Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đâu là nỗi cô đơn?

2015-11-05 01:48

Tác giả:


blogradio.vn - Hà Nội, bản nhạc không lời vang đều đều từng nốt mà chẳng quan tâm có còn một ai lắng nghe, một ai bên cạnh. Đêm tắt dần, ánh trăng từng đi theo đôi chân giờ cũng đã ngủ đi sau chân trời ấy. Còn lại ai nữa? Còn lại bản thân, còn lại những tiếng thở nhẹ của cơn gió thổi muộn, còn lại tiếng xì xào nhỏ bé của vài ba chiếc lá rơi rớt trong thu úa, còn lại đó đôi mắt khẽ chớp với nỗi cô đơn xa xăm.

***

Hà Nội, một chiều nắng tắt, cơn mưa rào ghé nhanh, vụt đến và vụt đi như chỉ để nêm nếm thêm chút nực nội, gắt gỏng của ngày Hà nội mùa hanh khô. Lướt qua như thể chẳng muốn ai biết nó đến và như thể sợ cái cảm giác mưa vẫn rơi lúc đêm xuống

Hà Nội, đâu là nỗi cô đơn!

Từng có những ngày, mưa lạnh xuống, kéo tấm chăn lên đánh một giấc ngon lành đến sáng. Mặc kệ thiên hạ ai yêu ai, ai ghét bỏ ai Mặc kệ tiếng ồn ào nơi ngã tư tan tầm, kệ bài kiểm tra ngày mai mà chưa một chữ trong đầu và kệ những bản nhạc lộn xộn cảm xúc của mấy đứa bên cạnh.

Từng có những ngày, bỏ nắng nhẹ sau lưng, vứt chiếc balo nằm im lim dưới gốc cây, ngồi dựa vào những khoảng không kí ức, nhâm nhi dăm ba câu chữ của Davu: Cuộc sống, yên bình lắm, đưa tay ra cố nắm giữ vài chiếc lá úa vàng đang rơi, nắm giữ một chút mùa thu Hà nội

Rồi một ngày, Hà Nội, mưa không rơi giữa thu nữa lặng lẽ bước dưới ánh trăng lên muộn, lất phất gió luồn qua chiếc áo khoác mỏng manh, khẽ luồn qua cả mái tóc đã lâu không được một bàn tay ve vuốt Bước chân đã chậm, mà tưởng chừng như thời gian còn lê thê dài hơn Có vài sự thật như ở ngay trước mắt, trăng càng lên cao thì đêm càng khuya, bất chợt gặp những người ngược hướng, những người nắm tay nhau chung đường Vài mớ cảm xúc hỗn độn, đổ ngược từ bàn tay, từ đôi chân và từ ánh mắt, đổ về trái tim để rồi tự hỏi: Đâu là nỗi cơ đơn.?


cô đơn

Cô đơn ư? "Cứ lớn là cô đơn, cứ bước ra đời là cô đơn". (Tờ Pi)

Cũng từng yêu môt ai đó, một người ở xa xôi, xa đến mức đôi tay vẫn thấy lạnh ngày Hà nội nắng lên, xa đến mức những phong thư đi qua hai mùa mới đến và thi thoảng còn được trả về. Xa đến mức giận nhau mà chẳng vì điều gì hết. Xa đến mức phải yêu rất nhiều, nhớ rất nhiều. Cũng chẳng biết tại sao như thế, người đời bảo ngốc, mà ngốc thật Đem những cảm xúc đó, nỗi nhớ thương đó, mỗi đêm về nung nấu một thứ, gọi là: Cô đơn!

Cũng từng ngắm nghía ai đó cười nơi giảng đường, ngồi bên cạnh nghe đọc sách, cùng nhau lang thang dọc con đường về kí túc xá. Từng khẽ mìm cười, từng thấy yêu đời Rồi, đời nó lớn, dạy nhiều người ngã, dạy chính bản thân nhìn về cuộc sống, nhìn ai đó đi mất, về với thiên hạ, với người đời Để lại mình bản thân với cơn mưa chiều bên ô cửa sổ thư viện, để lại cây ghi ta cũ tựa vào gốc sưa ngủ yên Để lại đó, một khoảng trời gọi là: Cô đơn!

Cũng từng hoài bão lắm, xông pha lắm, nghĩ cuộc sống là một mảng màu tươi sáng chờ đón, cứ chạy đến và khám phá Rồi bất chợt, bỏ dở bài kiểm tra, bỏ dở cánh thư vài người nào đó gửi, bỏ quên cuộc hẹn tối với mấy đứa bạn Rồi bất chợt, mệt mỏi, cố viết thứ gì đó mà bất lực, cố nhớ đến một ai đó mà quá nhạt nhòa, có gắng chợp đôi mắt mà chẳng thể yên bình suy nghĩ Rồi bất chợt, miên man đôi dòng ngớ ngẩn của thằng Davu, những dòng viết về: Nỗi cô đơn!

"Nghĩ cho cùng, mọi thứ phù du rồi cũng tan biến. Có nắm tay nhau đi hết con đường không mới là quan trọng (Tờ Pi)"

Hà Nội, bản nhạc không lời vang đều đều từng nốt mà chẳng quan tâm có còn một ai lắng nghe, một ai bên cạnh. Đêm tắt dần, ánh trăng từng đi theo đôi chân giờ cũng đã ngủ đi sau chân trời ấy. Còn lại ai nữa? Còn lại bản thân, còn lại những tiếng thở nhẹ của cơn gió thổi muộn, còn lại tiếng xì xào nhỏ bé của vài ba chiếc lá rơi rớt trong thu úa, còn lại đó đôi mắt khẽ chớp với nỗi cô đơn xa xăm.

Hà Nội, nghĩ cho cùng, không phải cứ cô đơn thì sẽ viết được về cô đơn.

© Davu – blogradio.vn



Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn
yeublogviet

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

back to top