Đi tìm những thương yêu
2020-12-30 01:27
Tác giả:
blogradio.vn - Riêng lặng lặng đi về. Nghĩ cũng lạ, cuộc sống này hình như là những cuộc tìm kiếm, họ đi tìm nhau tìm những hoài niệm những yêu thương, nhiều khi lại tìm nhau nhưng mang lại là nỗi đau. Chiếc xe ba gác máy lại vang lên, những mảnh vải vụn xanh đỏ rơi trên mặt đường, Riêng nhặt lên cột vào song cửa. Cơn gió ngang qua, thổi những tia nắng sớm vừa lên ấm áp xuyên qua ô cửa nhỏ.
***
Ngôi nhà nằm sát mặt đường nhưng cửa chính trước lúc nào cũng đóng im lìm, chỉ khi nào có khách cánh cửa nhỏ mới hé mở ra đón. Ông Hai ngồi bên chiếc ghế nhựa màu xanh đặt nơi góc bếp, nhìn ra cửa sau là con hẻm nhỏ, con đường mới mở nhà cửa cũng thơi thớt, đa phần là những người ở tỉnh nhập cư vào mua đất ruộng rồi cất những ngôi nhà không phép lụp xụp tạm bợ để ở.
Tiếng chiếc xe ba gác máy cọc cạch từ sáng sớm đến cả ngày cứ hơn một giờ lại ầm ầm chạy vào con hẻm vắng, ngôi nhà nhỏ bên trong làm nghề may gia công nên họ thường chở vào những xấp vải để may. Những tấm vải được cắt đủ màu sắc, kích thước, thi thoảng rơi rớt trên đường nhìn xa như những cánh hoa đủ màu trong nắng.
Nhà của Riêng ở cuối con hẻm nhỏ, cô có hai bé gái xinh xắn, là người ở miền Bắc. Riêng một mình dắt theo hai đứa con còn nhỏ, đứa lớn lúc ấy mới năm tuổi, đứa nhỏ hai tuổi, một thân cùng với hai con nhỏ phiêu bạt vào Nam kiếm sống.
Riêng trốn chồng bỏ nhà ở quê để đi, chồng của Riêng suốt ngày chỉ biết ăn chơi xong về nhà gây sự, nhiều lúc Riêng phải bỏ chạy trốn sang nhà hàng xóm để tránh những trận đòn từ người chồng nát rượu.
Riêng sinh ra lớn lên ở làng nghề chuyên làm tượng, từ nhỏ đã yêu thích những đường nét chạm trổ trên các bức tượng, các tượng ông Phước Lộc Thọ, Phật Quan Âm…, cái nghề mà thường dành cho các thanh niên trai tráng khỏe mạnh.
Không hiểu sao Riêng lại thích thú, thường lấy tay sờ vào những nét chạm trổ mân mê không muốn rời, nhiều lần đi theo người lớn lấy những khúc gỗ vụn rồi loay hoay đục đẽo.
Lúc đầu, người lớn nhìn thấy cô bé lem luốc đánh vật với khúc gỗ mọi người đều cười, nhưng khi nhìn những hình ảnh được khắc mọi người trầm trồ con bé rất khéo tay.
Dắt hai con nhỏ vào ở nhà người quen trong căn phòng trọ nhỏ xíu nóng hầm hập, người ta thương giúp đỡ chỉ cho khu chuyên làm tượng gỗ, thế là Riêng lang thang khu làm tượng xin vào làm không công, may mắn cuối cùng cũng tìm được công việc.
Với tay nghề khéo léo được chủ tin tưởng nên cuộc sống dần ổn định, tích góp mua được miếng đất nhỏ xíu, cất lên ngôi nhà tôn tạm ở khu ngoại ô này. Nhiều lúc Riêng bần thần tự hỏi không biết sức lực ở đâu mà vượt biết bao nhiêu cơ cực không thể nói thành lời, có người hỏi thì Riêng chỉ cười buồn quay sang nhìn hai đứa con gái mắt sáng lên long lanh hạnh phúc.
Những tiếng chửi bâng quơ lâu lâu lại vang lên, người ta cũng không lấy làm lạ nửa và hình như đã quen như thế, Gương không vợ con, dáng người cao lớn và khuôn mặt khá đẹp trai Gương làm công việc sửa quần áo, tay nghề rất khéo nên khách cũng khá đông.
Những lúc không có hàng làm lại lang thang dọc trong xóm, nhiều người lúc đầu thấy tự nhiên có người chỉ vào mặt mà chửi định đánh nhưng mọi người can ngăn và bảo là Gương có vấn đề về thần kinh nên thôi, không ai lại đi đánh một người không bình thường.
Lâu lâu Gương lại chửi lúc chửi om tỏi lúc thì chửi lẩm bẩm, nhiều lúc lại ngồi một mình cả ngày ngó ra đường nhìn xa xăm, người nhà cũng từng đưa đưa vào bệnh viện tâm thần điều trị nhưng không lâu họ lại trả về nhà.
Ngày xưa, Gương là một thợ may giỏi nhất khu này, rồi các xưởng may công nghiệp lớn mọc lên Gương không may ở nhà mà đi làm, tay nghề giỏi nên được phụ trách về kỹ thuật may, đẹp trai hiền lành và giỏi nghề rất nhiều cô gái theo nhưng Gương lại đem lòng yêu một phụ nữ xinh đẹp và đã có chồng con.
Nhiều người can ngăn nhưng Gương không nghe, rồi gia đình người phụ nữ xinh đẹp kia lại dọn đi, nghe đâu họ định cư nước ngoài. Gương bỏ cả công việc chạy đi tìm kiếm khắp nơi để mong được nhìn thấy cô gái ấy nhưng không gặp, trở về nhà nằm ốm mấy tháng trời rồi người ta thấy Gương trở nên ngơ ngơ như người tâm thần.
Có người lắc đầu nói “Thằng này si tình nên hóa điên, thời buổi này mà mấy cái vụ si tình còn việc này thì cũng lạ, có người nói tình yêu ngàn đời nay ai cũng biết vậy nhưng yêu cô gái có chồng thì càng bi kịch hơn sao tránh khỏi được”.
Hôm nay chủ nhật, không nghe tiếng ầm ầm của xe ba gác máy như mọi khi, buổi sáng cả xóm yên vắng lạ thường, sau một tuần làm việc vất vả bất kể giờ giấc, hôm nay chủ nhật người ta ngủ dậy trễ hơn mọi khi, ngủ như bù lại những ngày bình thường vì miếng cơm manh áo mà họ phải thức khuya dậy sớm.
Ông Hai như bình thường dậy sớm, ngồi vào chiếc ghế xanh quen thuộc ở góc bếp nhìn ra cửa sau nhà như ngóng chờ miệng lẩm bẩm “Hôm nay vắng lặng quá đỡ ồn ào” rồi thở dài.
Con người ta cũng lạ khi thứ gì đã thành thói quen dù cho là cái không dễ chịu nhưng nó không còn thì vẫn có cảm giác thiếu cái gì đó.
Tiếng kèn Tây phát ra từ nhà của Gương làm uyên náo cả xóm nhỏ, mấy người đi chợ về bảo là Gương vừa qua đời, hình như là treo cổ tự vẫn, có người suýt sao tội nghiệp, có người bảo thôi sống không bình thường khổ vậy như vậy thà chết còn hơn.
Tiếng kèn lại reo rắt vang lên buồn bã, người trong xóm nhỏ thơ thớt đi viếng. Chị của Gương bảo là hình như Gương gặp được người quen của người phụ nữ năm xưa, cho biết là cô ấy đã qua đời vì tai nạn giao thông. Tối hôm ấy Gương không ngủ, cũng không chửi bới như mọi khi mà ngồi một mình, lâu lâu lại đưa tay lau nước mắt. Đến sáng thì phát hiện Gương đã treo cổ tự vẫn, trên gương mặt hình như phảng phất một nụ cười.
Riêng khóc đôi mắt đỏ hoe thâm quầng, có lẽ đêm qua cô không ngủ mà chỉ khóc, hôm nay Riêng đưa hai cô con gái đi học xong lại quay trở về nhà, thả mình trên chiếc ghế nhìn lên mái nhà tôn loang lổ vì mưa gió.
Cô lại khóc như đứa trẻ khi bị mất quà, không biết từ đâu mà chồng cũ có số điện thoại và gọi cho cô, nói rằng sẽ vào tận trong Nam tìm cô. Cô đã đơn phương ly dị và tòa chấp nhận cho ly dị khi hiểu hoàn cảnh của cô, cô quyết không bao giờ quay trở về nhưng cũng chẳng còn ai để quay về, bố mẹ cô đã mất từ lâu.
Mấy hôm nay cánh cửa phía sau nhà ông Hai không mở như mọi khi, hàng xóm thấy lạ bèn gõ cửa hỏi thăm, cánh cửa đóng im không tiếng trả lời, người ta đến báo cho Riêng, hốt hoảng chạy đến mở cửa thấy căn nhà trống không.
Ở xóm nhỏ này Riêng thân với nhà ông Hai nhất, thường ngày Riêng và cô con gái thường hay sang nhà ông Hai, mẹ con họ xem ông Hai như người thân giữa biển người xa lạ này, ông cũng hết lòng giúp mẹ con cô từ việc lo cho hai cô con gái thủ tục nhập học. Khi đau ốm bệnh tật, ông Hai xem cô như con gái trong nhà, Riêng cũng xem ông như bố của mình.
Chiếc ghế nhựa màu xanh mà ông Hai thường ngồi vẫn còn đó, Riêng chạy lên lầu tìm không thấy đâu, một mảnh giấy học trò nằm trên bàn làm việc trên lầu “Bố đi tìm mẹ, con qua lại trông nhà dùm bố”.
Từ ngày bà Hai mất ông Hai lâu lâu bất chợt lại đi như vậy, ông đi về quê tìm lại nơi ngày xưa mà ông bà gặp nhau nhân tiện đi thăm họ hàng, những lần trước ông đi mà không nói, gọi cũng không nghe điện thoại làm Riêng lo lắng suýt chút là đã đăng báo tìm người đi lạc.
Riêng lặng lặng đi về. Nghĩ cũng lạ, cuộc sống này hình như là những cuộc tìm kiếm, họ đi tìm nhau tìm những hoài niệm những yêu thương, nhiều khi lại tìm nhau nhưng mang lại là nỗi đau. Chiếc xe ba gác máy lại vang lên, những mảnh vải vụn xanh đỏ rơi trên mặt đường, Riêng nhặt lên cột vào song cửa. Cơn gió ngang qua, thổi những tia nắng sớm vừa lên ấm áp xuyên qua ô cửa nhỏ.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Xem thêm: Xin mơ về một chút bình yên
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.
Ngày tôi chạm vào vùng ký ức
Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.






