Đôi lời con muốn gửi lên hòm thư thiên đường
2020-09-21 01:22
Tác giả: Min Min
blogradio.vn - Con còn nhớ cảnh bố chở con về trong một chiều mưa ngập đường lúc con 7 tuổi, hình bóng bố gầy gầy, mặc một chiếc áo mưa, đi xe cào cào tấp vô ngay cửa lớp còn hiện rõ trong ký ức của con vậy mà, lúc đó nhìn bố như superman vậy, vì con biết cho dù ra sao đi chăng nữa, cũng sẽ có bố đến giúp con.
***
Người nhận: Bố yêu!
Bố ơi, dạo này bố có khỏe không? Cuộc sống bố bây giờ ra sao rồi? Bố ơi, con nhớ bố rất nhiều!
Hôm nay là ngày 21/06/2020, là ngày của Bố. Con thực sự không hay để ý những ngày của Bố hay của Mẹ, bởi vì đối với con, ngày nào cũng là ngày dành cho Bố Mẹ, kể cả ngày sinh nhật của con. Chỉ vì hôm nay người ta viết rất nhiều điều dành cho Bố, có đăng cả ảnh nữa nên con cũng tập tành viết đôi ba dòng hỏi thăm bố.
Bố ơi! Vậy là còn vài tháng nữa là đến ngày giỗ của bố rồi, đã được 12 năm kể từ ngày bố rời xa cả gia đình mình. Nhanh thật bố nhỉ, còn nhớ ngày nào bố còn chở con đi học mỗi ngày, vậy mà đã 12 năm con phải lủi thủi sống một cuộc sống mất đi “superman” của mình.
Bố mất vào một tối trung thu, trong khi trung thu là ngày mọi đứa trẻ đều đang háo hức được bố mẹ chở đi chơi, đi coi người ta múa lân, rước đèn. Tối đó trời mưa to, nên con và chị đang đứng trước nhà đợi tạnh mưa để được đi rước đèn, vậy mà dượng đi ra, bảo hai đứa vô nhìn bố lần cuối. Con chẳng hiểu lúc đó tại sao lại phải nhìn bố lần cuối, bố con còn khỏe mà, bệnh viện mới cho bố về ở với gia đình thôi mà, giống như lần trước, bố chữa bệnh về là bố khỏe, bố chở con đi chơi mà, nhưng lần này bố về, bố chỉ nằm ở đó. Đi vào nhà, mọi người đang khóc nấc lên, chị con chạy qua chỗ bố nằm, còn con không đủ can đảm, con sợ phải chứng kiến cảnh bố ra đi, nên con chỉ dám ngồi ngay cạnh bà nội, cách bố một bức tường. Một đứa nhỏ 8 tuổi, nghe mọi người ráo rít gọi điện thông báo bố con đi rồi, bà nội, mẹ và chị hai đều khóc rất nhiều mà con sợ, con thực sự rất sợ. Con không tin bố đã đi rồi, con không tin người nằm đó là bố của con. Căn bệnh ung thư làm cho bố bị biến dạng cả khuôn mặt, ăn uống gì cũng phải đút qua ống và bị liệt mất một bên người. Bố ơi, người bố đẹp trai của con đâu rồi, đó đâu phải là bố của con!
Trong vài phút đồng hồ ấy như cả thế kỉ đối với con, con muốn khóc cũng khóc không nổi, con không đủ sức nữa. Sự thật ấy con từ chối, những tiếng khóc và giọt nước mắt của người thân con không muốn nghe, thân xác bố nằm đó con không dám nhìn, con chỉ biết ngồi đờ ra ở đó. Người ta bắt đầu lấy những bộ đồ của bố gấp gọn lại, con nhìn thấy chiếc áo cơ quan phát, bố mới nhận đợt vừa từ Sài Gòn về, bố có mặc thử một lần cho con xem rồi, chiếc áo màu xanh con thích, bố mặc lên rất đẹp. Vậy mà sau đó bố nhập viện rồi đến đêm đó bố ra đi là sao?
Con xin lỗi bố rất nhiều, con xin lỗi vì đã không nhìn bố lần cuối, đã không gần gũi bố nhiều hơn.
Bố ơi, từ lúc bố mất, con thực sự đã nghĩ rằng rồi một ngày bố sẽ trở về, bố với mẹ sẽ bảo đó chỉ là người bố nhờ đóng giả và bố ra nước ngoài để chữa bệnh. Giờ bố về với gia đình rồi, bố đẹp trai trở lại rồi, không còn bị bệnh hay bị liệt một bên nữa. Thế nhưng, 12 năm rồi, con đã lớn, và con không thể cứ ôm giấc mộng ấy được nữa, con phải chấp nhận một điều, con mất bố rồi.
Bố ơi, bố còn nhớ những đêm cho dù nhậu say đến cỡ nào, bố vẫn mang 1 hộp phô mai về cho chị hai, và đều có mặt ở nhà trước 9h để cùng con đánh răng và đi ngủ không bố? Con nhớ rất rõ hằng đêm, cứ nghe tiếng còi báo bên khu bộ đội lúc 9h30, bố sẽ lùa con đi vô phòng ngủ, không cho coi tivi nữa. Lúc đó con bực bố lắm, do mọi người được coi hết phim còn con thì phải đi ngủ, nhưng giờ con mới biết đó đều là để tốt cho con cả. Bố có nhớ những lúc các chú cùng cơ quan của bố đi đâu về mà có quà cho con là bố đều chạy xe về đưa con liền rồi quay lại làm việc không? Bố có nhớ những lúc còn nhỏ, con có được 1 bức tranh tô màu, bố liền đưa con xuống cơ quan photo ra nhiều bản để tập tô, rồi còn cho con của các chú không bố? À còn cả những hôm con lén xin tiền mẹ để đưa bố chở con đi mua truyện tranh nữa, con nhớ hết á bố, ký ức ấy vẫn còn hiện rõ ở đây nhưng chỉ có bố là không còn!
Bố mất sớm quá, con không dám tin một chút nào cả. Mỗi lần đi học, nhìn các bạn được bố chở đi học, bố đỡ cho balo nặng trên lưng, bố đội mũ cho, bố chở về mà con khóc rất nhiều, con cũng muốn được như thế mà. Con còn nhớ cảnh bố chở con về trong một chiều mưa ngập đường lúc con 7 tuổi, hình bóng bố gầy gầy, mặc một chiếc áo mưa, đi xe cào cào tấp vô ngay cửa lớp còn hiện rõ trong ký ức của con vậy mà, lúc đó nhìn bố như superman vậy, vì con biết cho dù ra sao đi chăng nữa, cũng sẽ có bố đến giúp con. Nhưng giờ không còn nữa rồi, chuyện gì con cũng phải lo.
Lúc còn ở chung với gia đình thì việc bố mất quá sớm ấy không dày vò con lắm, nhưng lên Sài Gòn học thì con mệt lắm bố ạ! Con không biết việc theo học Luật này có đúng với con không, con không biết lúc trời mưa lớn có ai đến che chở con về như bố không. Nếu giờ có bố, con có lẽ sẽ định hướng được con đường đi cho bản thân mình rõ hơn rồi bố nhỉ!
Bố ơi, con nhớ bố rất nhiều!
© Min Min - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình: 7 điều cha dạy, muốn nên người thì đừng bao giờ quên
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?