Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em yêu một người, người ấy chẳng yêu em

2016-08-19 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Em chỉ là cơn gió như bao cơn gió khác thoảng qua cuộc đời anh. Còn chị ấy, như một hạt mầm, nảy nở và đâm chồi, cắm rễ trong tim anh. Đã không thể nói lời yêu, thì hãy cứ chôn sâu tận đáy lòng. Đã không thể quên, thì cứ nhớ, xem như mình bán trái tim để đổi lấy một hồi ức đẹp, hồi ức có anh…

***

“Có một số người không đợi được, chỉ có thể bỏ đi, có một số thứ không thể nào có được, chỉ có thể từ bỏ, có một số chuyện đã qua, hạnh phúc hay đau xót, chỉ có thể chôn xuống đáy lòng, có chút hy vọng về thực tại hay tương lai, chỉ có thể lựa chọn quên đi. Có một số tâm sự, bất lực, chỉ có thể tự mình tiêu tan, có một số nhớ nhung không thể nào giải tỏa, nói ra chi bằng không nói…”

Kỳ thực tập hè đã kết thúc, em nhận được nhiều thứ nhưng cũng vô tình đánh mất một thứ quan trọng nhất của cuộc đời mình, thứ mà em đã cố bảo vệ bấy lâu nay, đó là trái tim. Hóa ra cũng chẳng ai có thể mãi bảo vệ trái tim mình trước định mệnh anh à. Thôi thì em phải chấp nhận thôi, chấp nhận ký gửi trái tim không hồi đáp.

Một tháng qua, nếu dùng thước đo của thời gian thì có lẽ quá ngắn, nhưng nếu dùng thước đo của kỉ niệm thì thật sự quá dài. Đà Lạt, thành phố của tình yêu và nỗi nhớ, em đến đây và trót vương cái hơi thở ấy. Em bắt đầu thấy yêu Đà Lạt, yêu nhịp sống, yêu cái se se lạnh nơi đây chắc bởi vì có anh. Người ta nói thật đúng anh nhỉ, yêu một thành phố vì nơi đó có người ta yêu.

Em yêu một người, người ấy chẳng yêu em

Em về lại Sài Gòn mà lòng sao cứ mãi vấn vương về những ngày hè có anh. Khi chưa gặp anh, em nào có biết thế nào gọi là yêu. Đã một lần có người yêu, nhưng nói đúng ra chỉ hơn tình bạn ở cái danh xưng “tình yêu”, vì cái cảm giác bên người ấy cũng chỉ là bạn bè bình thường. Mãi cho đến khi gặp anh, em mới biết thế nào là tim đập, chân run.

Nhớ ngày đầu, cái ngày mới bước chân lên đất Đà Lạt, cảm giác cô đơn và nhớ nhà kinh khủng. Em muốn lên xe và quay lại Sài Gòn, dù lòng chẳng mấy yêu thích nơi ấy. Nhưng ít ra em cũng đã sống ở đấy ba năm. Rồi ngày từng ngày trôi qua, một tháng nhanh như cái chớp mắt, em quen dần với sự hiện diện của anh, quen dần với hơi thở của anh, quen dần với dáng hình và giọng nói của anh. Anh đi vào cả những giấc mơ của em, dáng hình ấy, giọng nói ấy, nụ cười ấy như đã khảm sâu vào một ngóc ngách tâm hồn em.

Những ngày ở cạnh anh, em thấy mình vui đến lạ kì, những lúc đi làm chỉ biết “len lén” nhìn anh, còn khi anh đến gần em chưa một lần dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh. Nhớ làm sao những đêm cả nhóm thực tập đi ăn cùng nhau, thật ra món ăn cũng thường thôi, nhưng có anh bên cạnh dường như mùi vị thế nào cũng trở nên đặc biệt.

Em chạy xe trong cơn mưa trắng xóa Sài Gòn, màng mưa hòa vào màng đêm, em chạy trong vô thức, chạy mà chẳng biết phương hướng. Em bỗng nhớ về anh mà xuýt mấy lần bị xe tông. Em nhớ mình cũng từng được ngồi sau xe anh, được anh đưa lên đồi ngắm cảnh. Tuy chỉ mấy phút ngắn ngủi, nhưng em thấy lòng bình yên và hạnh phúc vô ngần. Ngồi sau tấm lưng anh, từ trên cao nhìn xuống em thấy thành phố buồn cũng trở nên vui và đẹp mắt, em quên cả việc mình mắc bệnh sợ độ cao, cứ thế có anh em không còn thấy sợ điều gì.

Em yêu một người, người ấy chẳng yêu em

Tình yêu trên đời này có hai loại, một loại vừa gặp đã yêu, một loại phải trải qua đoạn thời gian cạnh nhau rồi yêu tự lúc nào chẳng biết. Tình yêu em dành cho anh thuộc loại thứ hai, nhưng em chưa kịp nói lời yêu anh thì mỗi đứa một phương trời rồi. Một tình yêu vừa nhen nhóm thắp lên, đã phải vùi sâu và dặn lòng quên đi. Lửa lòng lần đầu tiên cháy vì một người nhưng cũng nhanh chóng lụi tàn. Có lẽ, hạnh phúc thật sự chỉ đến với những người dũng cảm theo đuổi tình yêu. Còn em, vì không đủ dũng cảm cũng chẳng đủ thời gian nên thì tập quên thôi anh à.

Em đã từng đọc đâu đó câu nói “cảm giác đau lòng nhất là đơn phương một người đơn phương” và hóa ra em đang kẹt trong cái vòng quanh quẩn ấy. Tình cảm một người đuổi, một người chạy đau lắm. Đêm ấy, cái đêm chia tay trước khi về lại Sài thành, em buồn lắm vì lòng còn vướng bận lắm thứ. Đêm ấy, em được biết rằng anh yêu chị ấy… Đêm ấy em cười mà lòng nào có vui… Đêm ấy, em tự nói với lòng rằng “mày quên được rồi, người ta chỉ xem mày như bạn bè bình thường thôi… Mày quên được rồi, thời gian và khoảng cách người ta sẽ chẳng còn nhớ đến mày…”… Đêm ấy, em ngồi sau xe một người, mà lòng đang gửi đến anh, người phía sau anh chẳng phải là em, mà là người con gái anh yêu…

Em muốn được trở về cô gái của ngày nào, cô gái của một tháng trước khi gặp anh, cô gái chưa bao giờ bi lụy chuyện tình cảm. Em muốn trở về là cô gái hồn nhiên, chẳng yêu, chẳng nhớ, chẳng sầu vì dáng hình ai… Nhưng có lẽ đã quá trễ. Đã không thể nói lời yêu, thì hãy cứ chôn sâu tận đáy lòng. Đã không thể quên, thì cứ nhớ, xem như mình bán trái tim để đổi lấy một hồi ức đẹp, hồi ức có anh…

Tạm biệt nhé, tình yêu sớm nở cũng vội tàn như một đóa hoa trước giông bão cuộc đời. Em chỉ là cơn gió như bao cơn gió khác thoảng qua cuộc đời anh, rồi anh sẽ nhanh thôi, nhanh quên đi người con gái xa lạ này. Còn chị ấy, như một hạt mầm, nảy nở và đâm chồi, cắm rễ trong tim anh. Thôi thì, em chúc anh hạnh phúc vậy, hy vọng chị ấy sẽ hiểu và yêu anh. Tạm biệt nhé, người cho em biết cảm giác yêu một người.

Nhiều năm về sau, em vẫn sẽ nhớ mãi về mùa hè năm nào, mùa hè năm nào em trót đánh mất trái tim mình… Mùa hè năm nào, em gặp đúng người nhưng người ấy chẳng yêu em… Mùa hè năm nào vì yêu một người, em yêu cả thành phố có người ấy…

© Nguyễn Thùy Trang – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa xuân sau cơn giông

Mùa xuân sau cơn giông

Trời đổ mưa, những giọt nước lách tách rơi xuống mái tôn, tiếng mưa át cả những lời bàn tán. Bé Kiệu, trong vòng tay cha, khóc đến nghẹn cả hơi. Bà Mắm đứng lặng, ánh mắt trĩu nặng những đau đớn. Ông Tét ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Trong lòng ông chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: "Đến bao giờ… cái nghèo mới thôi đè bẹp đời tôi…'"

Giữa chốn phồn hoa gặp được người

Giữa chốn phồn hoa gặp được người

Giữa chốn phồn hoa ấy, hai con người xa lạ vô tình gặp nhau trên đường đời. Họ bước vào cuộc đời nhau chữa lành những vết thương cho nhau.Đi qua nhữn giông bão của cuộc đời. Hoa nở hoa tàn vẫn yêu sâu đậm.

Cuộc sống bạn muốn là gì?

Cuộc sống bạn muốn là gì?

tôi muốn mình được vỗ về, để đứa trẻ bên trong được xoa dịu tôi muốn ai đó đến bên, để trái tim thổn thức từng nhịp tôi muốn mình say với đời được thở và sống

Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước

Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước

Đầu năm Ất Tỵ 2025, vận mệnh của một số con giáp sẽ gặp nhiều thuận lợi và may mắn.

Đoạn đường cũ

Đoạn đường cũ

Có những cuộc tình không tên gọi, nhưng vẫn nhớ, vẫn yêu vẫn đợi và thậm chí là vẫn đau khổ vì những điều đó nhưng chỉ là không thể bên nhau, không thể nói chuyện, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không thể. Cuộc tình dù đúng dù sai dù đau khổ hay hạnh phúc, đúng tốt đẹp hay không cũng chí là một cách nhìn từ bản thân, từ đối phương.

Đủ buồn để buông

Đủ buồn để buông

Mọi sự dịu dàng và an toàn trước kia anh đem đến, tôi còn chưa kịp tận hưởng đủ, anh đã vội lấy đi. Có tàn nhẫn không? Giá mà, anh đừng chữa lành tôi, giá mà anh không đem đến cho tôi một hi vọng khác, để rồi hôm nay phải tự mình bước tiếp với thêm nhiều vết thương khác.

Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn

Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn

Trong đoạn đường đời của mỗi người rồi ai cũng sẽ phải rời đi để chăm lo cho cuộc sống riêng. Nhưng cũng đừng vì vậy mà tiếc nuối, mà buồn bã. Bởi ai rồi cũng phải tự đi hết con đường mà bản thân đã chọn, ai rồi cũng sẽ hoàn thành phần còn lại của cuốn sách mà bản thân đã tự viết lên.

Tết xa quê

Tết xa quê

Tết xa quê nặng trĩu niềm thương Dẫu phố đông nhưng chẳng thấy vui sướng Con nhớ những hoài niệm ấm áp Chờ đón Tết trong giây phút ngày xưa.

Tôi chật vật giữ lấy lương tâm

Tôi chật vật giữ lấy lương tâm

Lúc này, tôi mới nhận thức được một cách rõ ràng về cuộc sống này và cũng nhận ra tại sao trước đây cuộc sống của tôi dễ dàng và thuận lợi đến thế. Bởi những vất vả và khó khăn đều được bố mẹ chắn chịu hết rồi, họ không bao giờ để tôi bị thật sự tổn thương, có chăng thì cũng là do tôi tự tưởng tưởng.

Viết để chữa lành

Viết để chữa lành

Trong từng trang viết, tôi tìm thấy một phần nhỏ bé của chính mình, những khát khao và nỗi sợ, những niềm vui và nỗi đau.

back to top