Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em sẽ về khi lòng đã bình yên

2019-02-22 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Lần đầu tiên tôi thấy em mặc váy, duyên dáng nhưng chả hiểu sao tôi lại không vừa mắt. Tôi nhận ra em đã không còn là em của ngày cuối tháng 10 kia nữa. Tôi hụt hẫng và đứng phía sau cuộc sống của em. Mùa đông năm ấy, lạnh hơn những mùa đông năm cũ.

***

Chúng tôi biết nhau một ngày cuối tháng 10 đầy nắng.

Tôi vẫn nhớ mãi những câu chuyện của em về mái nhà, về chàng trai em thích và đặc biệt là những hình xăm. Em có một vẻ ngoài rất dễ thu hút sự chú ý của đám đông. Không phải vì em xinh đẹp như các hot girl trên mạng làm bao ánh nhìn điêu đứng, mà cái chất đời dính đầy bụi bặm in đậm trên con người em. Cái áo em mặc, đôi dày em đi và cả cái túi như bao bố em mang trên người, ít ai có đủ dũng cảm để trưng diện khi mà cả xã hội đang chạy theo những tiêu chuẩn về cái đẹp dựa trên hoa mĩ và thanh lịch. Nhưng, kệ cho ai đó cho em là kẻ lập dị, tôi lại quý cái thần thái bất cần đời nhưng lại rất đời thường nơi em.

Em từng hỏi tôi vì sao lại thích những hình xăm?

Tôi bảo bởi nó lạ.... Như chính con người em vậy.

Em cười hiền và nhìn ra ngoài ô cửa sổ.

Lạ thật chứ. Trong khi người người xăm long xăm phượng xăm hoa xăm cỏ... Em lại giữ cho riêng mình hình xăm của những chiếc bánh donut và cả đĩa spagetty nghi ngút khói. Em bảo đấy là gia tài của em.

Em sẽ về khi lòng đã bình yên

Tôi nhớ một ngày trời không mưa, em gọi cho tôi và thì thầm: “Em...đã tìm được người mình thích... Để em sẽ cho đi tình yêu đầu tiên và duy nhất trong đời.” Tôi mừng cho em, tôi mừng cho em nhưng có cái gì khác lạ, tôi...khi ấy vẫn chưa biết là cái gì.

Từ đấy, tôi và em ít có những cuộc gặp gỡ và những chiều cà phê quán xá. Em mải miết với chàng trai em thích và cũng không còn nhắc đến những hình xăm. Em cười nhiều hơn nhưng cái chất đời bụi bặm lại không còn nữa. Lần đầu tiên tôi thấy em mặc váy, duyên dáng nhưng chả hiểu sao tôi lại không vừa mắt. Tôi nhận ra em đã không còn là em của ngày cuối tháng 10 kia nữa. Tôi hụt hẫng và đứng phía sau cuộc sống của em. Mùa đông năm ấy, lạnh hơn những mùa đông năm cũ.

Rồi chuyện không vui đã xảy đến với em. Tôi bàng hoàng nhận ra em đang phì phèo điếu thuốc châm dở, mắt nhìn vào màn hình điện thoại, đôi mắt thẫn thờ như muốn ngăn mọi cảm xúc đang trực bùng phát. Em cứ im lặng như thế suốt cả buổi chiều hôm ấy, tôi hiểu em đang rất không ổn, rồi tôi cũng yên lặng ngồi cạnh bên em. Theo một người quen đáng tin tưởng, tôi được biết người em thích đã bỏ rơi em theo một cô gái nhà giàu xinh đẹp để leo lên cái ghế giám đốc công ty nhà cô ta. Còn em, tuy yêu nhưng không thể mang lại cho anh ta những điều kiện tốt cho tương lai sau này nên hắn phản bội em. Tôi thương cho nỗi đau em đang trải qua nhưng sao lòng lại khẽ mỉm cười. Mùa đông năm ấy, tôi biết tôi thích em rồi.

Em sẽ về khi lòng đã bình yên

Em gặp lại tôi sau đấy một tuần, chiều Hà Nội hôm đấy sao thật vắng vẻ và yên tĩnh, tôi như nghe được cả hơi thở của em. Hôm nay em gọi cà phê đen chứ không phải ly capuchino ngập kem như mọi lần... em có hình xăm mới. Đó là một con dao dính đầy máu đỏ bên cánh tay phải. Lần đầu tiên, từ ngày tôi biết em, em nói rằng: "Em thật sự rất buồn ". Hình xăm và câu nói ấy đủ để cho tôi biết, em đã thật sự mỏi mệt. Tôi muốn vỗ về, che chở và san sẻ nỗi đau cùng em, nhưng... từ đầu đến giờ, tôi chỉ là một thằng hèn nhát chỉ biết lắng nghe em, đứng sau âm thầm dõi theo em, ngay cả tình cảm của tôi dành cho em cũng được tôi che đậy một cách hoàn hảo.

Em đặt lên bàn một bộ hồ sơ du học... em sẽ đi xa, xa Hà Nội phố đông chật chội, xa những kỉ niệm giữa em và người, xa Hồ Tây quán sá và em cũng xa tôi... Tôi thật lòng không muốn xa em chút nào, cũng không muốn sự ích kỉ của mình níu em ở lại, khiến em bị dày vò bởi những kí ức nơi đây. Và rồi, tôi để em đi...như em nói, có thể là ba năm có thể là 10 năm, và cũng có thể là mãi mãi... tình yêu của tôi với em, có thể cũng sẽ bị vùi lấp bởi từng ấy năm.

Em sẽ về khi lòng đã bình yên

Em đi trong im lặng, bạn bè đi tiễn chỉ có mình tôi. Buổi tối trước hôm đó, em gọi cho tôi, em cảm ơn tôi vì đã cùng em trải qua những ngày tháng buồn đau nhất của cuộc đời, em xin lỗi vì phiền tôi quá nhiều. Tôi muốn nói cảm ơn em đã cho tôi cơ hội bên em chăm sóc, lắng nghe và thấu hiểu em, nhưng.. tôi lại chả nói được gì ngoài nụ cười trừ. tôi gửi tâm tư của mình vào món quà mà tôi đã chăm chút tỉ mẩn tự làm cho em. Đó là cảnh quán cà phê quen thuộc ven Hồ Tây tôi và em vẫn hay ghé dựng lên bằng tăm tre và kèm theo là một lời nhắn: “Cà phê đợi một người.”

Tôi không biết em có hiểu tâm ý của tôi không, nhưng chỉ cần em nói một tiếng đợi, dù là cả đời, tôi sẽ mãi chờ. Nhưng em không nói gì, chỉ ôm tôi một cái và bước lên máy bay. Tôi đau lòng nhìn theo cho đến khi bóng em khuất hẳn. Điện thoại có tin nhắn, là từ em. " Nhiên sẽ trở về khi tâm Nhiên lành lặn, đợi Nhiên nha !"

Tôi như không tin vào mắt mình, em gửi cho tôi ư, đúng là từ em thật rồi. Tôi hét lên sung sướng mặc cho bao ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Hà Nội hôm ấy 9 độ C, nhưng có cái gì ấm nóng chạy quanh cơ thể mình, mùa đông Hà Nội đã trôi qua một cách thần kì như vậy.

“Hà Nội có nắng ghé qua...”

© Thái Thị Hạnh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top