Phát thanh xúc cảm của bạn !

Dù nắng hay mưa, dù vui hay buồn thì dòng đời vẫn cứ trôi

2015-11-03 09:29

Tác giả:


blogradio.vn - Con người, đôi khi lạ lắm. Dốc hết sức lực và tâm trí để chạy theo công việc, tiền tài, danh vọng nhưng rồi có những lúc chợt cay đắng nhận ra mình cô đơn và cô độc giữa guồng quay vô tận của cuộc sống. Hoặc cố gắng giấu đi nước mắt vào trong, hoặc khẽ khàng quay mặt để những giọt mặn chát đó thi nhau trào ra khỏi hốc mắt, một chút thôi, rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước mà bước tiếp.

***

Buổi sáng Nhật Bản trời trong như nước mắt của một cuộc tình đã vỡ. Những cụm mây trắng bỡ ngỡ soi mình trên nền xanh ngọc bích. Và nắng, vàng tươi như màu phản bội, nhức nhối!

Những khu phố mùa này hay khiến người ta buồn nỗi buồn vẩn vơ vì những ngày đã cũ những ngày còn ở việt nam Đó là ngày lũ học trò ríu rít quần áo trăng tinh cùng nhau tựu trường. Nhìn những gương mặt hồn nhiên ấy, người người lại thèm thuồng trở về với thời hoa niên đuổi hoa bắt bướm. Thời chẳng nghĩ suy, bề bộn nhiều vì đồng tiền, bát gạo. Thời của những mối tình trinh nguyên chớm nở, yêu - ghét - giận - hờn đều đẹp như đóa hồng chúm chím buổi ban mai...

Đó là những ước mơ cháy bỏng của cái tuổi chập chững bước vào đời, nhìn cuộc sống đẹp tươi và nhuốm màu lãng mạn. Ngoài kia, dù có bão giông, trong đôi mắt tuổi mười tám, đôi mươi ấy vẫn hừng hực lửa để đón chờ với niềm tin đôi khi ngông cuồng, kiêu hãnh, rằng, mình sẽ vượt qua tất cả!

Khu phố chẳng vội vàng đưa ngày vào tối, cũng chẳng mảy may ngủ muộn lúc đêm về. Nhẹ nhàng, lãng đãng và cứ thế trôi. Chỉ có đêm, hình như khuya về hay tình tự cùng những cơn gió lạnh. Không đến nỗi run cầm cập như cái lạnh phố núi, nhưng lại vừa đầy để mong có người ngồi phía sau xe. Không cần ôm chặt lắm đâu, chỉ cần lâu lâu ngoảnh lại, nhìn thấy nụ cười của một người và thi thoảng cả hai ngân nga vu vơ vài câu hát không đầu không cuối. Ừ thì, cũng mong thêm nữa là cái hôn nhẹ nhàng lên vai và câu nói quen thuộc của ngày xưa: "Mình đi thêm một vòng nữa anh nhé!"… Chỉ vậy thôi… Mà đi bây giờ, xa lắm rồi…

Tháng 10 đã đi qua!


Dù nắng hay mưa, dù vui hay buồn thì dòng đời vẫn cứ trôi

Vài ba cơn mưa bất chợt hay ghé đến vào buổi trưa như trêu ngươi cuộc sống của những kẻ du học sinh. Cả lũ biếng nhác chẳng muốn ra ngoài, lại gọi bánh mì , rồi nhai trong sự mỏi mệt của cơ hàm, sự biểu tình vô vọng của dạ dày và khát khao mùi vị bữa cơm mẹ nấu của cơ mũi. Nhưng rồi cũng xong, với đa phần dân xa quê, chưa có gia đinh ở tạm trên mảnh đất khách lắm xô bồ và cạm bẫy này, bữa trưa, bữa sáng, hay thậm chí là cả bữa chiều, cũng chỉ là ăn tạm. Ăn cho qua ngày, để rồi lại chờ ngày đi qua. Để mong chờ đến vài ngày ngắn ngủi được về với vòng tay gia đình, được cười, được nói như những đứa trẻ lâu ngày được gặp mẹ!

Con người, đôi khi lạ lắm. Dốc hết sức lực và tâm trí để chạy theo công việc, tiền tài, danh vọng nhưng rồi có những lúc chợt cay đắng nhận ra mình cô đơn và cô độc giữa guồng quay vô tận của cuộc sống. Hoặc cố gắng giấu đi nước mắt vào trong, hoặc khẽ khàng quay mặt để những giọt mặn chát đó thi nhau trào ra khỏi hốc mắt, một chút thôi, rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước mà bước tiếp. Có kẻ may mắn vượt qua, lại có người không may bị bỏ lại. Nhưng rồi cũng phải sống, phải vứt những nỗi niềm vu vơ đi để mà tìm kiếm ánh mặt trời. Bởi, suy cho cùng, yêu thương là không giữ cho riêng mình và cuộc đời cũng chẳng bao giờ là một màu hồng như thuở cắp sách vẫn hay hoang tưởng. Và, con người, vốn thế, vẫn hay nói ra những lời cay độc chỉ để che đậy sự yếu đuối và vụn vỡ trong tim mình. Nên, hãy cứ thương đi, đừng trách làm gì.

Nhật bản không có mùa thu đâu. Đừng mong chờ chút gió se lạnh mang theo những cánh bồ công anh lãng đãng trong chiều vắng. Cũng đừng chờ chi một sớm mai cúc vàng bung cánh ngoài ban công. Và tối nữa, không còn đâu những phút giây ngồi bên nhau nhìn dòng đường hối hả, rồi bất chợt nhớ về em thì thầm câu hỏi quen thuộc: "Mai này, mình cưới nhau được không anh?".

Tháng 10, dù có mưa hay nắng, buồn hay vui, dòng đời vẫn cứ trôi.

© Tô Mạnh Hùng – blogradio.vn


Bài viết tham dự tuyển tập "Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc.


Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn
yeublogviet

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

back to top