rơi xuống đấy à?? Vy chuẩn bị bay sang Ý rồi.

Tôi cuống cuồng, vội vàng theo Duy ra ga. Vì thành phố nhỏ của chúng tôi cách rất xa Hà Nội. Thời gian gấp gáp quá, tôi chẳng kịp chuẩn bị để theo Vy ra tận sân bay, tôi chỉ có thể tiễn nó ở ga tàu. Chuyến tàu sẽ chở Vy ra Hà Nội để lên đường rời xa chúng tôi xa thật là xa, lâu thật là lâu.…

Tôi đấm thùm thụp vào người Vy , mắt ngân ngấn nước:

-Đồ tồi! Sao mày đi gấp quá vậy. Chẳng báo trước cho tao gì cả.
-Đứa nào tắt điện thoại cắt đứt liên lạc với bạn bè hả hả hả?? Hỏi làm sao mà tao báo cho mày được?
-Mày sang đó rồi nhớ giữ gìn sức khỏe, nhớ đến thăm Verona, thăm nhà của nàng Juliet, thăm đấu trường Rome Arena… rồi chụp nhiều nhiều ảnh vào gửi về cho tao, Tết về nhớ mua quà cho tao nữa, nhớ…
-Rồi, rồi, tao biết rồi. Sang bên đó rồi chắc là tao sẽ nhớ hai đứa mày lắm lắm.
-Vậy… còn Khang thì sao?
-À… bọn tao… chia tay rồi. Khang nói là không muốn giữ chân tao. Tao cũng không muốn yêu xa. Vì tao sợ cả hai sẽ mệt mỏi và sợ tao sẽ không làm được. :p
Tôi xị mặt, mân mê tay áo Vy. Vậy là nó sắp đi xa thật rồi, trông nó vẫn thật bình thản. Ôi, cái con nhỏ ngốc, chỉ giỏi che giấu cảm xúc thôi.
-Tao vẫn chưa kịp làm gì cho mày. Hix… Mày cũng chưa kịp nghe gã Duy đàn nữa. Nó mới học đánh guitar.
-À, Duy nhà ta đang thích một người đấy. 
Bàng hoàng mất nửa giây. Trời ơi, khúc gỗ đã biết rung động. Nhưng là ai, ai, ai…? Tôi đâu thấy bong dáng cô bạn nào. A…à… không lẽ… là … Vy?
-Là mày hả?- Tôi tự kinh ngạc với ý nghĩ vừa lóe lên.
-Ha ha… Đồ ngốc!! Không phải tao. Không nói cho mày biết đâu.

Kinh thật! Chúng nó dám giữ bí mật với tôi? 

Tôi còn chưa kịp hỏi tội Vy thì nó đã phải lên tàu, chỉ kip cầm tay tôi nhắn nhủ câu cuối.

-Khi nào rảnh mày qua thăm mẹ giùm tao nhé. Giờ chỉ còn mình mẹ tao ở nhà…. Thôi, tao phải đi đây. Tạm biệt.
Hạnh phúc luôn ở quanh ta

Rồi cái bóng nhỏ xíu đã lẫn vào đoàn người lên tàu. Lần đầu tiên tôi cảm nhận thấy sự khiếm khuyết trong ngôi nhà sang trọng củaVy, cảm nhận thấy sự thiếu thốn của nhỏ bạn. Lần đầu tiên tôi mới hiểu vì sao nó mạnh mẽ đến vậy…. Tôi thẫn thờ nhìn đoàn tàu lăn bánh, xa dần, xa dần…. Không khí nhà ga nhuốm một màu cũ kĩ, ảm đạm của chia li, của luyến lưu, của đưa tiễn: người tiễn người, người tiễn mình, ta tiễn ta… Tiếng còi tàu tu tu… khắc khoải, nghẹn ngào như tan ra không trung, như kéo dài bất tận….

Tôi quay lại để ra chỗ Duy, bắt gặp Khang vẫn đang còn đứng bất động.

-Hey Khang, nghe nói cậu đậu cả hai trường hả. Chúc mừng nhé! Cậu định sẽ học trường gì?
-Chào Thư. Tớ sẽ học Khoa học tự nhiên. Tớ định thi vào lớp cử nhân tài năng. Học trong đó dễ kiếm học bổng du học hơn. :p
-Ai cũng nghĩ cậu sẽ học Y đấy.
-Vẫn câu cũ. Tớ sống cho tớ, đâu có sống cho mọi người. Cậu cũng nên vậy, Thư ạ. Đừng suy nghĩ nhiều về những gì người khác nghĩ. Hãy làm những gì khiến cậu cảm thấy tốt nhất ấy. Cố lên nhé!

Khang quả thật tuyệt vời. Hy vọng cậu ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ Vy như vậy. Theo Duy đi về mà đầu tôi vẫn mãi mê nghĩ về những điều Khang vừa nói nên tôi giật bắn khi nghe cái chất giọng ồm ồm của Duy vang lên.

-Ê, nếu vẫn muốn học lý thì nộp hồ sơ vào Bách Khoa đi. Viện điện có mấy khoa đang tuyển nguyện vọng hai đấy.
-Ờ, ta sẽ suy nghĩ. Mà “I” vừa nghe phong phanh là “you” đã fall in love hở? Ai vậy, ai vậy?-tôi chọc chọc vào lưng Duy giục giã.
Bị bắt đúng tim đen, mặt Duy bỗng đỏ lựng lên. Nó ấp úng đến buồn cười.
-Ờ… Lên đại học khắc biết.
Ái chà! Được lắm, dám giữ bí mật với tôi cơ đấy. Lên đại học nó cũng sẽ biết tay tôi. Đến khi học cùng trường rồi tôi sẽ hỏi tội Duy, vậy là đã có một chân sai vặt. hehe…
-À, từ ngày mai mày qua dạy tao chơi guitar nhé.
( Còn chiều nay, tôi phải làm hồ sơ xét tuyển nguyện vọng hai đã.)
-Ờ. Sẵn lòng thôi nếu mày muốn.
Trời hôm nay sao cao thế, nắng hôm nay sao vàng thế? Tôi thấy người nhẹ bẫng, giống như một trái bong bay vậy.
Về đến nhà, tôi thấy cảnh tượng quen thuộc. Em tôi đang bật nhạc inh ỏi, trông thấy tôi liền tắt phụt.
-Cứ bật nhạc tiếp đi nhóc.

Nó há hốc miệng nhìn tôi vài giây rồi lại vặn loa lên, nhảy nhót điên cuồng. Bố mẹ đang trò chuyện trong bếp, nghe tiếng tôi liền quay ra.
-Con chào bố mẹ, con đã về rồi.

Trước khi lên phòng thay đồ tôi nói với xuống thật to:
-Con muốn nói là con yêu cả nhà nhiều lắm.

Mọi người đều ngạc nhiên, chắc đang tự hỏi không hiểu hôm nay “bà già” Thư ăn nhầm phải cái gì. Tiếng ồn ã hôm nay bỗng nhiên khiến ngôi nhà trở nên sống động và ấm áp lạ kỳ. 
Tôi cảm thấy mọi nỗi buồn dường như đã vơi đi đâu hết. Tôi chẳng hề bất hạnh như tôi vẫn nghĩ, bởi tôi vẫn còn rất nhiều thứ. Tôi có một gia đình trọn vẹn luôn ở bên cạnh tôi, có một cuộc hẹn với cô bạn mang qùa trở về từ trời Tây, có một thằng bạn chờ tôi “hỏi tội” trong những tháng năm đại học sắp tới…. Ai cũng đang đều rất hạnh phúc. Vy hạnh phúc vì đã đạt được ước mơ đến với nước Ý xinh đẹp. Khang hạnh phúc vì có thể làm những việc theo ý thích mà chẳng cần bận tâm xem “thiên hạ” nghĩ gì. Duy hạnh phúc vì hiện tại hàng ngày có thể ôm đàn tra tấn lỗ tai các thính giả…

Còn tôi, tôi có hạnh phúc không? 

Có. Tất nhiên là có rồi. Tôi cũng đang rất rất hạnh phúc. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là những điều vụn vặt rất đời thường. Hạnh phúc là khi cả nhà quây quần bên mâm cơm, dưới ánh đèn vàng, ăn bữa cơm mẹ nấu. Hạnh phúc là khi trời mưa có người bạn cho ta đi chung dù. Hay hạnh phúc là khi nhận được lá thư từ một người vô cùng thương mến ở phương xa…. Hạnh phúc là khi nhận đươc yêu thương và trao đi yêu thương. Hạnh phúc là những điều giản đơn trong cuộc sống mà ai cũng có thể dễ dàng tìm thấy xung quanh mình. Bởi tôi hạnh phúc, bởi tôi luôn được yêu thương nên tôi phải phấn chấn lên. Tôi vẫn còn rất nhiều chọn lựa, rất nhiều con đường đang chờ đợi tôi bước tới. Ngoài những ngày nắng trong sẽ có những khi bầu trời u ám, sẽ có khi có cả những cơn mưa rào. Đó mới là cuộc sống. Nhưng dù cho bắt kỳ chuyện gì có xảy ra cũng phải luôn ghi nhớ rằng “Khi cuộc đời khép cánh cửa của bạn thì sẽ luôn mở ra cho bạn một cánh cửa sổ khác”.
  • Minh Minh


Bài dự thi "Hạnh phúc vẫn đủ chỗ cho ta". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn để lại bình luận cuối bài viết tại website hoặc like và chia sẻ lại link bài viết từ trang fanpage facebook.com/yeublogviet

VIẾT ĐỂ CẢM NHẬN HẠNH PHÚC, LAN TỎA HẠNH PHÚC VÀ NHẬN NHỮNG GIẢI THƯỞNG HẠNH PHÚC! 


MỜI BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU VỀ CUỘC THI VIẾT "HẠNH PHÚC VẪN ĐỦ CHỖ CHO TA"

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

trịnh minh hằng

Life is short. Time is fast. No reply. No rewind. So ẹnjoy every moment as it comes.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

back to top