Em đã học được cách từ bỏ anh
2017-03-26 01:30
Tác giả:
Tiếng đàn dương cầm vang lên những nốt nhạc quen thuộc, quen thuộc tới nỗi chỉ mỗi lần thoáng qua bên tai những nỗi đau trong em lại dâng lên từng đợt. Đó cũng chính là bản tình ca anh thích nhất, cũng là điều làm em tổn thương nhất. Thế nhưng bản tình ca ấy không nói cho em biết làm thế nào để có được trái tim anh. Khó vậy sao, có được tình yêu của anh khó đến vậy sao? Vậy thì em chấp nhận buông tay...
Em từng nghĩ tình yêu chính là sự chờ đợi và vẫn luôn hy vọng những cố gắng của em sẽ khiến anh cảm động, sẽ khiến trái tim anh hướng về em. Em hy vọng rằng một ngày nào đó anh sẽ nói yêu em...
Nhưng đến giờ em mới hiểu, em đã sai rồi…
Những khi được gần bên anh em vẫn mong đó là mãi mãi. Chỉ cần anh quan tâm một chút em cũng bất giác mỉm cười cả một ngày, chỉ cần anh hỏi thăm một chút, em cũng không ngần ngại nói ra hết tâm tư của mình. Chỉ cần một tin nhắn chúc ngủ ngon từ anh cũng khiến em đọc đi đọc lại nhiều lần và tâm trạng lại lâng lâng đến kì lạ. Mỗi ngày em đều nhớ về anh, nhớ nhiều đến nỗi mọi sở thích của em đều được thay thế bằng việc nhớ anh. Nỗi nhớ anh tựa như nhấm nháp hương vị cà phê buổi sáng, có ngọt ngào cũng có chút đắng cay. Cà phê khiến người ta không bỏ được và nhớ anh cũng vậy…

Liệu rằng có ai nhớ đến em?
Liệu rằng có ai vì em mà đau lòng?
Có đôi khi em chỉ dám đứng nhìn anh từ xa, vì em sợ nếu đến gần hơn nữa em sẽ tiếp tục sai lầm mất. Khi anh ở gần bên cạnh em, em đã cố gắng quay lưng đi, vì em sợ sẽ lưu luyến mãi hơi ấm của anh. Em luôn mơ ước được nói cho anh biết rằng em rất thích anh, nhưng có thể sao? Em sợ khi nói ra, sợ khi tình yêu chạm ngõ thì ngay cả tình bạn này em cũng không giữ được nữa. Em sợ khi bỗng dưng ai đó gọi tên anh, sợ khi hồi ức về anh vây quanh, sợ mỗi khi cô đơn một mình, vì khi đó em lại nhớ anh… Không phải vì cô đơn mới nhớ anh, mà vì nhớ anh nên mới thấy cô đơn. Em luôn cố gắng không nghe theo trái tim của mình, em sợ sẽ vô thức đáp lại quan tâm của anh, em sợ bản thân sẽ rung động, và em sợ khi ấy em sẽ lại yêu anh…
Kí ức sẽ là bầu trời đầy sao nếu như hai người cùng nhau thắp sáng. Kí ức sẽ là màn đêm u tối nếu một người không thể quên. Và tình yêu sẽ là miền đất của hạnh phúc nếu như cả hai người cùng nhau vun đắp. Tình yêu sẽ là tận cùng của đắng cay nếu chỉ là chuyện của một người.

Tình yêu của em trọn vẹn chỉ dành cho anh, kí ức khiến em bật cười vu vơ chỉ có hình bóng anh, niềm vui của anh là của em, nỗi buồn của em là vì anh. Em mệt mỏi, thật sự mệt rồi, đoạn tình cảm ngắn ngủi này nên dừng lại ở đây thôi, em lựa chọn từ bỏ… Từ bỏ quan tâm đến anh hàng ngày. Từ bỏ thói quen nghĩ về anh từng giây từng phút. Từ bỏ chờ đợi tin nhắn của anh mỗi tối. Từ bỏ khóc cả đêm khi nghe ai đó nói yêu anh. Từ bỏ chờ đợi tình yêu của anh. Từ bỏ anh cũng như em buông tha cho bản thân của mình, tất cả đau thương rồi sẽ lành lại thôi. Cuối cùng trái tim em cũng thuộc về chính mình. Cuối cùng em cũng đánh rơi quyết tâm của mình rồi…
Và bây giờ khi có ai đó hỏi em tại sao lại buông tay dễ dàng vậy, chẳng phải là yêu nhiều lắm sao, em cũng chỉ biết trả lời một câu rằng: “Anh ấy không yêu tôi!”.
Tình yêu của em như con tàu một chuyến
Yêu nhau rồi cũng cần lắm một chữ duyên
Phải không anh?
© Kẹo Bông – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.






