Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đông về ta yêu nhau (Phần 2)

2016-02-16 01:00

Tác giả:


blogradio.vn - Cô khẽ ngả đầu tựa vào vai anh, bờ vai rộng mà ấm áp. Chính bờ vai này đã quyến rũ cô ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên khi anh cõng cô trên lưng.

***

Đọc phần 1 tại đây.

Anh ngạc nhiên khi cô hỏi câu này, “cô ấy” ý Tú Oanh muốn nói tới ai, hay chính là cô gái năm xưa đã lên giường cùng anh. Anh chống chế cho qua chuyện:

- Anh không có nghĩa vụ phải báo cáo với em.

Cô lườm anh, chu mỏ:

- Tùy anh, em cũng chẳng quan tâm.

Về nhà cũng gần 7 giờ tối, bụng cô réo ầm ĩ. Cô bắt tay vào nấu nướng cho bữa tối. Ăn uống tắm giặt xong xuôi, cô nằm bẹp dí trên giường, bật một bản nhạc yêu thích :

“Tình yêu không có sai hoặc đúng

Chỉ cần trái tim rung động.

Nghẹn ngào giây phút ta chấp nhận sống không cần nhau

Chẳng khác chi Trái Đất này làm sao tồn tại không có Mặt Trời

Chỉ biết lặng nhìn em quay lưng bước đi lòng anh thắt lại

Nghĩ đến mình sẽ không gặp lại...

Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau

Chẳng giống như chúng ta tìm được nhau rồi lại hoang phí duyên trời

Tại sao phải rời xa nhau mãi mãi

Biết đến khi nào chúng ta

Nhận ra chẳng thể quên được nhau ...”

Đông về ta yêu nhau

Cô khẽ thở dài, cứ nghĩ chạy trốn đến nơi đây rồi sẽ chẳng còn gặp lại anh nữa, ai ngờ duyên số thế nào mà lại gặp nhau. Bỗng dưng cô nhớ về ngày đầu tiên gặp anh, ngày đó cũng vào mùa đông, nhóm bạn tổ chức lên khu rừng gần trường đốt lửa cắm trại. Cô trẻ con hiếu động thích thăm thú khám phá những con đường mòn, trong khi khả năng xác định vị trí thì dở tệ. Cô bị lạc đường, điện thoại không bắt được sóng, cô chỉ biết vừa đi vừa hò hét đến khản giọng. Cuối cùng người cô gặp là anh, một anh chàng xa lạ đi cùng nhóm. Cô bị ngã và trẹo chân, anh cõng cô. Từ giây phút được anh cõng trên lưng, tựa đầu vào bờ vai vững chắc của anh, cô đã không thể quên được anh. Tình yêu của họ bắt đâu từ đó. Bất ngờ, tình cờ và cũng không kém phần lãng mạn.

Gần một năm trôi đi kể từ ngày chia tay ấy, thực ra đến giờ phút này cô cũng không còn tức giận hay uất hận vì lỗi lầm của anh năm đó nữa. Dù sao thì cũng là chuyện quá khứ rồi.

Từ ngày gặp bất ngờ đó, anh hẹn cô đi chơi, đi xem phim nhưng cô đều một mực từ chối. Đang chống cằm suy tính xem nên làm gì tiếp theo thì anh chợt nhớ ra, giờ đang là tháng hai, sắp tới sinh nhật cô ấy rồi. Mắt anh sáng lên, cười thầm trong bụng, có cơ hội rồi.

Anh ôm một bó hồng lớn và một chiếc bánh kem hạnh nhân, loại cô ấy thích nhất. Nhưng tiếc thay cho anh, đến nơi thì cửa khóa trái bên ngoài, không có cô ở nhà.

Lát sau cô về, nhìn thấy anh trong chiếc áo khoác da hơi ôm sát người, dáng cao gầy đang đứng trước cửa phòng trọ. Bỗng dưng vô số những hình ảnh trước đây ùa về, khi anh đứng đợi cô dưới khu kí túc. Anh đứng đó ôm bó hoa to lại thêm một chiếc hộp lớn khiến cô càng ngạc nhiên hơn. Cô tròn mắt nhìn anh, chỉ nói một câu cực kì khó hiểu:

- Có chuyện gì xảy ra với anh thế?

- Ý em là gì vậy? Anh tới chúc mừng sinh nhật em không được à?

Cô lấy chìa khóa mở cửa, anh lẽo đẽo theo sau. Khi nghe anh nói câu đó, cô chợt dừng tay lại, ngước lên nhìn anh chợt nói:

- Anh vẫn còn nhớ?

- Đương nhiên là nhớ, trí nhớ anh rất tốt mà.


Hai người bước vào nhà.Cô ôm lấy bó hoa từ tay anh rồi nói lời cảm ơn một cách khách sáo. Anh mở bánh gato ra, đốt nến. Lúc này, anh mới lên tiếng chuyện anh muốn thú nhận với cô:

- Tú Oanh, anh có chuyện này muốn nói thật với em. Em có thể tức giận với anh nhưng em đừng đột nhiên mất tích như trước đây là được.


Cô chăm chú nhìn anh, tò mò hỏi:

- Anh lại làm việc xấu tày đình nào rồi? Với lại, giờ em đâu phải người yêu anh, anh lo cái gì. Anh mau nói đi.

Anh nhìn cô chậm rãi nói:

- Thực ra, hôm anh gặp em ở quán cà phê không phải tình cờ gì đâu, chỗ ở gần chỗ trọ của em cũng là do anh sắp xếp đấy. Gần một năm qua, anh vẫn không ngừng tìm kiếm em. Anh vận dụng tất cả các mối quan hệ bạn bè, xem có ai nhìn thấy em hay có tin tức gì về em thì nói cho anh. Gần đây, Vũ mới chuyển về thành phố này cùng gia đình tình cờ đã nhìn thấy em làm việc ở trung tâm chăm sóc sức khỏe. Anh đã vội vã đến thành phố này, hôm đấy anh đứng đợi em ở trước trung tâm nơi em làm, anh đã nhìn thấy em. Giây phút ấy, anh thực sự rất hạnh phúc.

Nói đến đây, anh quay sang nhìn cô mỉm cười dịu dàng. Cô lắng nghe anh nói nãy giờ, ngay từ đầu cô đã nghi ngờ rồi, làm gì có chuyện tình cờ thế, trùng hợp thế chỉ là không lý giải được tại sao.

- Hôm nay, em thực sự rất cảm động khi anh tặng hoa và bánh kem chúc mừng sinh nhật em.

- Vì anh không muốn dối gạt em bất cứ điều gì. Từ nay về sau, anh sẽ không có chuyện gì giấu giếm em cả. Mà em vẫn chưa trả lời về đề nghị của anh. Em đừng lảng tránh sang vấn đề khác nhé.

Cô lườm anh một cái rồi nói tiếp:

- Về đề nghị của anh ý à, em nghĩ chúng ta vẫn cứ nên là bạn bè thì tốt hơn.

Rồi cô nhìn anh mỉm cười. Không phải cô không còn yêu anh, không phải cô không muốn thử bắt đầu lại với anh, chỉ là cô sợ.

- Vì em không còn lòng tin với anh nữa? Hay vì em hết yêu anh rồi? Hay em đã có đối tượng khác? Có thể cho anh một lý do có được không?

Anh hỏi cô một cách dồn dập, anh thực sự cần một lý do, một lý do chính đáng.

- Phải, đúng là em không còn lòng tin với anh nữa. Trong đầu em cứ luôn suy nghĩ, nhỡ một ngày nào đó anh lại uống rượu say, lại làm chuyện có lỗi với em thì em phải làm sao? Cứ mãi tha thứ cho anh vậy à?

- Anh bây giờ khác rồi, từ sau lần đó anh không bao giờ để mình say tới mức mất đi ý thức, không kiểm soát được hành vi như vậy nữa. Tú Oanh, em tin anh lần này có được không? Cho anh thêm một cơ hội.

- Vậy cho em thêm thời gian suy nghĩ. Khi nào suy nghĩ xong em sẽ trả lời anh, được không?

- Được. Anh đợi em.

Đông về ta yêu nhau

Một lần trên đường từ chỗ làm về, Tú Oanh tình cờ gặp Vũ - bạn của Tuấn Việt. Nhiều lúc cũng cảm thấy Trái Đất đúng là tròn, quanh đi quẩn lại lại gặp được người quen. Vũ nói Tuấn Việt vẫn luôn tìm kiếm cô.

Cô ngại ngùng, phân vân.

- Alo!

- Em ngủ chưa?

- Anh nghĩ em đang ngủ và nói mê à?


Đầu dây bên kia có tiếng cười khanh khách, cô lúc nào cũng thế, ăn nói tếu táo hài hước luôn khiến người khác vui vẻ, thoải mái.

- À ừ, mai chủ nhật em có kế hoạch gì không, anh muốn mời em đi xem phim. Em đừng từ chối nữa được không? Bạn bè đi xem phim cùng nhau không được à.

Lần này anh phải chặn cô luôn, không cho cô cơ hội từ chối nữa. Mà thực ra cô cũng đâu có ý định từ chối. Cô cũng không nhớ nổi lần cuối cùng tới rạp xem phim là khi nào nữa.

- Mai em không bận gì cả.Vậy phim chiếu lúc mấy giờ vậy?

Tuấn Việt nghe cô nói vậy thì mừng rơn,anh đáp vội như kiểu sợ cô sẽ thay đổi quyết định vậy.

- 8 giờ tối nhé. Tối mai anh qua đón em rồi mình cùng đi.

- Vậy quyết định thế nhé.

- Em ngủ ngon.

- Anh cũng vậy.

Cô gác máy, đầu óc lại nghĩ về những chuyện trước kia. Sau cùng, cô vẫn còn yêu anh rất nhiều. Con gái thực ra rất dễ cảm động, nhất là với người mà cô ấy có tình cảm.

Cái rét giữa đông của tháng hai khiến cho con người ta tê tái, thấy cô mặc một chiếc áo khoác hở cổ mà không quàng khăn Tuấn Việt cằn nhằn:

- Sao ăn mặc phong phanh thế,nhỡ bị viêm họng thì sao?

Rồi anh lấy khăn từ cổ mình quàng cho cô.

- Chúng ta xuất phát nào! Không muộn giờ chiếu phim mất.

Ngồi sau xe máy mà nghe gió rít từng hồi, da mặt cô có cảm giác như tê dại. Cô khẽ ngả đầu tựa vào vai anh, bờ vai rộng mà ấm áp. Chính bờ vai này đã quyến rũ cô ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên khi anh cõng cô trên lưng. Bỗng dưng cô chỉ muốn được đi cùng anh mãi như thế này. Rồi cô chợt nghĩ đến lời khuyên của anh Vũ, có lẽ cô cũng nên cho Tuấn Việt một cơ hội cũng là cho bản thân một cơ hội để yêu thêm một lần nữa.

Cô nhớ ở đâu đó viết rằng, mỗi chúng ta đều từ những vấp ngã, những sai lầm mà trưởng thành. Và ai cũng thế thôi, khi mắc lỗi, khi phạm sai lầm đều mong được người khác tha thứ. Tôi cũng vậy, bạn cũng thế và phải chăng chúng ta nên mở lòng, tha thứ và bao dung mà cho ai đó một cơ hội sửa chữa những sai lầm.

Hết.

© Trúc Xanh – blogradio.vn


Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

back to top