Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em sẽ đợi anh chứ? (P2)

2018-03-02 01:20

Tác giả:


Đọc phần 1

blogradio.vn - Tại sao cô lại để mất đi một người quan trọng, một người cô yêu thương nhiều đến vậy? Cô đã dặn lòng không được buồn phiền nhưng trái tim nào để cho cô được yên. Chia tay không đơn giản như cô từng nghĩ, nhất là đối với một người mới yêu lần đầu, yêu sâu đậm như cô. Trước đây, Trang đâu có như vậy, cô vốn là một người vô ưu, vô tư. Đối với cô, mọi buồn phiền đều trôi qua rất dễ dàng, dường như cô không cho chúng cơ hội len lỏi vào cuộc sống của mình. Cô chỉ nghĩ đơn thuần, tình yêu đến rồi sẽ đi. Cô sẽ chẳng bao giờ hối tiếc và buồn phiền vì một ai cả.

***

blog radio, Em sẽ đợi anh chứ?

Từ ngày về Mỹ, anh và cô vẫn trò chuyện với nhau như trước đây. Anh thường tranh thủ thời gian trên đường lái xe đến chỗ làm để nói chuyện với cô. Với anh, thời gian rất quý báu nhưng khoảnh khắc ở bên cô đáng quý hơn gấp bội. Nếu đúng như dự tính, tháng 6 này vừa tròn bốn năm họ yêu nhau và anh sẽ về Việt Nam tổ chức đám cưới. Nhưng một việc đã xảy ra khiến mọi dự tính thay đổi. Bản thân cô cũng cảm thấy vô cùng hụt hẫng.

Trước đó, khi đi ngang qua các cửa tiệm áo cưới, nhìn những chiếc váy cưới đủ màu sắc sặc sỡ, cô luôn mong muốn đến ngày mình mặc chúng. Chắc hẳn cô sẽ như một nàng công chúa và anh sẽ giống như một chàng hoàng tử bước ra từ những câu chuyện cổ tích. Nghĩ đến đó thôi, lòng cô cũng cảm thấy lâng lâng một niềm vui sướng. Anh sẽ nắm tay cô bước vào lễ đường.

***

Đêm ấy, anh gọi cho cô với giọng buồn rầu:

- Anh có lỗi với em nhiều lắm! Ba anh đang bị đau tim và nằm trong bệnh viện, chi phí trả viện khá nhiều. Gia đình anh đang gom góp lại để chi trả… Còn chuyện đám cưới của chúng ta chắc phải hoãn lại em à.

- Anh nói dối. Không thể có chuyện trùng hợp đến như vậy. – cô hét lên trong điện thoại. Nước mắt tự nhiên chảy xuống hai gò má nhỏ bé của cô. - Hay anh đã có vợ con bên đó và anh đã lừa dối tình cảm của tôi bấy lâu nay? Anh có biết rằng tôi dành cả thanh xuân của mình để yêu anh. Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Rồi tôi sẽ ăn nói sao với gia đình tôi? Anh có hiểu cảm giác của người khác không? – Chưa kịp để anh nói tiếp, cô vung tay ném luôn chiếc điện thoại vào góc tường. Nó vụn vỡ ra thành từng mảnh.

Bên kia, anh cố gọi tên cô nhưng không thành. Anh lặng người đi, ngoài trời đang chuyển sang đông nên không khí trở nên lạnh hơn trước. Nhìn theo những làn khói thuốc hòa lẫn với khí lạnh, anh cất tiếng thở dài. Không biết cô lúc này có hiểu cho tâm trạng của anh?

Cô và anh đã chia tay nhau như thế đấy.

***

Trang đưa tay qua ô cửa sổ hứng những giọt nắng chiều còn xót lại, chúng nhảy nhót, đùa giỡn trên tay cô. Nhìn chúng, lòng cô lại đong đầy cảm xúc. Có lẽ buổi chiều tà đem đến cho ta nhiều tâm trạng. Cô nhớ anh! Nỗi nhớ da diết, cồn cào dâng lên trong lòng. Đã hơn một tháng anh rời xa cô, không một bức thư, không một dòng tin nhắn. Nếu trách anh vô tình, ích kỉ cũng không đúng. Vì cuộc chia tay ấy là vì cô, vì tính trẻ con, thiếu suy nghĩ của cô.

- Em à. Chúng ta nên dừng lại ở đây. Anh chỉ mong không có anh bên cạnh, em sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân. Hãy nhớ đối xử tốt với người đến sau nhé.

Điện thoại ở đầu dây bên kia tắt hẳn. Tim cô tự nhiên thắt lại. Biết trước sẽ có kết cuộc này xảy ra, nhưng nghe giọng nói của anh cô vẫn bàng hoàng.

Giờ đây, cô thực sự hối hận. Tại sao cô lại để mất đi một người quan trọng, một người cô yêu thương nhiều đến vậy? Cô đã dặn lòng không được buồn phiền nhưng trái tim nào để cho cô được yên. Chia tay không đơn giản như cô từng nghĩ, nhất là đối với một người mới yêu lần đầu, yêu sâu đậm như cô. Trước đây, Trang đâu có như vậy, cô vốn là một người vô ưu, vô tư. Đối với cô, mọi buồn phiền đều trôi qua rất dễ dàng, dường như cô không cho chúng cơ hội len lỏi vào cuộc sống của mình. Cô chỉ nghĩ đơn thuần, tình yêu đến rồi sẽ đi. Cô sẽ chẳng bao giờ hối tiếc và buồn phiền vì một ai cả.

Đã bao lần cô đinh ninh rằng anh đã có người con gái khác. Biết đâu họ đang tổ chức đám cưới ở Hawai – nơi anh với cô từng bàn tính trước đây. Và lí do ba anh bị bệnh tim phải mổ gấp chỉ là sự lừa dối bao che cho hành vi xấu xa của chính anh. Không, cô không tin anh là con người như vậy. Nhấp một ngụm rượu vang, đôi má cô đỏ hồng, đầu óc cô choáng váng và hình ảnh anh lại hiện ra. Cô không chịu nổi nỗi nhớ anh. Nhìn cây sen đá treo ngoài ban công, kỉ niệm bên anh lại ùa về. Anh đã tặng cô món quà ấy với hy vọng cô sẽ chờ anh. Cô phải làm gì đây khi nỗi nhớ anh cứ cồn cào, dai dẳng?

blog radio, Em sẽ đợi anh chứ?

Lần theo địa chỉ mà anh đã gửi quà tặng cô trước, Trang nhanh chóng thu xếp va li sau khi xin được visa. Không giống như cô nàng năng động New York hay cô nàng đỏng đảnh Los Angeles, thành phố Marietta như một cô thiếu nữ đang tuổi xuân thì, xinh đẹp và đáng yêu. Nhà anh cách trung tâm thành phố không xa lắm. Một ngôi nhà nhỏ nhắn, không sơn, để lộ hẳn những miếng gạch đỏ hồng ra bên ngoài. Trong nhà không có người, chắc họ bận đi làm vì hôm nay là thứ hai. Cô đành phải đứng đợi dưới mái hiên. Hai bên là hàng thông. Những trái thông và những chiếc lá rơi rụng khắp cả góc đường. Cảnh vật được bao phủ bởi sắc trắng của tuyết. Đâu đó có vài chú sóc vẫn còn tìm kiếm một chút hi vọng gì đó của mùa đông. Chúng chạy nhảy trên cây rồi lại lao nhanh xuống đất, nhặt những trái thông rụng rồi thoắt cái lại về tổ của mình trong những hốc cây như những diễn viên xiếc điêu luyện. Cảnh vật yên tĩnh đến lạ lùng. Trang đưa tay hứng lấy những hạt tuyết mỏng manh đang từ từ rơi xuống. Một cảm giác thật nhẹ nhàng, thư thả dâng lên trong lòng cô.

Đồng hồ trên tay điểm 18 giờ, nghĩa là cô đã đứng đây trong một thời gian khá lâu. Bỗng nhiên, cô cảm thấy lạnh và bắt đầu hắt xì. “Chắc là mình bị nhiễm lạnh rồi”. Cô thu người ngồi co ro, lấy hai bàn tay xoa xoa vào nhau, rồi xoa lên hai gò má đã thấm lạnh. Đôi vai cô run lẩy bẩy theo từng nhịp tuyết rơi. Bỗng có tiếng xe ô tô. Tim cô bắt đầu đập thình thịch…

Người bước ra trong xe không ai khác chính là… anh. Cô lấy hết sức bình sinh đứng dậy. Thấy cô, anh sững người, cô cũng không nén nổi xúc động. Anh không bao giờ nghĩ rằng Trang sẽ đến đây tìm anh. Nhìn cô, trái tim anh thổn thức xen lẫn với niềm vui sướng tột cùng. Trong giây phút bối rối ấy, họ không biết phải làm gì, chỉ yên lặng nhìn đối phương một lúc lâu.

Bất giác, anh chạy đến và ôm cô. Hơi ấm của anh truyền qua người cô, cô cảm thấy người mình ấm dần lên. Cái mùi hương quen thuộc đầy nam tính mà cô không thể nào quên được, không thể nào xóa đi được đang bao trùm lấy cơ thể nhỏ bé của cô. Anh… Không phải trong mơ, người cô yêu thương đang hiện hữu trước mắt cô. Bỗng cô đẩy anh ra xa.

- Sao vậy em? – Minh ngạc nhiên trước hành động của người yêu.

- Không phải…anh đã có gia đình bên này rồi đó chứ?

- Em ngốc quá! Nếu vậy thì anh không dám ôm em ở ngay trước nhà anh đâu. Anh nhớ em lắm!

Cô bẽn lẽn nép vào người anh. Anh dang đôi tay ôm lấy cô. Đôi môi anh khẽ hôn lên trán, lên má, và chạm vào đôi môi màu anh đào của cô. Họ trao cho nhau nụ hôn nồng ấm ngay giữa trời đông giá lạnh. Cái cảm giác yêu thương từ lâu bị lãng quên nay bỗng ùa về trong cô, lần này, mãnh liệt hơn gấp bội.

- Vào nhà thôi em. Ở ngoài này lạnh lắm, em không quen với thời tiết ở đây sẽ bị cảm lạnh đấy. – Anh nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến.

Không khí trong phòng lúc này trở nên ấm cúng hơn. Căn nhà tuy nhỏ nhưng được bày trí rất bắt mắt. Mọi vật dụng trong nhà được xếp ngay ngắn, gọn gàng. Trang đặt người xuống dựa vào ghế sô pha một cách uể oải, chắc cô đã thấm mệt vì đợi từ sáng đến giờ. Minh vội đi lấy cho cô một chiếc chăn ấm và một tách trà gừng. Cầm tách trà trên tay cô nhấp một ngụm, xoay xoay cái tách, nhìn quanh phòng rồi hỏi:

- Mọi người đi đâu hết rồi hả anh?

- Ba anh vẫn còn nằm ở bệnh viện. Mẹ anh ở lại chăm sóc. Ngày mai em đi cùng anh nhé!

Nghe lời nói của anh, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. Thì ra, những điều anh nói đều là sự thật, chỉ có cô, không tin tưởng anh. Như đoán được ý nghĩ của cô, anh đến ngồi gần cô rồi ôm cô vào lòng.

- Vẫn còn chưa tin anh à? Em yêu anh phải tin tưởng anh chứ. Không tin tưởng anh tại sao lại một thân một mình đến đây đúng không? Nếu gặp kẻ xấu thì sao?

blog radio, Em sẽ đợi anh chứ?

Ánh sáng của lò sưởi làm cho chúng giống như những hạt ngọc nhỏ lấp lánh cài trên mái tóc tơ, nhẹ, suôn mượt của cô. Cô cúi người xuống, anh cũng rướn người khẽ chạm vào đôi môi hoa anh đào của cô. Bao nhiêu nỗi buồn, chất chứa trong lòng cô bấy lâu nay đã được anh gỡ bỏ. Cô thấy lòng mình trở nên nhẹ nhõm và yêu anh một cách lạ thường. Cô đã xin lỗi anh rất nhiều. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, bảo:

- Em hãy nhìn những hạt tuyết đang rơi ngoài trời kia. Chúng dày đặc và che kín cả lối đi nhưng một ngày nào đó chúng sẽ tan biến thôi. Tình yêu của chúng ta cũng giống như con đường tuyết kia, có lúc những tưởng chẳng bao giờ vượt qua được nhưng niềm tin sẽ phá vỡ băng giá, lạnh lẽo của tuyết đưa ta đến bến bờ của sự ấm áp và hạnh phúc. Khi đó, ta sẽ thêm trân quý tình yêu ấy em à.

Trang khẽ gật đầu, nép vào người anh, lặng yên nghe từng nhịp đập con tim.

Ngày cô trở về Việt Nam, chỉ có anh đưa cô ra sân bay, vì mọi người trong gia đình anh đều bận công việc cả. Ngồi trên ô tô, cô chỉ len lén nhìn anh qua gương chiếu hậu mặc dù họ đang ở một khoảng cách rất gần. Vẫn nụ cười tươi và chiếc mũi cao thanh tú ấy nhưng gương mặt lại hiện lên sự chững chạc, trưởng thành và từng trải. Bỗng nỗi sợ khi xưa lại nhói lên trong cô. Cô sợ anh và cô sẽ chia tay nhau một lần nữa. Nhưng khác với những lần trước, nỗi sợ ấy giờ đây đã nhường chỗ cho niềm tin. Đúng, cô yêu anh và phải tin ở anh! Cô sẽ không để người đàn ông cô yêu và bản thân cô phải đau khổ thêm một lần nào nữa. Anh nhìn cô âu yếm rồi nắm lấy bàn tay của cô như muốn nói rằng: “Hãy tin tưởng ở anh”. Cô khẽ hôn lên má Minh và khẽ thì thầm vào tai anh: “Em sẽ đợi anh”.

HẾT

© Trần Thị Kim Trang – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giữa cơn say và vết thương cũ

Giữa cơn say và vết thương cũ

Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

back to top