Phát thanh xúc cảm của bạn !

Giọt nước mắt ngày Tết

2017-01-18 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Trước kia, mỗi khi có cơn gió mùa đông bắc đầu tiên thổi về là em trai nó lại nhắc với giọng lắp bắp của một người bị nói ngọng “Sắp…đ…đế…ến…tết…rồi…ồi”. Trên khuôn mặt trắng xanh vì nắng nở một nụ cười hiền lành hiếm hoi và đôi mắt to tròn lại ánh lên những nét thật rạng ngời.

***

Đêm.


Gió mùa đông bắc về, gió đu mình trên bụi tre già, quật liên hồi vào cây xoài trước cửa. Đang ngồi mơ màng nghe tiếng gió rào rào một cách dữ dội, nó bất giác giật mình khi nghe thấy những âm thanh quen thuộc bài hát mùa Giáng sinh “Jingle Bell” phát ra từ một chiếc ti vi nào đó. Nó lẩm bẩm một cách vô thức “Giáng sinh trôi qua hai ngày rồi mà vẫn phát “Jingle Bell”, sau Giáng sinh là tết dương lịch, rồi chả mấy là lại tết Nguyên Đán”. Một làn gió mơn man trên sống lưng, rít qua tai, kèm theo tiếng gió rít lại là một âm thanh quen thuộc khác vọng đến nhưng lần này nhỏ hơn tiếng nhạc kia, nhỏ nhưng rõ lắm, quen lắm! “Sắp…đ…đế…ến…tết…rồi…ồi”. Nó quay lại đằng sau nhưng không có ai cả. Ngoài sân gió vẫn đu mình trên bụi tre già và quật liên hồi vào cây xoài trước cửa rào rào một cách dữ dội.

Âm thanh ấy, tiếng nói lắp bắp ấy đã ba năm rồi nó không nghe thấy. Phải, đã ba năm rồi nó không còn nghe thấy thứ âm thanh đã đi cùng nó suốt những ngày Tết của tuổi thơ. Vậy mà giờ đây âm thanh ấy lại vang lên trong lòng nó, vang lên bên tai nó, rõ từng tiếng một. Một giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống nhưng một làn gió lạnh lùng, khô khốc đã thổi bay giọt nước mắt ấy đi, chỉ còn mình nó ngồi đây lạnh lẽo và cô độc giữa căn phòng trống trải.

Trước kia, mỗi khi có cơn gió mùa đông bắc đầu tiên thổi về là em trai nó lại nhắc với giọng lắp bắp của một người bị nói ngọng “Sắp…đ…đế…ến…tết…rồi…ồi”. Trên khuôn mặt trắng xanh vì nắng nở một nụ cười hiền lành hiếm hoi và đôi mắt to tròn lại ánh lên những nét thật rạng ngời. Số phận không may mắn đã không cho cặp song sinh đó được hưởng những niềm vui nhỏ nhoi nhất đối với một người bình thường. Cả hai anh em đều là người tật nguyền. Nó may mắn hơn em nó là đi lại được và còn được cắp sách đến trường, còn em nó thì liệt hẳn.

Giọt nước mắt ngày Tết

Ngày ấy, nhà nó còn ở trong một khu tập thể, những ngôi nhà san sát liền vách với nhau. Ngày qua ngày, em nằm trên giường, quay mặt ra ngoài cửa nhìn mọi người đi qua cửa nhà và ngóng nó đi học về, coi đó là một niềm vui. Hai anh em nó quấn quýt nhau lắm! Chỉ trừ có lúc đi học, còn lại phần lớn thời gian là nó ở trên giường chơi với em, học được chữ nào nó cũng dạy em, em nó học nhanh lắm. Em bảo nó kể chuyện nó đi học trên lớp, nó kể toàn chuyện vui, những lần bị bạn bè trêu trọc vì là một đứa trẻ tật nguyền thì nó không bao giờ kể. Có khi kể hết cả mọi chuyện vui rồi mà em vẫn muốn nghe tiếp, bí quá nó bịa tạc mọi chuyện trên trời dưới biển, em nó nghe một cách chăm chú và thèm thuồng, trong đôi mắt to tròn đôi lúc lại loé lên những tia sáng lạ lùng.

Trong năm có hai dịp mà em nó thích nhất là ngày sinh nhật và tết Nguyên Đán. Sinh nhật thì khỏi phải nói, mọi người cô chú trong nhà đến liên hoan, chụp ảnh đông lắm, vui lắm, anh em nó cười tít. Mẹ sinh anh em nó vào mùa hè cho nên cứ thấy trời nóng và có quả vải chín đỏ là anh em nó lại vui vẻ nói với nhau về ngày sinh nhật mặc dù cũng còn lâu mới đến. Còn những đêm gió mùa đông bắc rít rào rào ngoài cửa như đêm nay thì anh em nó sẽ ôm chặt lấy nhau trong chăn, em nó sẽ luôn miệng “Sắp…đ…đế…ến…tết…rồi…ồi…anh nhỉ”. Em nó lúc nào cũng mong đến Tết.

Đêm giao thừa, anh em nó sẽ nằm ôm nhau hạnh phúc nhìn pháo hoa khắp nơi qua ti vi. Mấy ngày Tết em nó sẽ được ra khỏi chiếc giường để bố mẹ đèo về nhà nội, nhà ngoại, em nó sẽ được ngắm nhìn mọi người, ngắm nhìn đường phố thật thoả thích. Nhưng còn một lí do nữa mà anh em nó mong chờ tết đến là mỗi khi chúng nó hỏi mẹ là đến bao giờ em nó biết đi thì mẹ nó đều bảo “sang năm em nó biết đi”. Vậy là trong hai cái đầu non nớt và thơ dại luôn ấp ủ một hi vọng “qua tết là đến sang năm, sang năm em nó sẽ biết đi…”. Hai anh em tưởng tượng ra biết bao nhiêu trò để chơi với nhau, bao nhiêu nơi để đến khi em nó biết đi. Thế nhưng sang năm rồi sang năm nữa, em nó vẫn không biết đi. Và thế là cả hai anh em vẫn mong đến tết, mong đến sang năm…rồi sang năm nữa… Anh em nó vẫn chờ cho đến một ngày mưa ngâu tháng bảy. Nó sẽ không bao giờ quên ngày ấy, ngày sinh nhật mừng hai anh em nó tròn 16 tuổi, ngày mà anh em nó luôn chờ đợi, và cũng là ngày người ta bế em nó về trong một chiếc khăn trắng phủ kín người...

Giọt nước mắt ngày Tết

Lại một mùa gió đông bắc kéo về. Tay nó giơ ra ngoài cửa sổ và nắm lấy một cái gì đó. Nó vẫn còn nguyên cái cảm giác nắm lấy bàn tay em vào đêm đông năm nào, vậy mà đêm nay trong lòng bàn tay ấy chỉ còn lại những cơn gió lạnh buốt vẫn thổi rào rào. Tiếng nhạc bài “Jingle Bell” lại phát ra từ chiếc ti vi nào đó. Tết năm nay đã là cái tết thứ ba không có em.

“Tết này ai đón giao thừa

Giao thừa năm ngoái em vừa còn đây”

Khi em còn sống nó đã không làm được bài thơ nào tặng em. Giờ đây, một mình trong đêm đông lạnh giá và cô đơn, nó viết hai bài thơ về em.

Khóc em

“Tết này ai đón giao thừa

Giao thừa năm ngoái em vừa còn đây

Xung quanh vẫn những cỏ cây

Giao thừa vẫn đến, em nay không còn.



Em tôi tuổi vẫn còn non

Mới vừa mười sáu vẫn còn hồn nhiên

Ngỡ qua vừa đón tất niên

Gương mặt em vẫn dịu hiền tươi vui



Mà nay em đã qua đời

Năm nay ai đón giao thừa cùng anh?

Giờ đây vĩnh biệt “Trung Thành”

Tên em anh mãi gọi: “Thành, Thành ơi…!”

Giọt nước mắt ngày Tết



Đêm đông khóc em

Đêm lạnh lòng ta những nỗi sầu

Ôm chăn bó gối “cố nhân” đâu?

Lòng này nhớ mãi đêm đông ấy

Có cặp song sinh gối chụm đầu



Những tưởng bên nhau cùng ấm áp

Mà nay thổn thức một tim đau

Âm dương cách trở lòng tê tái

Mãi mãi em nằm dưới đất sâu

© Trung Tran – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.

Chờ người em thương

Chờ người em thương

Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.

Tương tư

Tương tư

Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời

Bình minh trên phố

Bình minh trên phố

Khi ánh bình minh vừa ló dạng, Phố nhỏ bừng tỉnh trong sương mai. Ánh nắng vàng rơi từng giọt nhẹ, Làm bừng sáng những ước mơ dài.

Lời má dạy trên mảnh đất Miền Tây chất phác

Lời má dạy trên mảnh đất Miền Tây chất phác

Ở vùng quê này, người ta sống với nhau bằng cái tình, cái nghĩa. Họ có thể không giàu có về vật chất, nhưng lòng họ luôn đầy ắp sự chân thành và nghĩa tình. Má dạy con rằng, dù sau này có đi xa, có thành đạt, con vẫn phải giữ lấy tấm lòng chân chất đó.

Hồi tưởng về tuổi thơ tôi

Hồi tưởng về tuổi thơ tôi

Đôi khi tôi tự hỏi bản thân sao giờ lại bỏ mặc người bạn thiên nhiên gắn bó thân thiết thuở nhỏ của mình, từ những cơn mưa rào rạt rơi lộp bộp trên mái tôn làm mát dịu bầu không khí tới những tán lá râm mát đã che chở tôi khỏi cái nắng tháng 6 oi ả.

Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép

Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép

Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép, để ghép được thì cả hai mảnh đó phải hợp nhau chứ không phải giống nhau. Và muốn tìm được cái hợp nhau thì rất khó, muốn ghép lại được với nhau thì cần phải có thời gian.

Ba ơi ba đâu rồi?

Ba ơi ba đâu rồi?

Ba mẹ của anh chị tin anh chị đấy, rất mực vững chãi nữa đấy nhưng thời hạn để thực hiện lời hứa của anh chị là bao lâu vậy? Là một năm? Là năm năm? Hay cả cuộc đời để tranh giành những thứ của cải vật chất phù hoa kia...

Hối tiếc

Hối tiếc

Giọt lệ rơi trên má, ướt nhòe gương mặt, Nỗi niềm hối tiếc, đắng cay chẳng vơi. Thời gian trôi qua, như giấc mộng xa vời, Để lại bao tiếc nuối, trong lòng bồi hồi.

back to top