Đi ngược chiều thương
2017-10-09 01:20
Tác giả:

Có một khoảng thời gian Vũ chuyển về ở cạnh tôi, nơi dãy trọ nhỏ xíu, cũ mèm. Anh nói chỉ khi gần nhau, tình cảm mới không phai nhạt. Tôi phì cười, chẳng đồng ý cũng chẳng bác bỏ. Những tháng ngày còn nhau thật tươi đẹp.
Tôi quen Vũ ở tiệm cà phê Nâu Đá. Anh là chủ, tôi là sinh viên làm bán thời gian. Đang cần thêm chi phí sinh hoạt thì tình cờ lướt ngang qua cái bảng Cần Tuyển Nhân Viên. Tôi tặc lưỡi, ghé vào cầu may.
“Anh ơi, chỗ mình còn cần nhân viên nữa không ạ?” – Ngó nghiêng vài giây, chợt thấy Vũ từ trên lầu bước xuống, quần jean đen, giày vải, áo nâu in logo của tiệm.
Khẽ đẩy gọng kính, anh tới gần, đánh giá tôi một lượt rồi đáp:
“Vẫn còn. Nhưng chỉ tuyển phục vụ bán thời gian thôi em. Mỗi ngày bốn tiếng, ba – năm – bảy hàng tuần.”
“Dạ. Đi làm ngay ngày mai được không hả anh?” – Tôi lại tiếp tục hỏi.
“À. Cũng được. Mai em cứ tới đây, bảo mọi người em là nhân viên mới. Chào em.” – Vũ vẫy tay chào tôi, lom khom đi vào trong quầy pha chế, vừa nói chuyện với Phong đang lúi húi với mớ ly tách, vừa chỉ trỏ về phía tôi. Khẽ nhìn theo, tôi gật đầu chào Phong rồi lửng thửng ra về.
Đó là lần gặp nhau đầu tiên của tôi và anh – Vũ. Mãi về sau này, trong một lần trò chuyện cùng Phong, tôi mới biết sự thật về ngày hôm đó. Thì ra anh đã tuyển được người ngay trước khi tôi đến. Chỉ là lúc nhìn thấy tôi gò má ửng hồng, mồ hôi ướt cả hai bên tóc, hỏi anh bằng giọng lí nhí, anh đã mủi lòng mà nhận cả tôi vào làm.
Mọi chuyện sau đó cứ tự nhiên mà tiếp tục.
Tôi không chắc mình yêu anh từ lúc nào. Có thể là trong khoảnh khắc anh đưa tôi chiếc áo mưa buổi chiều ngày nặng hạt. Cũng có thể là một hôm nào đó lúc tan làm, anh bẽn lẽn đứng đợi tôi cùng về. Hoặc, là lúc anh nắm tay tôi tỏ tình, trái tim dường như muốn làm loạn.
Bức tranh tình yêu vẽ nên từ những điều giản dị chân thành. Tôi từng hỏi anh về cái tên Nâu Đá. Anh bật cười, kể:
“Gọi là Nâu Đá vì người cũ anh yêu rất thích màu nâu, đồ uống nào cô cũng bỏ đá.” – Một lý do vừa đáng yêu, vừa buồn cười.
“Làm sao mà hai người lại chia tay?” – Khẽ liếc Vũ một cái, tôi hỏi.
“Anh và cổ không tìm được điểm chung trong mọi thứ nữa. Những cuộc cãi vã xảy ra với tần suất ngày một lớn. Rồi cái gì đến cũng phải đến.” – Vũ đáp, bằng chất giọng chẳng thể nào bình thản hơn.
Tôi lặng im một lúc lâu.
Vũ xoay người, khẽ xoa đầu tôi:
“Đang nghĩ cái gì vậy hả?”
“…”
“Anh đang hỏi em mà.” – Vũ trực tiếp cúi xuống, sát lại trước mặt tôi như thể đang thăm dò.
“Vũ còn yêu cô ấy không?” – Tôi đưa tay lên vai anh, khẽ đẩy một cái.
“Hỏi gì kỳ vậy” – Vũ đẩy kính, trợn mắt nhìn tôi.
“…” – Tôi chỉ ngồi yên và nhìn Vũ.
“Tất nhiên là không rồi. Nếu còn yêu sao anh có thể cùng với em được.”
“Em chỉ hỏi chơi vậy thôi”
Tôi ngồi dậy, Vu cũng lửng thửng đứng lên theo. Không quá rõ ràng, nhưng tôi chắc về một điều gì đó đang len lỏi trong tim mình.

Rồi một ngày cơn bão nổi. Vết nứt tưởng như vô hình lại âm thầm lớn mạnh.
“Hai người quen nhau sao?” – Phong đang bận bịu trong quầy pha chế, nhác thấy tôi, anh cất giọng nhàn nhạt.
“Làm sao anh…” – Tôi bối rối trong một thoáng giật mình.
“Vậy em có biết về Thảo?” – Phong vẫn tỏ thái độ thờ ơ như cũ.
“Dạ biết. Vũ có kể với em”
Phong gật gù, tính nói thêm điều gì thì khách gọi. Tôi lại lăng xăng chạy đi. Quên lửng cuộc hội thoại với Phong.
Mãi cho đến khi tình cờ nghe được cuộc cãi vã giữa Vũ và Phong, tôi mới nhận ra vết nứt vô hình ấy.
“Mày biết gì mà nói!” – Giọng Vũ vang lên đầy tức giận.
“Mày quá ích kỷ, Vũ ạ. Rồi Linh sẽ thế nào, Thảo sẽ thế nào khi biết được sự thật?” – Lần đầu tiên, tôi nghe được sự nóng nảy từ trong giọng của Phong.
“Đó là chuyện của tao. Mày đừng can thiệp vào!” – Vũ nắm cổ áo Phong, gằn từng tiếng.
Đẩy ra đôi tay kia, Phong lấy lại thái độ vốn có:
“Tùy mày. Nhưng nên nhớ, không việc gì có thể mãi mãi giữ bí mật được. Mày sẽ hối hận”
Tôi hiểu ra, rằng mọi chuyện đều chẳng bình yên như cái cách mà tôi luôn cho là.

“Anh chưa từng nghĩ giấu em bất cứ chuyện gì.” – Anh đáp, nhưng chẳng còn nhìn vào mắt tôi như mọi ngày nữa.
“Vậy Thảo thì sao? Còn cả ngày hôm đó nữa. Em không tin rằng mình nhìn lầm”
“Vũ có thể giải thích mà” – Tôi cố giữ bình tĩnh để tiếp tục.
“Anh xin lỗi. Mình dừng lại thôi. Anh xin lỗi vì tất cả…”
Đến tận giây phút cuối cùng, anh vẫn quyết định không cho tôi một câu trả lời thích đáng. Chúng tôi rời đi, trả lại cho nhau những tháng ngày riêng biệt. Chỉ là, anh quên trả lại cho tôi đoạn tình cảm sâu đến đau lòng kia.
Tôi tin rằng Vũ đến với tôi một cách rất chân thật, nhưng anh lại đồng thời không quên được người cũ. Đến khi cô ấy tìm về, anh đã chẳng đủ bản lĩnh để giải quyết mọi việc. Thay vì cho tôi biết sự thật, anh lại chọn cách lặng im.
Ngày Vũ dọn khỏi dãy trọ, trái tim tôi cũng theo anh mà khuyết mất một mảnh. Anh chọn Thảo, người anh vẫn gọi là tình đầu. Còn tôi, đành trở về với căn phòng nhỏ, ngập tràn mùi tháng năm đã từng.
© Phạm Mai Ngọc Hân – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.







