Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hàn gắn những thương yêu

2014-03-20 00:29

Tác giả:


Bài viết tham dự tuyển tập: "Yêu thương đầu tiên": Để bình chọn cho bài viết này mời bạn like, share và để lại bình luận bằng plug-in mạng xã hội ngay dưới chân bài đăng. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Yêu 24/7 - Ba chúng tôi là những mảnh vỡ của một mối tình đầu mà tôi vẫn tin có thể hàn gắn chúng lại thành một điều gì đó tuyệt đẹp.

***

Khôi

Tôi và Khôi là bạn học chung từ những năm tiểu học, ngày xửa ngày xưa, xưa thật là xưa, phải nói là như thế thật vì ngày ấy đứa nào cũng bé loắt choắt, chẳng khôn như con nít bây giờ. Hai đứa tôi ở gần nhà nhau nên ngày nào cũng gặp, đi học chung, về nhà chung, có lúc ba mẹ đi vắng lại gởi tôi sang nhà Khôi, thế là được ăn cơm chung, xem phim chung. Tuổi thơ của tôi luôn có Khôi bên cạnh, đó là điều hiển nhiên, tôi cho là thế, chẳng đặc biệt hơn xíu nào ngay cả khi hai đứa cùng vào đại học.

Trường Khôi cách trường tôi một giờ xe buýt, cuối tuần nào chúng tôi cũng gặp nhau, hàn huyên bao nhiêu chuyện, chỉ có mỗi chuyện có bạn gái hay chưa là chẳng bao giờ Khôi nhắc đến, tôi tò mò, hỏi mãi nhưng chẳng biết thêm được điều gì nên đành thôi.

Có một tuần Khôi không qua trường tôi, tôi thấy lạ, điện thoại thì Khôi bảo bận, tôi nghĩ vu vơ, biết đâu Khôi đang yêu, tôi cười thầm, hi vọng một ngày nào đó sẽ được gặp bạn gái Khôi, đó ắt hẳn sẽ là một điều kỳ diệu. Tôi nhớ ngày bé, mỗi lần có đồ chơi mới hay được mẹ mua cho truyện tranh Khôi đều chạy sang khoe với tôi. Khôi từng nói tôi là đứa bạn Khôi quý nhất khi tôi bị mấy đứa lớp trên bắt nạt, hôm đấy cả hai mặt mũi lấm lem sau trận đánh nhau ngoài bãi bóng, với tôi lúc ấy, Khôi là một anh hùng.

hàn gắn thương yêu

Sinh nhật năm 15 tuổi, tôi lần đầu tiên mặc váy, ngại ngùng, ngường ngượng trước Khôi, từ dạo ấy, Khôi gọi tôi bằng tên thay vì mày tao như trước. Những kỷ niệm ấy vẫn mãi đẹp trong tôi, nếu một ngày Khôi có người yêu rồi thì sẽ thế nào nhỉ? Có lẽ sẽ còn rất nhiều buổi chiều cuối tuần có những chuyến xe buýt chạy ngang qua trường tôi mà không có Khôi, tôi có buồn không? Lắc đầu, tự trách mình ích kỷ, người ta lớn rồi cũng phải có những niềm vui riêng, tôi thấy mình ngốc nghếch.

Một tuần, hai tuần, một tháng…Khôi đã mất tích khỏi những buổi chiều cuối tuần, tôi tin Khôi đang yêu thật. Tôi nhắn tin muốn Khôi giới thiệu người đặc biệt, vẫn một dòng tin quen thuộc, Khôi bận. Tôi nói muốn lên trường Khôi thì bị từ chối, hẹn tuần sau sẽ qua thăm tôi. Lo lắng, tôi lại bắt đầu nghĩ miên man.

Nguyên


Những chiều cuối tuần không có Khôi, tôi lang thang khắp phố, nhìn những đôi tình nhân tay trong tay, tôi cười với nắng chiều, tự nhủ nếu giờ này tôi đi bên Khôi thì có giống hai kẻ đang yêu không, chắc chắn không, tôi biết thế. Khôi là tuổi thơ của tôi, bạn thân thiết của tôi nhưng mãi mãi chẳng thể nào là người yêu của nhau. Có lần tôi đã thử cảm giác của mình bằng cách nhìn thẳng vào mắt Khôi, nhưng rất tiếc trong ánh mắt ấy tôi chẳng cảm thấy gì, người ta thường bảo đôi mắt là cửa sổ tâm hồn còn gì? Từ đó tôi biết hai chúng tôi mãi là hai người bạn, ánh mắt đó chẳng bao giờ chạm vào trái tim khờ khạo của tôi.

Phố lên đèn, dòng xe tấp nập, bên kia phố đã bày bán đủ loại hàng quán, những gánh hàng rong len lỏi, những giỏ xe chở đầy hoa hồng, một buổi chiều vắng Khôi, tôi muốn tự do với những sở thích mà Khôi hay gọi là ngốc xít, tôi sang đường mua cho mình một đóa hồng phấn, thấp thoáng sau lưng một cô bán hàng hoa đang dừng xe ngay ngã tư. Dòng người đông, ai cũng muốn về nhà sớm, tôi bị kẹt cứng, chẳng thể nhúc nhích, tôi sợ cảm giác phải đi qua đường, ở quê tôi chẳng nhiều xe đến thế, đường rộng thênh thang. Ngã tư, một con bé ngây ngô giữa dòng người đan xen như tấm mạng nhện, tiếng còi xe inh tai, loay hoay, một bàn tay nắm chặt cổ tay tôi rảo bước nhanh: “Cùng qua đường nào, theo tôi”. Một người lạ đang nắm tay tôi, một người lạ đang dắt tôi qua đường, chàng trai đầu tiên thấy nỗi sợ hãi của tôi, ngoài Khôi. Không kháng cự, không thắc mắc, tôi ngoan ngoãn đi theo người lạ băng qua những tiếng còi xe, tôi chơi vơi.

“Cẩn thận, phố giờ này đông lắm”, người lạ cười cười nhìn tôi, tôi rối rít cảm ơn, vô tình bắt gặp ánh mắt người lạ, ánh mắt xa xăm, tôi cúi mặt xuống đất chẳng dám nhìn lên. “Cô bé qua đường làm gì thế?”, “Em muốn mua những đóa hồng, nhìn chúng đáng yêu quá!”, tôi chạy lại bên giỏ hoa, chọn một ôm hồng phấn, cười thích thú. Người lạ vẫn nhìn theo tôi. “Em mua hoa làm gì nhiều dữ vậy?”, “ Để ngắm thôi ạ, tự thưởng cho mình một ngày cuối tuần yên vui”, người lạ nhìn tôi cười, người lạ nhìn đóa hồng, người lạ đi cùng tôi trên đoạn đường về ký túc, đến lúc ấy thì người lạ đã trở thành người bắt đầu quen. Nguyên, khoa kỹ thuật, học trên tôi hai khóa, ở khu ký túc xá nam cách khu ký túc nữ hai dãy nhà và một sân bóng, đó là tất cả những gì tôi biết về người đã dắt tôi qua đường vào một buổi chiều cuối thu ấy, gió se se lạnh, lòng tôi khe khẽ vui.

Tôi

Tôi và Nguyên bắt đầu thân nhau, từ những buổi chiều không có Khôi. Nguyên cũng có thói quen thích lang thang trên phố, thích cà phê bên góc quán gần trường nhìn ra bờ hồ loang loáng hơi sương. Chúng tôi bên nhau những buổi chiều dày hơn, dù không là cuối tuần. Nguyên nhẹ nhàng, Nguyên cho tôi có cảm giác yên bình. Có hôm Nguyên cao hứng cùng bạn đá bóng, tôi làm chân lon ton cổ vũ, những lúc ấy Nguyên rất khác, mạnh mẽ, quyết đoán, nam tính và tôi bắt đầu thấy nhớ những buổi chiều có Nguyên. Chiều mưa, chẳng đi dạo được, Nguyên bảo tôi mở những bản nhạc không lời, nhìn mưa, sẽ thấy một thế giới thật khác, Nguyên thích Kiss the rain, một chàng trai khá lãng mạn. Tôi đưa tay hứng những hạt mưa từ khung của sổ, tôi khe khẽ hát, tôi thì thầm cười, tôi thấy mình rất lạ.

Khôi đến vào một chiều cuối tuần nhiều gió, Khôi vẫn thế, nụ cười hiền, giọng nói trìu mến, Khôi xin lỗi về sự vắng mặt, Khôi hỏi như đùa mà cũng như thật: “Nhớ Khôi không?”, “ Không!”, tôi trả lời chút hờn dỗi, Khôi giải thích, tôi bắt Khôi phải dẫn người yêu đến giới thiệu thì mới hết giận. Khôi chần chừ, đồng ý, Khôi dẫn tôi vào một quán kem cạnh góc phố, bên ngoài quán vẫn có những giỏ xe chở hoa hồng. Khôi nhớ đến sở thích của tôi, mua đóa hồng phấn tặng cho người có sở thích ngốc xít. Quán vắng, trời bắt đầu lạnh, kem tan nhanh mà người yêu Khôi vẫn chưa đến, tôi tò mò, Khôi lặng im. Tôi nghe như đâu đó có những âm thanh của sự vụn vỡ, tôi nghe mơ hồ như tiếng gió đang cuốn Khôi đi rất xa, Khôi nhìn tôi, vẫn ánh mắt mà tôi đã thử cảm giác của mình năm ấy, chẳng thể nào chạm được vào tim tôi.
“Khôi sợ mình đã không đủ can đảm để gặp Vy nữa”, “Chỉ là có người yêu thôi, có gì không can đảm chứ?”, “Khôi…thích Vy”. Kem đã tan từ lâu, tôi chòng chành, tôi như trôi vào mông lung, tôi nhìn mãi nhìn mãi vào ánh mắt đó, sao tôi chỉ muốn trái tim mình loạn nhịp một lần trước Khôi, chỉ muốn ánh mắt ấy một lần chạm vào trái tim tôi như lần đầu tôi nhìn Nguyên, chẳng thể được, tôi nắm chặt hai bàn tay vào nhau, có cái gì đó vừa chạm đất, vỡ tan, một tình bạn hơn mười năm.

Khôi nói về những cảm xúc của mình, từ ngày chúng tôi còn là những đứa trẻ tranh nhau đọc truyện tranh, từ lần đầu tiên tôi biết điệu đàng trong bộ váy hồng xinh xắn, những tháng ngày qua Khôi đã cố gắng không gặp tôi để có thể quên đi những hình ảnh đó, nhưng Khôi không làm được. Tôi biết mình sẽ làm Khôi đau lòng, tôi sợ điều đó, tôi sợ mình làm ai đó tổn thương, nhất là Khôi, người bạn thân thiết nhất của tôi, tại sao lại như thế? Giá như, tôi ước mình có thể lừa dối bản thân để nhận lời làm bạn gái Khôi, giá như tôi đừng gặp Nguyên…có rất nhiều điều đang nhảy múa trong đầu tôi. Tôi đã mường tượng ra nhiều tình huống nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ đến một ngày Khôi thích tôi, thích như một chàng trai thích một cô gái chứ không phải là hai đứa bạn thân từ ngày thơ bé. Tôi không muốn giấu Khôi những gì mình nghĩ, tôi kể về những buổi chiều không có Khôi, về Nguyên. Lúc này tôi biết rằng mình đã thích Nguyên, rất thích, thích như một cô gái thích một chàng trai.

Khôi đưa tôi về ký túc xá, trước khi chào tạm biệt, Khôi hỏi tôi: “Nếu những buổi chiều ấy có Khôi, Vy có thích Nguyên không?”, tôi lúng túng, tôi nhìn về khu ký túc xá nam, chẳng biết nên nói gì vào lúc này cả. Khôi nắm tay tôi, lạnh ngắt, Khôi khẽ cười: “Dù sao Khôi cũng rất vui vì Vy là người con gái đầu tiên trong tim Khôi”, tôi rụt tay lại, tạm biệt. Tôi quay lưng, không dám nhìn lại phía sau, sống mũi cay cay, tôi sợ nếu quay lưng lại, tôi sẽ xao lòng.

Nguyên kể cho tôi nghe về mối tình đầu của mình, một người con gái xinh đẹp, một cô gái cũng yêu hoa hồng phấn, cũng sợ sang đường giữa chiều phố tan tầm. Nhưng người con gái ấy đã rời xa Nguyên cùng một chuyến tàu, người ấy không tin vào một tình yêu bị giới hạn bởi khoảng cách địa lý, không tin một chàng trai đa tài như Nguyên có thể chờ đợi người yêu sau 4 năm đại học. Nguyên dạo đàn, bản Kiss the rain nghe se sắt lòng, Nguyên sẽ chứng minh cho người ấy biết có một tình yêu vượt qua mọi thử thách, Nguyên sẽ chờ. Nguyên chờ mối tình đầu của mình, tôi chờ Nguyên, Khôi lại chờ tôi, cuộc đời đôi khi có những nghịch lý như vậy đó. Giá như tối hôm đó tôi đủ can đảm để quay lại nhìn Khôi, đủ can đảm để quên đi người lạ đã dắt tay tôi qua đường, có lẽ mọi chuyện đã khác, rất khác, nhưng tôi chẳng thể làm gì hơn, trái tim tôi đầy áp hình ảnh Nguyên, người con trai đầu tiên bước vào những giấc mơ của tôi.

hàn gắn thương yêu

Hàn gắn


Ba chúng tôi là những mảnh vỡ của một mối tình đầu mà tôi vẫn tin có thể hàn gắn chúng lại thành một điều gì đó tuyệt đẹp. Nguyên vẫn đi bên tôi những buổi chiều có nắng, gió và cùng tôi nghe những bản nhạc không lời vào những chiều mưa. Tôi biết cảm giác của sự chối từ nên tôi không nói cho Nguyên biết về những cảm xúc của mình, tôi sợ mình giống Khôi.

Mối tình đầu của Nguyên đã tìm cho mình một nửa yêu thương, Nguyên thông báo tin ấy vào một chiều lặng gió, Nguyên cười, đàn một khúc nhạc vui tôi không biết tên, nhưng tôi biết Nguyên đã thôi chờ đợi. Có một sự kết thúc để bắt đầu, và có sự bắt đầu cho một kết thúc. Tôi chờ Nguyên, bắt đầu hàn gắn những tổn thương trong lòng Nguyên, và kết thúc sự chờ đợi nơi Khôi để Khôi có thể đi tìm cho mình một sự khởi đầu mới. Có những giây phút trong cuộc đời con người ta bắt buộc phải chọn lựa và đưa ra quyết định, tôi tin vào những rung cảm của trái tim mình.

Khôi vẫn vậy, cuối tuần vẫn xuống thăm tôi, những chiều cuối tuần có hai chàng trai cùng một cô gái thong dong dạo phố, đó là những buổi chiều đầy ắp tiếng cười.

•    Gửi từ Lâm Hạ

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

back to top