Đông về ta yêu nhau (Phần 1)
2016-02-15 01:00
Tác giả:
Tú Oanh hướng đôi mắt về phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Ngoài trời đang mưa, những hạt mưa nhỏ tạt vào cửa kính khiến cảnh vật bị nhòa đi. Đèn đường bật sáng làm cho khung cảnh bên ngoài càng trở nên mờ ảo, mơ hồ.
Cuối tuần, người ta hẹn hò yêu đương, còn tôi thì lẻ loi đi siêu thị, tôi vẫn thường mua đồ ăn dựu trữ cho cả tuần. Hóa ra cô đơn mãi rồi cũng trở thành một thói quen. Mỗi người đều có một sự cố chấp của riêng mình, cô cũng không ngoại lệ. Ngày ấy, khi biết anh làm việc có lỗi với cô, dù còn rất yêu anh nhưng cô kiên quyết không tha thứ. Cô quay lưng bước đi không ngoái đầu nhìn lại. Cô chia tay anh rồi chạy trốn tới thành phố này. Nhưng không gặp không có nghĩa là có thể quên, cô thật ngây ngốc khi nghĩ rằng xa anh rồi cô sẽ quên được anh.
Mưa luôn khiến cho con người có một cảm giác gì đó man mác, một chút thoáng buồn và hoài niệm. Cô đang miên man trong dòng suy nghĩ về những chuyện trước đây bỗng giật mình có tiếng người hỏi :
- Chỗ này có người ngồi chưa em, anh có thể ngồi được không?
Cô ngước mắt nhìn lên thì giật mình hơn cả khi nãy, cô tưởng mình đang mơ hay bị hoang tưởng.
- Lâu rồi không gặp, không phải em quên anh rồi đấy chứ?
Tuấn Việt kéo ghế ngồi xuống đối diện với cô mà chẳng cần cô có đồng ý hay không?
- Sao anh lại ở đây?
Thời điểm đó, cô chỉ có thể nghĩ được câu hỏi này.
- Sao anh không thể ở đây?
Anh thản nhiên đáp, nhìn thẳng vào mắt cô. Khuôn mặt này, giọng nói này đã gần một năm nay anh không được nghe rồi. Anh nhớ.
Cô tựa như một cơn gió vậy, bỗng dưng xuất hiện bước vào cuộc đời anh. Thế rồi, cô quay lưng bước đi và biến mất không một dấu tích, đổi số điện thoại, đổi việc làm, đổi chỗ ở. Rốt cuộc, cô hận anh đến mức nào?
- Sau bao lâu tìm kiếm, giờ thì anh cũng tìm được em. Tại sao em lại trốn kĩ như vậy? Là vì anh sao, muốn chạy trốn anh sao, Tú Oanh? Em nói anh nghe.
Cô dường như đã lấy được bình tĩnh, giờ mới đối đáp lại:
- Không liên quan gì đến anh hết, em thích cái gì thì làm cái đó thôi. Muốn thay đổi môi trường sống một chút, ở mãi một chỗ em sẽ thấy nhàm chán. Anh tìm em làm gì?
Giọng cô lạnh lùng mà đanh thép, đúng với con người thật của cô từ trước tới giờ. Trước kia, mỗi lần cãi nhau với anh, anh nhiều khi cũng nhường cô, nhiều khi cũng không thể nói lại được cô. Bỗng dưng kí ức trước kia dội về không hề báo trước, cô thầm oán ông trời sao lại cho cô gặp anh khi mà cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lí, vẫn chưa thể quên được anh.
Anh khẽ thở dài một hơi rồi nói tiếp :
- Em vẫn còn hận anh? Vẫn còn rất ghét anh sao, Tú Oanh?
- Không phải thế, anh đừng suy đoán lung tung.
- Vậy chúng ta có thể làm bạn bè của nhau được không?
Câu hỏi bất ngờ của anh lại khiến cô lúng túng không biết nên trả lời thế nào. Vẫn còn tình cảm lại còn làm bạn bè, vậy không phải tự dày vò mình sao? Cái hoàn cảnh đáng ghét này, khiến cô phải điên đầu. Chợt anh giơ tay về phía cô tỏ ý muốn bắt tay rồi nói :
- Chào em, anh là Trần Tuấn Việt, 28 tuổi. Rất vui được làm quen với em.
Rồi anh mỉm cười thật tươi nhìn cô, nụ cười rạng rỡ này chính là điều khiến cô ngây ngất từ lần đầu gặp gỡ năm nào.Tú Oanh ngơ ngác ít phút rồi cũng buộc đành thuận theo tự nhiên. Cô cũng đưa tay bắt tay anh và tự giới thiệu về mình :
- Em là Tạ Tú Oanh, năm nay 24 tuổi. Hi vọng sau này chúng ta có thể là bạn tốt của nhau.
Thật kì lạ, khi nghe thấy hai từ “bạn tốt” từ miệng cô thốt ra anh thấy có gì đó đau xót, khó chịu. Thực ra, anh chưa từng quên cô, anh muốn tìm cô, mong cô có thể cho anh một cơ hội sửa chữa sai lầm năm xưa. Nhưng mà, thái độ kiên quyết lạnh lùng này của cô khiến anh thấy hi vọng đó thật mong manh biết chừng nào. Nhưng anh vẫn quyết không từ bỏ hi vọng.
- Cũng không còn sớm nữa, em phải về nhà đây.
- Có ai đợi em à? Anh tò mò hỏi.
Cô nhìn anh và cười nói giọng ngang ngược:
- Có hay không em không cần báo cáo với anh.
Anh xin số điện thoại để tiện liên lạc rồi thôi.
- Sao anh cứ đi theo em vậy?
- Ai đi theo em, anh đã bảo là đi cùng đường rồi còn gì.
- Thế nhà anh ở đoạn nào mà nói cùng đường?
- Từ đây đi vào gần trường Mầm non Thành Công ý.
Lại một sự trùng hợp tới không ngờ, sao có thể chứ, nơi đó rất gần chỗ trọ của cô. Cô lại thấy băn khoăn khó hiểu, quyết phải truy ra đến cùng :
- Sao anh đang yên ổn ở Hà Nội chạy đến đây làm gì? Hay là cô ấy chuyển đến đây công tác?
Còn tiếp...
© Trúc Xanh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.