Đừng ai hỏi vì sao tôi vẫn cô đơn
2019-06-13 08:30
Tác giả:
July
blogradio.vn - Tôi quen với việc lạc lõng giữa con phố đông người, quen với việc những người mình tưởng là thân quen nhưng lại luôn lạnh nhạt với mình, quen cả với việc đi chơi một mình và tâm sự một mình. Tôi cũng quen luôn với việc ở xung quanh có rất nhiều người nhưng bản thân mình lại vô hình trong đám đông đó. Và tôi cũng quen cả việc phải tự dưa dẫm vào bản thân những lúc yếu lòng…
***
Khi chập chững bước những bước chân sang cái tuổi đầu hai, mỗi cô gái đều có chung một cái cảm giác kiểu như là: “Sao mình lại già nhanh đến như vậy?”
Già sao? Các cô gái ơi, chỉ mới đầu hai thôi mà, chỉ trưởng thành hơn chút xíu thôi chứ có già gì đâu nhỉ? Nhưng lúc đó tôi cũng đã giật mình, hóa ra mình đã đầu hai rồi sao?
Những đứa bạn bè xung quanh tôi, bọn nó đứa nào cũng đều có người yêu, có người quan tâm hoặc là có ai để ý tới rồi nhưng còn tôi vẫn đi theo chủ nghĩa “độc thân vui tính”. Cuộc sống của người cô đơn cũng có nhiều thú vị mà đúng không?
Ở cái tuổi này, mỗi khi đi ra đường, người ta đều hỏi một câu quen thuộc: “Có người yêu chưa?”, những lúc đó tôi vẫn cười tươi nói “Chưa có”, vậy là người ta lại hỏi thêm một vài câu kiểu như rất là bất ngờ: “Chưa có người yêu á? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chưa có người yêu? Nhìn mày cũng đâu đến nỗi nào đâu mà sao vẫn chưa có người yêu?”
Lúc đó tôi cũng lại giật mình rồi tự nói với bản thân, ừ nhỉ nhìn mình cũng đâu có xấu đâu mà lại không có ai để mắt tới chứ? Nhưng những lúc đó tôi lại cười nhạt một cái, chỉ là chưa có người yêu thôi mà, có gì đâu mà phải bất ngờ chứ?
Có một hôm, tôi gặp lại một người bạn cũ từ hồi cấp hai, nó hỏi tôi: “Mày vẫn chưa có người yêu à? Mày định cô đơn một mình thế này đến bao giờ?”. Tôi thầm nghĩ, cô đơn một mình và chưa có người yêu đâu có liên quan lắm nhỉ bởi vì nhiều đứa nó có người yêu rồi mà nó vẫn than cô đơn cả ngày đó thôi. Tôi đúng là chưa có người yêu, tôi đúng là cô đơn nhưng tôi cũng cảm thấy thích cái cuộc sống cô đơn hiện tại của tôi mặc dù đôi lúc có buồn một chút xíu.
Khi cô đơn, tôi có thể ăn thỏa thích, ăn đến tăng cân cũng không lo người kia của mình sẽ cảm thấy ghét mình hay không?
Khi cô đơn, tôi có thể lười biếng suốt cả ngày mà không lo người khác sẽ cằn nhằn này kia nọ chai.
Khi cô đơn, tôi có thể đeo tai nghe rồi ngồi trên xe buýt đi đến khắp mọi nơi mà không có ai làm phiền.
Khi cô đơn, tôi có thể ôm laptop hay smartphone cả ngày lẫn đêm để xem phim mà không lo tin nhắn của ai đó đến mà không kịp trả lời.
Khi cô đơn, tôi cũng không cần tốn tiền phải chăm chút bản thân vì có đi chơi với ai đâu mà phải tốn tiền mua áo nọ, váy kia, rồi mua son, phấn, kẻ mắt, chuốt mi…
Khi cô đơn, tôi cũng không cần tự ti về cái thân hình không đẹp của mình khi mà vòng 1 và vòng 2 nó đổi chỗ cho nhau.
Cho nên… Đừng ai hỏi tại sao cho đến bây giờ tôi vẫn cô đơn? Hãy cứ nghĩ đơn giản là: Tôi thích thế!
Tôi lười phải một lần mở cửa trái tim đón ai đó vào để họ làm một vài vết xước rồi cũng lười phải đuổi họ đi và đóng cửa trái tim lại khi nó đã có thêm một vài vết sẹo.
Tôi lười phải chia sẻ yêu thương ít ỏi của bản thân tôi cho người khác. Bởi vì chính tôi cũng chỉ vừa mới biết yêu thương bản thân tôi thôi, tôi không muốn ai đó đi đến tranh giành tôi với chính tôi nữa đâu. Họ giành được tôi nhưng họ cũng có bên tôi, yêu thương tôi mãi cả đời được đâu. Họ giành được tôi chỉ để đến khi tôi lệ thuộc vào họ rồi, họ sẽ lại rời khỏi tôi mà đi thôi.
Tôi lười phải mở lòng thêm một lần nữa để cho trái tim lại bị giày vò thêm một lần nữa. Trái tim của tôi đã lành rồi đó, nhưng nó cũng đã có một vài vết sẹo xấu xí rồi nên chắc nó cũng không muốn được gặp ai nữa đâu. Bạn biết không? Dung mạo và trái tim cũng có điểm giống nhau lắm. Dung mạo sợ xấu vì dung mạo sợ người khác sẽ không yêu thương nó khi nhìn vào nó; còn trái tim cũng sợ xấu vì nó sợ làm chủ nhân của nó đau mỗi khi nhìn vào nó.
Tôi còn lười phải nhớ đến ai đó mỗi ngày khi mà não bộ của tôi còn phải nghĩ đến nhiều chuyện khác nữa; lười phải quan tâm ai đó khi mà thời gian để quan tâm đến bản thân còn không đủ và lười cả việc phải nói chuyện với ai đó nữa khi mà tôi không phải một người nói nhiều và thừa muối.
Tôi cũng lười phải đón nhận tình cảm của người khác khi tôi cảm thấy cô đơn. Bởi vì tôi không muốn chọn bừa một người để yêu khi bản thân tôi chưa sẵn sàng, đến lúc đó tôi sẽ chẳng thể đáp trả tình cảm của người ta một cách tốt đẹp nhất.
Tôi đã quen với cô đơn, quen với việc không có ai đó ở bên mỗi khi cần, không có ai quan tâm, không có ai cùng cười cùng khóc, không có ai lắng nghe những tâm sự, không có ai đưa đi chơi những lúc tôi muốn, không có ai an ủi những lúc tôi buồn, không có ai tặng quà vào mỗi ngày lễ,…
Tôi đã đi qua 20+n cái ngày lễ Valentine rồi, cũng đã có mối tình đầu rồi nhưng lại chưa có một ngày lễ tình nhân nào bên người yêu cả bởi vì mối tình đó bắt đầu vào cuối xuân và kết thúc ở gần cuối hè.
Tôi quen với việc lạc lõng giữa con phố đông người, quen với việc những người mình tưởng là thân quen nhưng lại luôn lạnh nhạt với mình, quen cả với việc đi chơi một mình và tâm sự một mình. Tôi cũng quen luôn với việc ở xung quanh có rất nhiều người nhưng bản thân mình lại vô hình trong đám đông đó. Và tôi cũng quen cả việc phải tự dưa dẫm vào bản thân những lúc yếu lòng…
Cho đến tận bây giờ tôi vẫn cô đơn bởi vì tôi không sợ cô đơn, tôi cũng không sợ cả những cơn mưa đêm rả rích. Tại sao những người cô đơn lại ghét những cơn mưa đêm? Tôi cũng cô đơn nhưng tôi lại không ghét những cơn mưa đêm dù nó khiến tôi cả đêm đó mất ngủ bởi vì, trong cơn mưa đêm đó, là lúc tôi sống thật với bản thân nhất. Cô đơn và cơn mưa đêm, nó đã gắn liền với tôi rất lâu rồi.
Cho nên… Đừng ai hỏi tại sao cho đến bây giờ tôi vẫn cô đơn?
Con người ai cũng phải trải qua một quãng thời gian cô đơn và tôi cũng không ngoại lệ. Khi trải nghiệm quãng thời gian cô đơn ấy, tôi học được rất nhiều điều từ đó. Tôi học được cách sống thật với chính bản thân, học được yêu thương bản thân nhiều hơn, học được cách mỉm cười trước cuộc sống nghiệt ngã, học được cách bảo vệ bản thân mình trước những nguy hiểm… và quan trọng hơn là tôi đã học được cách làm thế nào để khiến bản thân tôi được hạnh phúc. Cho đến ngày hôm nay, tôi vẫn cô đơn là bởi vì duyên của tôi vẫn chưa đủ và con sâu lười vẫn muốn ký sinh trong tôi.
Tôi sẽ đợi đến một ngày duyên phận tìm đến, thế thôi!
© July – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Rồi một ngày ta sẽ yêu như những người trưởng thành
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?