Đừng như bồ công anh trong gió, hãy là xương rồng mạnh mẽ trước bão giông
2020-03-19 01:28
Tác giả: Cheechee Thảo
blogradio.vn - Đứng trước bão giông của ngưỡng cửa trưởng thành, em không ít lần thở dài mệt mỏi, muốn tạm dừng tất cả để trở về cuộc sống của một đứa trẻ vô lo, vô nghĩ. Nhưng cô gái à, em đừng mong manh như bồ công anh trước gió như vậy chứ, mà hãy là xương rồng mạnh mẽ trước bão giông.
***
Hoàng hôn ngả bóng, ánh hồng nhuốm đợm bầu trời khi chiều tà. Con người dường như không còn cảm nhận được vẻ đẹp trong khung cảnh giao thoa giữa ngày và đêm ấy. Nơi thành phố nhộn nhịp này, vẫn là em - cô gái bé nhỏ đang bơ vơ giữa dòng đời xô đẩy cùng nỗi vương vấn trên con đường in bóng chiều tà, cảm nhận từng nhịp thở bước chân thôi thúc của sự nghiệp và cuộc đời.
Trên chuyến xe về nhà, dưới những ánh đèn hiu hắt, lờ mờ sáng bị che khuất bởi dòng người lướt qua vội vã, em thơ thẩn nhìn qua cửa kính còn vương bụi, trên khung đường tấp nập, nhộn nhịp ấy em tự hỏi: “Những con người đang đi kia, có bao người đang hạnh phúc với cuộc sống của mình? Có bao người yêu công việc mình đang làm? Có bao nhiêu người tràn trề hứng khởi khi bước ra khỏi nhà mỗi sáng và bình an, nhẹ nhõm mỗi tối trở về? Có bao nhiêu người dám đối đầu với thế gian nghiệt ngã này?”
Còn em…. thì mệt rồi.
Xe lăn bánh, tất cả khung cảnh chỉ vội thoáng qua trong sự hối thúc của thế gian, em lặng nhìn đồng hồ quay trong sự mệt mỏi sau một ngày, tất cả nỗi nhớ, nỗi buồn vây quanh tâm hồn em... Lặng yên nhìn cảnh vật qua đường, em ngẫm lại quãng thời gian đã qua, em nhận ra rằng, trên con đường trưởng thành ấy, em đã mất mát và đánh đổi rất nhiều. Có những ngày tháng nhìn lại, chỉ có thể thở dài thốt ra hai tiếng “giá như”. Giá như đủ tự tin vào lựa chọn của mình, giá như em sớm nhận ra điều gì đó mới thực sự quan trọng. Nhưng tiếc rằng thời gian luôn khắc nghiệt và cuộc đời bằng một cách nào đó vẫn lấy đi niềm tin và sự can đảm của chính bản thân em. Trách sao được, tuổi trẻ vốn dĩ cô độc và chỉ có thể bước qua những tháng ngày mệt mỏi, chông chênh ấy – một mình.
Phải chăng tất cả những ước mơ của thanh xuân khép lại trong sự hối hận cùng nuối tiếc. Và có lẽ cô gái bé nhỏ này đã quá áp lực với cuộc sống bộn bề, lo toan ấy.
Nhưng tất cả đều không cho phép cô được gục ngã….
Cô gái của tôi ơi, trưởng thành là một hành trình cô đơn, thật sự rất cô đơn. Em buồn một mình, em khóc một mình, em thất vọng một mình, em đau đớn một mình. Nhưng dù như thế nào em cũng không bao giờ được từ bỏ. Cuộc sống luôn chênh vênh, và không nghoảnh lại thương xót một ai cả, em chỉ có thể bước tiếp và vượt qua nó thôi. Tất cả, tất cả những điều tồi tệ em đã trải qua chính là bước đệm vững chắc cho sự nghiệp và cuộc đời em sau này. Dù ở độ tuổi bao nhiêu thì hãy luôn cố gắng, đừng để bản thân em sau này ghét em của quá khứ nhé!
Tôi biết nỗ lực nhất định sẽ không thành công nhưng không nỗ lực nhất định sẽ rất thoải mái. Nhưng tại sao chúng ta phải chọn an nhàn, thoải mãi khi còn trẻ, khi trên vai còn nhiều gánh nặng.
Cuộc sống của em như một chiếc thuyền và em chính là người cầm lái nó, là người dẫn đường cho chiếc thuyền ấy. Tôi biết đôi khi em muốn buông bỏ tất cả, mặc kệ cho sóng đẩy trôi, cho gió thổi đi. Em như lạc vào khoảng không vô định nơi đại dương mênh mông rộng lớn này. Nhưng cô gái nhỏ của tôi ơi, em đã đi được nửa chặng đường rồi, nếu mặc chúng mãi thế, em cũng sẽ chìm dần xuống đáy đại dương thôi. Liệu em sẽ vướt bỏ tất cả chỉ vì một vết xước ở mạn thuyền hay vì tảng đá trước mắt chứ? Hay để mình chìm dần trong sự lãng quên của biển cả sao?
Em ơi, đại dương rộng lớn lắm, ai cũng có con thuyền riêng cùng hướng đi riêng của mình, sẽ không ai bận tâm đến cô gái bé nhỏ này đâu, em sẽ phải tự đứng dậy một mình bước tiếp và tìm hướng đi cho riêng mình. Cuộc đời là vậy, có thể hôm nay xô đẩy ta nhưng chính điều đó ta sẽ cứng cỏi hơn, vững vàng hơn. Tôi chẳng muốn thấy em gục ngã sau những tổn thương mất mát vì nước mắt của em đâu có thể khiến em thành công, đâu xóa nhòa được vết thương, xoa dịu nhưng vết đau thay vì việc em tự đứng dậy liều mình cố gắng tiếp.
Em biết không, có tổn thương, vấp ngã rồi mới có trưởng thành, đâu có ai trưởng thành mà chưa từng trải qua thất bại, cuộc đời luôn vậy, dù như thế nào em vẫn chính là em, chỉ cần giữ cho tâm hồn lắng đọng, rồi em sẽ tìm thấy những khoảng bình yên giữa những bão giông nhất của cuộc đời.
Dòng người vẫn lướt qua, đồng hồ vẫn xoay vòng và ta vẫn vội vàng sống cuộc đời này. Giọt nước mắt của em, vết thương cùng nỗi mất mát của em dường như không ai thấu. Đứng trước bão giông của ngưỡng cửa trưởng thành, em không ít lần thở dài mệt mỏi, muốn tạm dừng tất cả để trở về cuộc sống của một đứa trẻ vô lo, vô nghĩ. Nhưng cô gái à, em đừng mong manh như bồ công anh trước gió như vậy chứ, mà hãy là xương rồng mạnh mẽ trước bão giông.
Em đang nắm giữ cuộc đời em, số phận em. Nếu mệt quá rồi thì hãy cho phép bản thân ngất đi một lúc. Hãy tạm gác buồn phiền em đã trải qua sau quãng đường chông gai ấy, tĩnh tâm tận hưởng từng giọt lệ còn lắng đọng trên bờ mi, những nụ cười chưa nở đã tàn còn vương vấn màu son nhòa theo nước mắt. Hãy hít một hơi thật sau rồi thả lỏng người với tâm hồn bình thản “Quãng đường qua, mày đã làm rất tốt rồi, giờ là lúc nghỉ ngơi để tiếp tục một hành trình phía trước. Mạnh mẽ lên!”. Hôm nay đầy rẫy những khó khăn, ngày mai cũng có thể như vậy, nhưng sau ngày mai sẽ là bầu trời xanh ngát, hãy tin là như thế!
Thế giới này chỉ cần dám làm, không thể cũng thành có thể. Nhưng nếu em hèn nhát, chuyện có thể cũng trở thành không thể mà thôi. Tương lai của em do em quyết định, nếu mệt quá thì hãy ẩn sau màn đêm, tĩnh lặng cảm nhận vẻ đẹp huyền diệu của bóng tối và từ từ tỏa sáng như những vì sao nhé!
Tôi mong em sẽ đủ mạnh mẽ để bắt đầu một cuộc sống mới – theo đúng cách mà em cảm thấy hạnh phúc nhất!
Chuyến xe dừng lại… Em hối hả hòa vào dòng người vội vã. Từng bước từng bước dần chậm lại, em lặng lẽ lắng nghe, cảm nhận và thấu hiểu từng nhịp tim mình đang đập. Cảm ơn cuộc đời đã cho em một ngày nữa để cố gắng.
Em nhìn về phía trước...và em đi.
Gửi cô gái năm ấy – đang chìm nổi nơi đại dương sâu thẳm.
© Nguyễn Thảo Chi – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Đến cuối cùng chỉ cần gặp đúng người thì mọi sự chờ đợi của bạn đều xứng đáng
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Yêu lại từ khởi đầu mới
Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.
Đã nắng rồi, Đà Nẵng!
Trong khoảnh khắc ấy, nàng nắm chặt lấy tay tôi. Không cần biết ngày mai ra sao, mà có ra sao cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc
Nhưng nhỏ đâu biết rằng trong tôi đã nhóm lên một tình cảm đặc biệt dành cho nhỏ. Vậy mà nhỏ vô tư không hề chú ý đến những cử chỉ và ánh mắt ngập hạnh phúc mà tôi dành cho nhỏ. Chắc vì giờ nhỏ đang hạnh phúc với tình yêu đầu đời của nhỏ.
Những cánh đồng đen (Phần 2)
Tình yêu đối với Thương là một thứ xa xỉ, nhưng đó lại là thứ nó khao khát hơn ai hết. Và Thương đã mang thứ tình cảm đó gửi gắm lên người Đông.
Viết cho tháng tư
Tháng tư là khoảng thời gian tuyệt vời để dạo bước trên những con phố, lặng ngắm đời thường, để lòng mình hòa quyện vào khung cảnh yên bình của thành phố.
Sóng và cát
Lớn hơn một chút nữa, người bạn kia không biết từ bao giờ đã trở thành một phần cuộc sống của nó, và nó cũng cảm nhận được một sự “đáp lại” của mảng cát trên bờ ấy. Bờ cát ấy cũng muốn xả thân mình xuống mặt biển xanh trong, gợn sóng ấy cũng càng lúc càng lớn hơn…
Những cánh đồng đen (Phần 1)
Đúng vậy, Thương chưa từng chơi búp bê. Thậm chí có khi chưa từng được nhìn thấy con búp bê trông như thế nào. Bà chưa từng mua cho nó. Bà chỉ toàn bắt nó làm việc và làm việc. Bà từng nói với nó, nhà này không nuôi kẻ vô dụng.
Em sắp là người già
Tôi cũng quan niệm đó là chuyện bình thường của một con người, cứ để mọi chuyện được tự nhiên rồi điều gì tới thì sẽ tới, vì người ta có tuổi trẻ thì ắt có tuổi già, miễn là người ta thấy vui với những việc hàng ngày là được.
Duyên phận
Sau ba năm thì cuối cùng em cũng chính thức trở thành vợ của anh, những tưởng bí mật bấy lâu sẽ chôn vùi mãi mãi nhưng nào ngờ nó lại được khơi dậy. Ngày anh gặp lại chị ấy thì em cũng đủ nhận ra trái tim anh bao năm qua chưa từng có chỗ cho em.
Đôi khi bạn quên những điều giản đơn
Bạn biết không, chén cơm nóng nổi ấy sẽ sưởi ấm được trái tim chai sạn của bạn trước những uất ức, chịu đựng mà có thể bạn chưa sẵn sàng để chia sẻ ra cho bất kì ai.