Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đi ngược chiều thương

2017-10-09 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Đến tận giây phút cuối cùng, anh vẫn quyết định không cho tôi một câu trả lời thích đáng. Chúng tôi rời đi, trả lại cho nhau những tháng ngày riêng biệt. Chỉ là, anh quên trả lại cho tôi đoạn tình cảm sâu đến đau lòng kia.

***

Đi ngược chiều thương

Có một khoảng thời gian Vũ chuyển về ở cạnh tôi, nơi dãy trọ nhỏ xíu, cũ mèm. Anh nói chỉ khi gần nhau, tình cảm mới không phai nhạt. Tôi phì cười, chẳng đồng ý cũng chẳng bác bỏ. Những tháng ngày còn nhau thật tươi đẹp.

Tôi quen Vũ ở tiệm cà phê Nâu Đá. Anh là chủ, tôi là sinh viên làm bán thời gian. Đang cần thêm chi phí sinh hoạt thì tình cờ lướt ngang qua cái bảng Cần Tuyển Nhân Viên. Tôi tặc lưỡi, ghé vào cầu may.

“Anh ơi, chỗ mình còn cần nhân viên nữa không ạ?” – Ngó nghiêng vài giây, chợt thấy Vũ từ trên lầu bước xuống, quần jean đen, giày vải, áo nâu in logo của tiệm.

Khẽ đẩy gọng kính, anh tới gần, đánh giá tôi một lượt rồi đáp:

“Vẫn còn. Nhưng chỉ tuyển phục vụ bán thời gian thôi em. Mỗi ngày bốn tiếng, ba – năm – bảy hàng tuần.”

“Dạ. Đi làm ngay ngày mai được không hả anh?” – Tôi lại tiếp tục hỏi.

“À. Cũng được. Mai em cứ tới đây, bảo mọi người em là nhân viên mới. Chào em.” – Vũ vẫy tay chào tôi, lom khom đi vào trong quầy pha chế, vừa nói chuyện với Phong đang lúi húi với mớ ly tách, vừa chỉ trỏ về phía tôi. Khẽ nhìn theo, tôi gật đầu chào Phong rồi lửng thửng ra về.

Đó là lần gặp nhau đầu tiên của tôi và anh – Vũ. Mãi về sau này, trong một lần trò chuyện cùng Phong, tôi mới biết sự thật về ngày hôm đó. Thì ra anh đã tuyển được người ngay trước khi tôi đến. Chỉ là lúc nhìn thấy tôi gò má ửng hồng, mồ hôi ướt cả hai bên tóc, hỏi anh bằng giọng lí nhí, anh đã mủi lòng mà nhận cả tôi vào làm.

Mọi chuyện sau đó cứ tự nhiên mà tiếp tục.

***

Tôi không chắc mình yêu anh từ lúc nào. Có thể là trong khoảnh khắc anh đưa tôi chiếc áo mưa buổi chiều ngày nặng hạt. Cũng có thể là một hôm nào đó lúc tan làm, anh bẽn lẽn đứng đợi tôi cùng về. Hoặc, là lúc anh nắm tay tôi tỏ tình, trái tim dường như muốn làm loạn.

Bức tranh tình yêu vẽ nên từ những điều giản dị chân thành. Tôi từng hỏi anh về cái tên Nâu Đá. Anh bật cười, kể:

“Gọi là Nâu Đá vì người cũ anh yêu rất thích màu nâu, đồ uống nào cô cũng bỏ đá.” – Một lý do vừa đáng yêu, vừa buồn cười.

“Làm sao mà hai người lại chia tay?” – Khẽ liếc Vũ một cái, tôi hỏi.

“Anh và cổ không tìm được điểm chung trong mọi thứ nữa. Những cuộc cãi vã xảy ra với tần suất ngày một lớn. Rồi cái gì đến cũng phải đến.” – Vũ đáp, bằng chất giọng chẳng thể nào bình thản hơn.

Tôi lặng im một lúc lâu.

Vũ xoay người, khẽ xoa đầu tôi:

“Đang nghĩ cái gì vậy hả?”

“…”

“Anh đang hỏi em mà.” – Vũ trực tiếp cúi xuống, sát lại trước mặt tôi như thể đang thăm dò.

“Vũ còn yêu cô ấy không?” – Tôi đưa tay lên vai anh, khẽ đẩy một cái.

“Hỏi gì kỳ vậy” – Vũ đẩy kính, trợn mắt nhìn tôi.

“…” – Tôi chỉ ngồi yên và nhìn Vũ.

“Tất nhiên là không rồi. Nếu còn yêu sao anh có thể cùng với em được.”

“Em chỉ hỏi chơi vậy thôi”

Tôi ngồi dậy, Vu cũng lửng thửng đứng lên theo. Không quá rõ ràng, nhưng tôi chắc về một điều gì đó đang len lỏi trong tim mình.

Đi ngược chiều thương

***

Rồi một ngày cơn bão nổi. Vết nứt tưởng như vô hình lại âm thầm lớn mạnh.

“Hai người quen nhau sao?” – Phong đang bận bịu trong quầy pha chế, nhác thấy tôi, anh cất giọng nhàn nhạt.

“Làm sao anh…” – Tôi bối rối trong một thoáng giật mình.

“Vậy em có biết về Thảo?” – Phong vẫn tỏ thái độ thờ ơ như cũ.

“Dạ biết. Vũ có kể với em”

Phong gật gù, tính nói thêm điều gì thì khách gọi. Tôi lại lăng xăng chạy đi. Quên lửng cuộc hội thoại với Phong.

***

Mãi cho đến khi tình cờ nghe được cuộc cãi vã giữa Vũ và Phong, tôi mới nhận ra vết nứt vô hình ấy.

“Mày biết gì mà nói!” – Giọng Vũ vang lên đầy tức giận.

“Mày quá ích kỷ, Vũ ạ. Rồi Linh sẽ thế nào, Thảo sẽ thế nào khi biết được sự thật?” – Lần đầu tiên, tôi nghe được sự nóng nảy từ trong giọng của Phong.

“Đó là chuyện của tao. Mày đừng can thiệp vào!” – Vũ nắm cổ áo Phong, gằn từng tiếng.

Đẩy ra đôi tay kia, Phong lấy lại thái độ vốn có:

“Tùy mày. Nhưng nên nhớ, không việc gì có thể mãi mãi giữ bí mật được. Mày sẽ hối hận”

Tôi hiểu ra, rằng mọi chuyện đều chẳng bình yên như cái cách mà tôi luôn cho là.

***

Đi ngược chiều thương

“Tại sao lại giấu em?” – Lựa một bàn ngay góc phòng, tôi hẹn gặp Vũ ở quán cà phê của con hẻm đối diện.

“Anh chưa từng nghĩ giấu em bất cứ chuyện gì.” – Anh đáp, nhưng chẳng còn nhìn vào mắt tôi như mọi ngày nữa.

“Vậy Thảo thì sao? Còn cả ngày hôm đó nữa. Em không tin rằng mình nhìn lầm”

“Vũ có thể giải thích mà” – Tôi cố giữ bình tĩnh để tiếp tục.

“Anh xin lỗi. Mình dừng lại thôi. Anh xin lỗi vì tất cả…”

Đến tận giây phút cuối cùng, anh vẫn quyết định không cho tôi một câu trả lời thích đáng. Chúng tôi rời đi, trả lại cho nhau những tháng ngày riêng biệt. Chỉ là, anh quên trả lại cho tôi đoạn tình cảm sâu đến đau lòng kia.

Tôi tin rằng Vũ đến với tôi một cách rất chân thật, nhưng anh lại đồng thời không quên được người cũ. Đến khi cô ấy tìm về, anh đã chẳng đủ bản lĩnh để giải quyết mọi việc. Thay vì cho tôi biết sự thật, anh lại chọn cách lặng im.

Ngày Vũ dọn khỏi dãy trọ, trái tim tôi cũng theo anh mà khuyết mất một mảnh. Anh chọn Thảo, người anh vẫn gọi là tình đầu. Còn tôi, đành trở về với căn phòng nhỏ, ngập tràn mùi tháng năm đã từng.

© Phạm Mai Ngọc Hân – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lãng mạn có cần thiết không

Lãng mạn có cần thiết không

Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó trong đầu, là tôi sẽ sống đến năm bao nhiêu, tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là được làm hết những việc tôi muốn làm những điều tôi thích làm. Tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là tôi lại được lớn lên trong những suy nghĩ được có thêm những cảm xúc vơi đầy trong tim.

Tình yêu thật sự đã hiếm, tình bạn thật sự còn hiếm hơn

Tình yêu thật sự đã hiếm, tình bạn thật sự còn hiếm hơn

Mỗi người đến với cuộc đời chúng ta là duyên, trong bất kỳ mối quan hệ nào tôi cũng luôn tin như vậy. Nếu không giữa hàng vạn con người, chúng ta lại chỉ gặp họ, chia sẻ với họ, đồng cam cộng khổ bên họ và đi cùng họ mãi về sau.

Bước tiếp hành trình mới

Bước tiếp hành trình mới

Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình

Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc

Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!

Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ

Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về

Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư

Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề

Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.

back to top