Hạnh phúc của tôi là những chuyến đi xa
2016-04-15 07:00
Tác giả:
Cứ mỗi tháng tư về lại đem cho con người ta thật nhiều cảm xúc. Có người thì bâng khuâng, có người thì rạo rực, có người thì chống chếnh như muốn uống hết men say của đất trời…
Tháng tư tựa như một bản tình ca làm nhiều người mê đắm. Tháng tình ca ấy làm ai cũng buông những cảm xúc về Hà Nội, về những hàng hoa bách hợp trắng muốt tinh khôi, hay về hoa xoan, hoa ban còn đọng lại của tháng ba. Cũng là một cô gái dành cho Hà Nội tình yêu khá lớn, nhưng tôi lại trải lòng tháng tư ở những vùng đất lạ.
Những ngày tháng rời trường đại học. Tôi cũng đã tìm kiếm cho mình một công việc văn phòng nhàn nhã. Sáng đi tối về với những bộ váy áo điệu đà. Ấy vậy mà đã có thời gian tôi cảm nhận được cuộc sống văn phòng phức tạp nhiều hơn tôi tưởng, không phải toàn tiếng cười và những bài kiểm tra như những ngày ngồi trên giảng đường. Có đi làm mới thấy, một ngày trôi qua thật nhanh và có phần tẻ nhạt. Sáng làm, trưa ăn qua loa, chiều lại làm, đến lúc đi về thì đã mệt lắm rồi chỉ muốn nghỉ ngơi thôi. Cảm tưởng một ngày của mình chỉ có hai màu, màu tường vôi của văn phòng và màu tường vôi của phòng mình.
Không còn những phút ngồi ngẩn ngơ bên cửa sổ lớp học. Đi làm thật mệt và khó, nhưng rồi cũng phải biết tìm niềm vui trong công việc và tự cổ vũ tinh thần mình thôi. Cố gắng đến khi mà dường như mình không thể tiếp tục, tôi rời bỏ và nhận ra cuộc đời quả không vuông vắn như lời mẹ dặn, không phải mọi sự cố gắng đều được trả công xứng đáng. Tôi khóc, những giọt nước mắt không tràn được ra long lanh như sương trên lá mà cứ nấc nghẹn trong lòng.

Và rồi tôi tìm được niềm vui ở một phương trời khác. Những chuyến đi về với dân với bản cho tôi nhiều cảm nhận và trải nghiệm, nó mang cho tôi cảm giác mình đang sống có ích. Cho đến thời điểm hiện tại tôi cũng đã đặt chân được đến 30 tỉnh của đất nước hình chữ S thân thương. Tuy chưa phải nhiều nhưng con bé tưởng là chỉ quanh quẩn văn phòng như tôi cũng đã được nếm cái nắng gió đường đất lầy lội xe không thể vào phải đi bộ nửa ngày trời của vùng biên giới Lào, biên giới Trung Quốc nơi địa đầu đất nước. Được nếm cái vị hoang sơ nguy hiểm của một bên là núi một bên là vực, được nếm cái lạnh cắt da của các tỉnh miền núi phía bắc hay cái nắng đổ đầu làm người ta đen nhẻm của đất nước Campuchia. Nếm cái vẻ lãng mạn của Huế, vẻ mát lành của Đà Nẵng, vẻ hùng vĩ mây trời của Hà Giang xinh đẹp, vẻ nhộn nhịp trẻ trung của Sài Gòn năng động hay cả cái nắng gió làm say hồn người của vùng Tây Nguyên đất đỏ. Được đến nơi mênh mông đồng lúa ruộng bậc thang hay những nơi bạt ngàn cải trắng, đến những nơi không có điện, không có sóng điện thoại, trẻ em không đủ quần áo mặc, bắt con luỵ trong gốc cây khô luộc ăn mà thương rơi nước mắt.....đất nước mình thân thương quá đỗi.
Thực sự ở những năm tháng tuổi thanh xuân này, tôi chưa bao giờ thấy hối hận khi đi cả, dù có những lần say xe lăn lóc. Tôi vẫn luôn nghĩ khi còn đi được hãy đi, đi như chưa bao giờ được đi. Đi để thấy cuộc đời này tươi đẹp hơn nhiều chứ không chỉ quẩn quanh những bàn phím, tính toán, bon chen, ích kỷ cá nhân. Đi để thấy cái tôi của mình nhỏ lại. Ai cần sẽ chờ đợi mình và ủng hộ mình từ phía sau. Và đặc biệt mỗi chuyến đi tôi thường chụp rất nhiều ảnh, có thể không phải cái nào cũng đẹp mê li hay lung linh. Giá trị của một bức ảnh đôi khi không phải vì được thực hiện bởi một phó nháy chuyên nghiệp hay được chụp bằng chiếc máy ảnh đắt tiền mà nằm ở chính thời điểm được ghi lại đã đi qua và chẳng thể lấy lại được đó.

Cái ba lô sau những chuyến đi công tác đặt xuống thềm nhà, tôi đã cảm nhận ít nhiều những điều trong cuộc sống, tự đối diện với biết bao là suy nghĩ. Hóa ra những chuyến đi đem lại cho con người ta nhiều cảm xúc lạ và bất ngờ hơn là niềm phấn khởi khi được đến thăm một vùng đất mới. Có những chuyến đi không phải để đến với một cái đích nhất định mà còn tự trưởng thành, lớn lên, tự khám phá chính mình trong cái xoay chuyển liên tục của đất trời.
Cái cảm giác sắp xa nhà để bắt đầu một chuyến đi luôn hồi hộp, cái cảm giác ngày trở về cũng thật háo hức. Không ở nơi đâu ta tìm được sự thanh thản và cảm giác ấm cúng được chở che như ở dưới mái nhà thân yêu của mình. Ở đó ta không còn cảm thấy chênh vênh nữa. Đi không phải chỉ để làm việc, thử thách hay khám phá chính mình, đi còn là để trân trọng những giây phút bình yên bên cạnh người thân, để lại được cười hồn nhiên, ngủ ngon lành. Chợt tôi thèm được trở về thị xã nhỏ bé của mình với bữa cơm có mẹ ngồi bên, với những đòi hỏi chỉ có người thương yêu ta chân thành có thể chiều được.
Sau cùng tôi chỉ muốn mượn lời của Trịnh Công Sơn để nói về những chuyến đi "Nếu chưa bao giờ đi, chưa bao giờ sống qua nhiều nơi, sống qua những ngày mưa ngày nắng trên những vùng đất khác nhau, chưa bao giờ nhìn sâu vào bên sau của con người thì hẳn mới còn đua đòi vào những hời hợt nhạt nhẽo của đời sống".
© Quỳnh Chi – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Để cuộc sống là hành trình của những nụ cười
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.






