Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em sẽ vì anh mà giấu hết mọi nỗi buồn

2018-05-29 01:26

Tác giả:


blogradio.vn - Nói là yêu nhưng có lẽ chia tay vẫn nhiều hơn. Em tùy hứng, mau chán lại hay suy nghĩ. Mùa hè năm ấy em biết tin mình không có khả năng làm mẹ, em chết lặng anh ạ. Người đầu tiên em nghĩ đến sau khi biết tin là anh. Em sợ. Em thấy có lỗi. Em suy nghĩ. Em trách bản thân. Và rồi em chia tay anh.

***
 
blog radio, Em sẽ vì anh mà giấu hết mọi nỗi buồn
 
Em gặp anh lần đầu vào năm 13 tuổi, anh 16. Khi ấy chúng ta là những người bạn ở cùng xóm trọ, hồn nhiên và vui vẻ. Anh khá ưa nhìn, đặc biệt rất kĩ tính nhất là về mặt vệ sinh nhà cửa, thế nên em bắt đầu quý anh nhất xóm.

Ba năm sau, em chuyển nhà trọ và cũng từ đây chuyện tình mình bắt đầu. Em chủ động “tán tỉnh” anh trước, sau đó không lâu anh cũng bất ngờ đồng ý. Sau này khi yêu nhau khá lâu rồi em có hỏi vì sao lúc ấy anh lại đồng ý yêu em thì anh bảo rằng, anh cũng “thích” em, may quá có người tán thì yêu thôi. Lúc ấy em mơ mộng lắm, thích truyện ngôn tình, hay xem phim tình cảm Hàn Quốc nên chưa hài lòng với câu trả lời ấy nhưng mãi đến khi chúng mình thật sự chia tay nhau vào 8 năm sau, em biết anh yêu tôi thật lòng, thậm chí rất sâu đậm…

Nụ hôn đầu của anh và em là Giáng Sinh năm em 15 tuổi, anh nhỉ? Lúc ấy anh ngố lắm. Em cũng thế.

“Em nhắm mắt vào đi.”

Em thầm nghĩ không biết ông này định giở trò gì mà bảo người ta nhắm mắt xong lại im thít thế.

“Anh hôn em nhé?”

Thế là có nụ hôn đầu. Nếu hỏi em nụ hôn đó có vì gì thì em cũng chẳng nhớ nữa vì có lẽ não em đã cố gắng xóa anh ra khỏi đầu nên nụ hôn ấy cũng đi theo mất rồi. Chuyện tình yêu của chúng mình cứ thế nhẹ nhàng, đôi khi mãnh liệt nhưng vẫn không tránh khỏi mất mát và tan vỡ.

Năm em 18 tuổi, anh 21, mình yêu xa. Nói là yêu nhưng có lẽ chia tay vẫn nhiều hơn. Em tùy hứng, mau chán lại hay suy nghĩ. Mùa hè năm ấy em biết tin mình không có khả năng làm mẹ, em chết lặng anh ạ. Người đầu tiên em nghĩ đến sau khi biết tin là anh. Em sợ. Em thấy có lỗi. Em suy nghĩ. Em trách bản thân. Và rồi em chia tay anh. Lúc đó, anh cũng buồn nhưng thất vọng nhiều hơn, anh nhỉ? Anh còn đang đi học, tương lai vẫn chưa nói trước được nên em hiểu, anh không dám hứa hẹn gì nhiều nhưng em không cần anh phải làm như vậy. Anh bảo:

“Anh không cần. Anh yêu em. Sẽ có cách giải quyết mà em.”

Em biết anh đang động viên nhưng em chỉ muốn trốn tránh, để anh được tự do và có một gia đình hạnh phúc với những đứa trẻ đáng yêu - điều em không làm được.

Năm em 19 tuổi, anh 22, chúng ta quay lại. Em tưởng rằng mình có thể gạt bỏ hết mọi suy nghĩ ngổn ngang mà đến bên anh, yêu anh, rồi kết hôn… Nhưng cứ nghĩ đến chuyện cưới xin là em lại muốn dừng lại. Lí do chắc đã cũ nhưng chính là nó, khả năng làm mẹ. Chúng mình lại cãi nhau sau nhiều ngày em im lặng và tránh mặt anh. Em khóc. Em thương anh và thương chính mình. Vì sao em biết càng tiến tới sẽ chỉ càng đau buồn mà bản thân em không thể buông được?
 
blog radio, Em sẽ vì anh mà giấu hết mọi nỗi buồn

Chúng mình thực sự chấm dứt vào buổi tối năm em học năm 2 đại học, anh đã đi làm. Sau nhiều ngày tìm hiểu, anh đã biết em đang ở đâu. Anh tìm đến, em lạnh lùng và nhẫn tâm chấm dứt tình cảm, đuổi anh về. Anh nói rằng:

“Em đang ích kỉ với chính bản thân mình đấy. Nếu chia tay vì lí do đó anh không chấp nhận.”

“Em không còn yêu anh nữa. Anh về đi.”

Chia tay đến giờ đã được 2 năm, em biết anh vẫn chưa yêu ai nhưng chắc không phải vì chưa quên em đâu, anh nhỉ? Em vẫn theo dõi từng comment, status của anh trên Facebook chỉ để biết anh đang sống thế nào, có còn nhớ đến em không. Em lại ích kỉ thế nữa rồi. Tự dặn lòng phải quên biết bao nhiêu lần, đến nỗi kí ức vài năm trước cũng mờ ảo lẫn lộn, em vẫn cứ cố nhớ. Đúng là “càng quên thì càng nhớ” mà. Nhưng anh à, em sẽ không quên anh nhưng em cũng sẽ không nhớ anh điên dại nữa đâu. Em đã 23 tuổi rồi, trưởng thành và chín chắn hơn nhiều nên anh đừng lo, em sẽ giấu đi, giấu hết để không ai biết có một người con gái cứ đêm đến lại buồn, cứ mất ngủ lại lướt Facebook tìm anh và cứ ai nhắc đến anh lại nhói đau. Em mạnh mẽ lắm!

Tạm biệt anh, tình yêu đầu của em. Không chắc sau này em có thể yêu ai, hay cưới ai nhưng chắc điều đó khó xảy ra lắm. Chúc anh hạnh phúc, à không, anh nhất định phải hạnh phúc. Anh nhé! Em vẫn yêu anh, vẫn như thế.

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

back to top