Đủ xa sẽ cũ, đủ lạ sẽ quên
2019-08-13 08:35
Tác giả: Hoa Luu Ly
blogradio.vn - Tuổi trẻ người ta thường vấp ngã, sai lầm. Có những ngã rẽ mà người ta phải lựa chọn, có những sai lầm có thể sửa, nhưng có những thứ khiến người ta day dứt mãi.
***
Thời điểm mà em lựa chọn, em không đủ chín chắn về sự đời để biết cái gì là tốt và cả cuộc đời sau này mình cần điều gì. Em dễ dàng bị hấp dẫn bởi những thứ hào nhoáng, xa hoa với một cuộc sống tương lai và một người đàn ông khiến bao người ngưỡng mộ.
Em đã từ bỏ anh, từ bỏ mối tình trong trẻo và tình yêu chân thật của anh. Lúc đó em nghĩ mình không sai khi em có nhu cầu cao hơn về một cuộc sống màu sắc và thú vị. Sự an phận với cuộc sống bên anh làm em nhàm chán. Em có một chút tham vọng, toan tính cho cuộc sống của mình.
Lần đầu gặp anh vào năm lớp 10, vào một ngôi trường mới ở thị trấn, em bị ấn tượng bởi nhiều thứ, ngôi trường lớn hơn, nhiều bạn bè lạ lẫm và ấn tượng nhất là anh, một cậu bạn thị trấn dể mến và cuốn hút. Anh cũng được những cô bạn xinh xắn và dạn dĩ trong lớp xúm xít làm quen. Tất nhiên một con bé nhà quê rụt rè như em chỉ biết âm thầm dõi theo anh. Chỉ học chung lớp một tháng, thì anh phải chuyển trường lên thị xã vì mẹ anh mất, anh phải đi cùng bố.
Tình cảm đơn phương ấy em giữ mãi trong lòng về một cậu bạn dễ thương. Run rủi sao lên đại học em tình cờ gặp lại anh, mình học khác khoa. Cũng vài lần nhìn thấy anh, vì em hay đeo khẩu trang nên anh không biết và em cũng ngại, không dám gọi anh. Cảm xúc khó tả lắm, đã mấy năm rồi biết anh có nhận ra em không, một phần ngại ngùng, một phần kiêu kỳ mà mấy lần thấy nhau em cứ đeo khẩu trang và để mình đi lướt qua nhau.
Mãi đến năm cuối đi thực tập ở bệnh viện, em học Dược, anh học Y, vô tình mình thực tập cùng bệnh viện. Hôm ấy lại trực cùng khoa, có một bệnh nhân cần đo điện tim, bác sĩ bảo em đi gọi một bạn bên Y vào đó. Khi ra ngoài khu vực của nhóm anh, em nhờ một bạn vào đo điện tim, anh đã đứng dậy và vào cùng em. Lúc đứng cạnh xem anh thao tác, tim em hơi loạn nhịp và sau khi xong việc ra ngoài em gỡ chiếc khẩu trang y tế ra và bảo: bạn nhận ra mình không?
Cũng may anh nhận ra em, anh nói bấy lâu nay thực tập chung bệnh viện, học chung trường mà bạn đeo khẩu trang suốt nên mình không biết.
Rồi lần thực tập ở một bệnh viện khác mình lại được xếp thực tập cùng khoa, chắc ông trời cũng an bài hay sao á. Có lần cần viết báo cáo nên em vào phòng họp để làm, vô tình anh cũng đang viết bài ở đó một mình. Lần đó mình mới có dịp nói chuyện nhiều hơn, cảm giác khi đó trong trẻo và đẹp biết bao, mình nói vu vơ về chuyện trường, chuyện lớp, chuyện ngày xưa và cả cuộc sống.
Hôm đó anh xin số điện thoại em, coi như làm bạn. Rồi anh cũng nhắn tin cho em mỗi ngày, hẹn đi cà phê, đi ăn vặt... Sau mấy lần anh ngỏ lời, cuối cùng thì em cũng đồng ý làm bạn gái anh.
Anh cũng chân thành cũng dẫn em về nhà chơi để gặp ba anh. Em cũng rủ anh về nhà ra mắt bố mẹ em. Tình cảm mình dành cho nhau thật ngây thơ, trong sáng. Nhưng lúc đó mình thiếu thốn nhiều về vật chất, anh là bác sĩ nghèo mới ra trường làm cho bệnh viện công, em làm nhân viên cho công ty dược. Lương của em có phần khá khẩm hơn anh.
Nên đối với em thì anh chỉ có thể cho em nhiều về tình cảm và sự quan tâm. Lúc đó anh nói yêu anh thì ráng đợi, anh cố làm và học thêm khi nào có sự nghiệp vững vàng, lo được nhà cửa thì mình mới cưới được. Trong lòng, em lo sợ nhiều thứ, sợ mình không đi đường dài được với anh. Mình bằng tuổi, bề ngoài thì trông anh trẻ hơn em, sợ sau này thanh xuân qua đi, lúc anh có sự nghiệp rồi thì anh sẽ bỏ rơi em hoặc khi lấy nhau về, sau khi sinh nở thì em cũng trở nên già dặn hơn so với anh, lúc đó lại lo anh chán, anh chê.
Hơn nữa, mẹ em cũng không đồng ý để hai đứa đến với nhau. Em cảm thấy nhiều điều mờ mịt ở tương lai, thời điểm đó em và anh cũng quen nhau được gần một năm, nhưng dần dần em cảm thấy tương lai rối rắm và nhàm chán.
Em luôn muốn mình có một cuộc sống tốt đẹp hơn, một bờ vai vững chãi hơn để dựa vào. Lúc đó một chàng trai là đối tác của công ty em xuất hiện, anh ấy thành đạt, hào nhoáng và thú vị, quan tâm em nhiều nhưng cũng lạnh lùng. Rất khác so với việc anh luôn chạy theo em.
Anh ấy kể cho em nghe nhiều điều thú vị, về cuộc sống và công việc. Em dần ngưỡng mộ một người đàn ông tài giỏi và đầy nghị lực. Anh ấy lớn hơn mình 10 tuổi, đủ chững chạc, thông minh để cuốn hút một con bé mới vào đời như em.
Thời gian đầu em chỉ muốn làm bạn với anh ấy như một thần tượng, một người anh. Nhưng dần dần em đã thích vì anh ấy cũng chân thành và em cũng bị hấp dẫn bởi những thứ mà anh ấy có. Trước khi chấp nhận lời yêu của anh ấy, em đã quyết định nói lời chia tay với anh.
Bấy lâu nay anh cũng lờ mờ nhận ra vì em dần thờ ơ và hay giận dỗi. Anh nói coi như anh chưa biết gì, mình làm lại từ đầu, nếu em muốn, anh cưới em sớm hơn cũng được. Nhưng em đã từ chối anh, em lựa chọn ngã rẽ không có anh đi cùng. Em không muốn chọn anh, không muốn phải chờ đợi, phải lo sợ, phải đau đầu vì cơm áo gạo tiền, em không muốn an phận và cố gắng.
Hôm chia tay ở công viên, khi em quay đi anh vẫn còn đó, không biết sao do em chọn nhưng em vẫn khóc và đau lắm, vì em thấy mình thật ác, anh nhỉ! Sau đó em hẹn hò và lấy anh ấy sau một năm tìm hiểu, cưới nhau 2 năm có một đứa con, em và anh ấy li dị.
Bây giờ sau tất cả 8 năm kể từ ngày em bỏ lại anh ở công viên, trải qua những thăng trầm cuộc sống, trải qua nỗi đau của cuộc hôn nhân tan vỡ, em trở nên tĩnh hơn và em thấy tiếc, thấy hối hận rất nhiều vì ngày đó đã không tôn trọng tình cảm của anh. Em không hối hận nhiều về cuộc hôn nhân của em, vì em đã sống hết mình và yêu hết mình anh ấy.
Em chỉ đau và hối hận vì em đã không sống trọn vẹn và yêu anh như anh đã từng yêu em. Bây giờ anh cũng đã có vợ và con, sự nghiệp anh cũng tốt hơn. Vợ anh không đẹp nhưng em nghĩ chị ấy yêu anh thật lòng. Em có theo dõi anh qua mạng xã hội và biết điều đó. Thấy anh hạnh phúc em cũng mừng và em mong anh mãi như thế.
Sự bất hạnh của cuộc đời em do chính em gây ra, đó là nhân quả và em chấp nhận. Em đã từng rất dằn vặt, đau khổ, nguyền rủa chính bản thân mình. Nhưng bây giờ em đã lắng lòng hơn, em chấp nhận vì em biết mình phải trả giá cho sự lựa chọn sai lầm thời tuổi trẻ. Em hiểu nhiều về nhân quả, về cuộc sống vô thường.
Em gửi lời xin lỗi đến anh, đến tình yêu trong trẻo một thời.
© Hoa Lưu Ly – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Duyên phận chúng ta như hai chuyến tàu ngược
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tình yêu là chữa lành vết thương
Tình yêu không cần phải được biểu hiện qua những món quà hay những lời hứa hẹn, mà đơn giản chỉ là sự hiện diện, là sự thấu hiểu và sẵn lòng chia sẻ với nhau.
Ấm áp trà gừng
Bố gật gù khen hương vị trà gừng mẹ làm rất đặc biệt. Mà không phải mình bố cảm nhận như thế, cả ông bà nội, cả mấy chị em tôi đều cảm nhận rõ điều này. Đằng sau hương vị thơm ngon của trà gừng chính là sự quan tâm, yêu thương vô bờ của mẹ.
Vết sẹo trong tim
Em cứ nghĩ sau tất cả những chuyện đã xảy ra thì anh sẽ vì em mà thay đổi và càng yêu em hơn. Nhưng không, anh đã bỏ mặc em để vui bên người khác. Lúc ấy, chỉ có ba mẹ em ở bên cạnh em và em biết thật sự em đã sai khi yêu lầm người.
Hương biển
Anh nghe hương biển cứ thoang thoảng nhẹ nhàng trong gió, hương biển có mùi cá có mùi vị nồng nồng da diết có cả mùi nước mắm thơm thơm đậm đà ở ngôi làng gần đây bay đến.
Những con người trong nắng
Người ta rong chơi trên bao khắp con đường Chỉ có họ cứ lặng thầm trong nắng Chỉ có họ cứ miệt mài mải miết Kiếm tìm hoài những hạnh phúc gần xa
Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh
Thế mà, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải ánh mắt nàng. Ta tưởng như thời gian ngừng trôi và cả thế giới hoàn toàn biến mất, chỉ còn ta và nàng. Không gian chìm trong sắc vàng đỏ, trở nên huyền ảo, vừa như thực lại vừa như mơ.
Giữa những câu chuyện đời
Khi ta trải qua những khó khăn, mất mát hay thành công, niềm hạnh phúc, ta thường nghĩ chúng là duy nhất. Nhưng kỳ thực, trong nhiều câu chuyện khác, những gì ta trải qua lại có thể phản chiếu một phần câu chuyện của người khác.
Sài Gòn ưu tư
Sài Gòn không thấy được nhiều sao như biển cát Không tìm được chỗ riêng tư để thả mình Không lắng nghe được đồng xanh ca tiếng hát Không có người tựa lên gối lặng thinh.
Cái tên
Tôi không biết Mai và Cường đã có cảm giác gì trong khi chịu đau đớn thể xác, nước mắt vốn dĩ để thể hiện sự đau đớn, và buồn tủi đó, liệu hai đứa nhóc đó đã cạn chưa. Tôi không hiểu, người ta chiến đấu không phải vì chiến thắng, họ chiến đấu vì khoảnh khắc họ cần sống.
Chuyện tình của cây
Nhưng cuối cùng, em nhận ra, mình chẳng thể trách, giận và ghét ai cả, bởi đó là Quy Luật của Cuộc Sống. Chúng ta không nên sống vì quá khứ, mà bỏ đi bao điều tốt đẹp do tương lai mang tới, phải không anh?